Trà Hương Mãn Tinh Không

Nếu sắp có khách ngoại tinh, ý tưởng lười biếng của Đoạn Sở cũng chỉ có thể mặc cho nước chảy. Sau khi rửa mặt xong, hai người lại ăn bữa sáng, mới đi tới khách viện, tính toán thông tri tin tức cho Lam Tư • Duy Đức.

Lam Tư • Duy Đức nhận được tin tức bước nhanh ra đón, nhìn đến Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở, cười yếu ớt tiếp đón: “Sớm như vậy, các ngươi là muốn đi tới bãi nuôi dưỡng sao?”

Đoạn Sở cảm thấy kinh ngạc, hiện tại nhìn Lam Tư • Duy Đức, vậy mà một chút cũng nhìn không ra khác thường.

Úc Thịnh Trạch lại có thể lý giải, Lam Tư • Duy Đức là vương tử Trạch Mĩ, chỉ cần có đủ lý trí thì hắn sẽ không tùy hứng thất lễ ở bên ngoài tinh cầu. Hắn bình tĩnh trả lời: “Không phải, một hồi nữa, phi hành khí của Cáp Duy • Bác Khắc sẽ tới, ta đến thông tri một tiếng.”

Ánh mắt Lam Tư • Duy Đức chợt lóe, tươi cười không thay đổi gật đầu: “Cám ơn, bất quá không cần vì hắn mà cố ý chậm trễ thời gian.” Hắn nói xong, dừng một chút lại hỏi: “Mấy ngày nay cũng là ta nhàn hạ, Trạch Mĩ cố ý thông qua Đế Ma Tư mua lá trà cùng cây trà, ta nghe ý tứ của Úc Khải Phong bệ hạ, liên lạc với trái đất vẫn là Thịnh Trạch ngươi làm, không biết ngươi hiện tại có bao nhiêu thành phẩm trà cùng cây trà, có thể dùng để trao đổi Bích Chi thảo?”

“Ngươi có thể cung cấp bao nhiêu Bích Chi thảo?” Úc Thịnh trạch quyết đoán nói tiếp, đối với ý tưởng của hoàng thất Trạch Mĩ cũng không kỳ quái. Không nói hoàng thất Trạch Mĩ không có tọa độ của trái đất, cho dù Đế Ma Tư nguyện ý cung cấp, đi tới đó nguy hiểm rất lớn, quân hạm Trạch Mĩ đến trái đất còn cần xuyên qua Cáp Ngói tinh hệ hoặc là Tạp Na tinh hệ, so với mạo hiểm còn không bằng trực tiếp cùng Đế Ma Tư hoàng thất giao dịch.

Đoạn Sở vừa thấy, lực chú ý của Lam Tư • Duy Đức dời đi nhanh chóng, Úc Thịnh Trạch lại nghiêm túc trực tiếp mở ra đàm phán mua bán ngoại giao, cảm thấy buồn cười.

“Ta nghĩ, Cáp Duy • Bác Khắc tiên sinh còn cần một đoạn thời gian mới có thể đến, chúng ta không bằng trước ngồi xuống, hảo hảo nói chuyện?” Đoạn Sở ôn hòa đề nghị.

Úc Thịnh Trạch tự nhiên không muốn bác bỏ Đoạn Sở, huống chi đứng ở khách viện đàm luận giao dịch, đích xác không hợp lệ, không khỏi gật đầu nhìn về phía Lam Tư • Duy Đức.

Lam Tư nhìn hỗ động giữa hai người, trên mặt lại hiện lên ý cười, đồng ý gật đầu: “Đoạn Sở các hạ nói không tồi, chúng ta đi tới phòng khách đi!”

Ba người đi tới phòng khách, Đoạn Sở thấy hai người mặt đối mặt ngồi xuống, nghĩ nghĩ, nhẹ giọng phân phó Áo Lợi Ngươi đi tiếp đón sáu thị vệ một tấc cũng không rời Lam Tư • Duy Đức, chính mình ngồi ngay ngắn bên kia bàn cố ý muốn pha trà, đầu tiên là dùng nước suối trong không gian trà sơn đun sôi, lại từ không gian lấy ra bộ ấm trà trà cụ, còn có lá trà đặt bên trong không gian cũng lấy ra để một bên.

Chờ nước sôi, Đoạn Sở nhấc ấm nước, động tác chậm rãi giữ ấm trà trên không, chậm rãi khuynh đảo, ôn hồ, trang trà, nhuận trà, hướng phao, động tác Đoạn Sở đâu vào đấy, hơi nước lượn lờ, hương trà thấm vào ruột gan bay lên, giây lát, hương khí thanh nhã liền lan tràn cả phòng khách. Chén trà từng chiếc bày lên, Đoạn Sở sau khi tráng chén, đem nước trà phao được rót vào trong đó, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lam Tư • Duy Đức nhìn không chuyển mắt đang theo dõi hắn.

“Mời!” Đoạn Sở nhẹ nhàng bưng một chén trà trong đó đưa cho Lam Tư.

“Cám ơn!” Hoàn hồn từ trong một loạt hành động tao nhã tràn ngập nhịp điệu của Đoạn Sở, Lam Tư • Duy Đức ngoài ý muốn mà đỏ mặt, sau khi tiếp nhận chén trà, ngượng ngùng nói lời cảm tạ.

Úc Thịnh Trạch liếc mắt nhìn hắn, đối với Lam Tư • Duy Đức bỗng nhiên ngừng đàm phán, xuất thần nhìn Đoạn Sở cảm thấy có điểm bất mãn.

Bất quá một cái liếc mắt này lại bị Lam Tư • Duy Đức vừa vặn nhìn, hắn hướng về phía Úc Thịnh Trạch cười, ý vị thâm trường trêu chọc: “Thịnh Trạch vận khí thật không sai, nếu không phải hoàn toàn phù hợp, ngươi chỉ sợ cũng sẽ đánh mất trân bảo.”

Úc Thịnh Trạch nghiêm trang gật đầu: “Đương nhiên, ta có thể tìm được Tiểu Sở, vốn chính là vận khí vô cùng tốt.”

Đoạn Sở vừa nghe, liền biết Úc Thịnh Trạch có ý tứ gì, khóe miệng không khỏi nhếch lên, lại đưa cho Úc Thịnh Trạch một chén trà, chính mình cũng chậm rãi nâng chén trà lên uống.

Lam Tư thấy thế, khóe miệng run rẩy, nhịn không được cúi đầu, hết sức chuyên chú uống trà, ấm nóng từ thực quản chảy đến trái tim, hương khí khiến người thanh thản quanh quẩn không tiêu tan, cả người đều cảm thấy được thả lỏng không ít.

“Thật sự là thần kỳ!” Lam Tư • Duy Đức khẽ thở dài, nhìn Đoạn Sở ôn nhu hỏi: “Ta cũng muốn học tập phao trà, không biết có thể phiền toái ngươi vài ngày được không?”

Hắn dừng một chút, vừa cười giải thích: “Đương nhiên, ta chỉ là muốn học một ít việc cần chú ý trong pha trà, tỷ như thời gian chờ nước ấm, làm trao đổi, ta có thể dạy gieo trồng cây Bích Chi, kỹ xảo nuôi dưỡng Bích Chi thảo.”

Đoạn Sở kinh ngạc nhìn về phía Lam Tư, thấy hắn còn thật sự buông chén trà, từ nút không gian lấy ra một cái hộp, mở ra vừa thấy, bên trong là cây Bích Chi đã lớn bằng cánh tay, so với cây Bích Chi mà Sở Hoa cho hắn lớn hơn gấp đôi, mặt trên là Bích Chi thảo hết cành này đến cành khác, ít nhất có trên trăm cành, nhiều hơn Sở Hoa cho hắn nuôi dưỡng đến ba bốn lần.

“Không, giao dịch như vậy, đối với ngươi rất không công bằng.” Đoạn Sở khoát tay áo, nhìn về phía Lam Tư giải thích: “Ở trên trái đất, lá trà từ gieo trồng đến phao trà, thậm chí các kiểu sử dụng, đều đã thông dụng thành văn. Nếu ngươi cần, ta có thể đưa cho ngươi tư liệu.”

Lam Tư khóe miệng nhếch lên, ánh mắt màu trạm lam tràn ngập ý cười nhu hòa: “Ngươi không cần nghĩ nhiều, mỗi một cây Bích Chi, cả đời chỉ có thể tạo nhựa cây một lần, Bích Chi thảo xuất hiện trong một tháng cây Bích Chi sẽ chết. Cho nên ngươi nếu nắm giữ kỹ xảo, cũng chỉ là có thể làm cho mỗi cây Bích Chi trong tay ngươi phát huy được công dụng lớn nhất. Đối với Trạch Mĩ cũng không ảnh hưởng lớn, bởi vì hạt giống cây Bích Chi chỉ có thể được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh đặc thù, từ trước đều là hoàng thất Trạch Mĩ nắm trong tay. Mà ta tin tưởng, cho dù ta đem tư liệu ngươi nói xem nhiều lần, cũng không bằng người dành vài ngày dạy ta cách phao trà.”

Đoạn Sở ngưng mi, điều kiện Lam Tư đưa ra rất hấp dẫn. nhưng tài nghệ pha trà hắn nắm trong tay, so với kỹ thuật Lam Tư đưa ra không ngang bằng nhau. Hơn nữa trà hắn phao là dung nhập tinh thần lực tự nhiên, Lam Tư khẳng định là phát hiện hiệu quả của nước trà, mới có thể đưa ra trao đổi này.

“Lam Tư điện hạ, nếu ngươi là bởi vì này hiệu quả của nước trà này, thì là do ta dung nhập tinh thần lực.” Đoạn Sở cẩn thận giải thích.

Lam Tư ánh mắt chợt lóe, nhìn về phía Úc Thịnh Trạch tràn đầy hâm mộ, ý cười trên mặt càng thêm chân thành: “Này ta đương nhiên biết, nếu ngươi thật sự băn khoăn, ta vừa vặn chưa đi Nguyên Cẩm Đường mua bánh kẹo, không bằng ngươi chuẩn bị cho ta nhiều bánh kẹo dành cho chiến sĩ cấp thấp môt chút?”

Đoạn Sở mân môi, do dự, nhìn thấy Lam Tư cười híp mắt, nhịn không được khuyên bảo: “Lam Tư điện hạ thân phận cao quý, lại được người nhà yêu quí, muốn thoát khỏi hôn ước có rất nhiều biện pháp, làm gì phải lấy bản thân ra đánh bạc.”

Lam Tư nghi hoặc nháy mắt mấy cái: “Hôn ước?” Hắn nói xong, biến sắc, trừng mắt nhìn Úc Thịnh Trạch hỏi: “Ai nói Cáp Duy • Bác Khắc là người hôn ước của ta?”

Đoạn Sở ngây ngẩn cả người, Úc Thịnh Trạch nheo lại mắt, rốt cục ý thức được chỗ nào không đúng. Hắn lúc trước còn cảm thấy kì quái, lấy quan hệ bang giao của hai tinh hệ, hắn thế nhưng lại không biết gì về tin tức Lam Tư • Duy Đức đính hôn. Nhưng lại không nghĩ tới, nguyên lai tin tức là giả?

Không đợi bọn họ giải thích, Áo Lợi Ngươi đã đi vào phòng khách khom mình hành lễ: “Cửu điện hạ, vị thiếu tướng Cáp Duy • Bác Khắc hôn phu của Lam Tư điện hạ tới rồi.”

Lam Tư • Duy Đức mặt lập tức liền trắng, tay nắm chặt thành quyền, mu bàn tay gân xanh ứa ra. Đoạn Sở rốt cục thấy rõ, hắn căn bản không phải thương tâm, mà là tức giận.

“Lam Tư điện hạ, là Cáp Duy • Bác Khắc giới thiệu bản thân như vậy với đại điện hạ của chúng ta.” Đoạn Sở thập phần quyết đoán đem đầu sỏ gây nên đẩy ra. Ai cũng biết một người tính tình tốt khi tức giận sẽ khủng bố cỡ nào, huống chi Lam Tư • Duy Đức lại là vương tử Trạch Mĩ kiêu ngạo.

Lam Tư • Duy Đức trong mắt hiện lên quang mang nguy hiểm, Đoạn Sở vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vị vương tử tính tình ôn hòa này biểu lộ sự giận dữ như vậy.

Áo Lợi Ngươi vẻ mặt mờ mịt, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Mời Bác Khắc tiên sinh vào đi!” Úc Thịnh Trạch trầm giọng phân phó, trong mắt hiện lên tia lạnh. Cáp Duy • Bác Khắc tự báo thân phận như vậy, rõ ràng chính là muốn lợi dụng quan hệ bang giao tìm tới cửa, nếu không, cho dù là thiếu tướng thiên tài, ở Đế Ma Tư cũng vô dụng.

Lam Tư • Duy Đức, bưng chén trà trước lên uống cạn, sau đó hít một hơi thật sâu, đứng dậy hướng tới cửa chính.

Ngược ánh sáng, có hai nam tử một trước một sau tiến vào, nhìn thấy Lam Tư • Duy Đức, vị chiến sĩ phía trước diện mạo đoan chính, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, mà đi theo sau hắn nửa bước, là một thanh niên thập phần thanh tú ngại ngùng, khi nhìn thấy Lam Tư • Duy Đức, vẻ mặt còn co rúm lại.

“Lam Tư!” Chiến sĩ cao tráng thân thiết hô lên, thấy sắc mặt tái nhợt của Lam Tư • Duy Đức, càng thêm lo lắng hỏi: “Lam Tư, ngươi không sao chứ?”

“Xuy!” Lam Tư • Duy Đức cười lạnh một tiếng răn dạy: “Cáp Duy • Bác Khắc, thân là thiếu tướng, ngươi còn không có tư cách gọi thẳng tên bổn vương tử, còn có, một chút cũng đều không hiểu, cửu điện hạ Đế Ma Tư cùng người khế ước của hắn đang ở đây, ngươi cũng không biết bái kiến sao?”

Cáp Duy • Bác Khắc sắc mặt lập tức cứng ngắc, cố ý muốn nói cái gì, bất quá nhìn đến Úc Thịnh Trạch ở bên người Lam Tư • Duy Đức cùng thanh niên tuấn mỹ chưa từng gặp qua, cúi đầu hành lễ bái kiến theo kiểu Trạch Mĩ.

“Kiến quá cửu điện hạ!” Hắn nói xong, vẻ mặt khẩn cầu nói: “Cửu điện hạ, ta có việc muốn cùng Lam Tư điện hạ trao đổi, có thể phiền một chút không?”

“Không được!” Lam Tư • Duy Đức lạnh lùng đánh gảy, mặt âm trầm nhìn chằm chằm Cáp Duy • Bác Khắc chất vấn: “Ngươi không bằng giải thích một chút trước, ngươi chừng nào thì thành vị hôn phu của ta?”

Cáp Duy • Bác Khắc hoàn toàn thay đổi sắc mặt, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn về phía Lam Tư • Duy Đức.

“Lam Tư, chúng ta đã nói chuyện, cuối năm nay sẽ ký kết hôn ước!” Cáp Duy • Bác Khắc thực nóng nảy, bất chấp Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở vẫn còn ở, lớn tiếng giải thích: “Ta biết ngươi bởi vì Bá Ni mà giận ta, nhưng hắn là người khế ước của ta, ta đối với hắn cũng chỉ là có nhiều cảm kích, ta chỉ yêu một mình ngươi, mười năm, chẳng lẽ ngươi còn không tin được sao?”

Ngươi thanh niên được xưng là Bá Ni kia quỳ trên mặt đất, trong mắt tràn đầy đau thương khuyên bảo: “Lam Tư điện hạ, Bác Khắc tướng quân trong lòng chỉ có ngài, mà ta sinh ra nghèo hèn, căn bản không xứng với tướng quân, càng không nghĩ tới thay thế được vị trí của ngài. Huống chi người khế ước ở rất nhiều thời điểm, cũng là vì làm dịu đi tinh lực tràn đầy của chiến sĩ, ngươi liền đem ta coi như một người để chơi đùa, tha thứ cho tướng quân được không?”

Cáp Duy • Bác Khắc sửng sốt, vội vàng nâng hắn dậy: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, ngươi là người khế ước của ta, thăng cấp nguy hiểm như vậy, cũng khiến ngươi mệt mỏi.”

Bá Ni lắc lắc đầu, nước mắt rơi xuống: “Không, tướng quân, ngài hiện tại đã là cấp 7, tác dụng của ta cũng càng ngày càng nhỏ. . . .”

Lời nói tự hạ mình của Bá Ni không ngừng thốt lên, trên mặt Cáp Duy • Bác Khắc hiện lên rõ ràng thương tiếc cùng không đành lòng. Đoạn Sở nhăn lại mi nhìn về phía Lam Tư. Chỉ thấy Lam Tư • Bác Khắc thẳng lưng, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, ánh mắt cũng càng ngày càng lạnh.

“Nói đủ chưa? Đủ rồi thì cút cho ta!” Lam Tư • Duy Đức rốt cục bạo nộ.

Cáp Duy • Bác Khắc thoáng chốc liền hồi thần, vội vàng giải thích: “Lam Tư, ngươi đừng như vậy, chúng ta cố gắng lâu như vậy, thật vất vả được bệ hạ cùng vương hậu chấp nhận, tinh thần lực của ngươi lại khôi phục, chẳng lẽ chỉ bởi vì một lần ngoài ý muốn, lại phủ định mười năm tình cảm của chúng ta sao?”

Lam Tư bỗng nhiên che miệng lại, khi Cáp Duy • Bác Khắc muốn tiến lên thì nâng chân đá một cước, lực đạo to lớn, thế nhưng đem chiến sĩ cấp 7 hoàn toàn không phòng bị liên tục lui về phía sau.

“Ngươi thật khiến cho người ta ghê tởm! Chỉ có một lần thôi sao, hay là chỉ một lần bị ta bắt gặp!” Lam Tư • Duy Đức giọng căm hận, không hề che dấu chán ghét trong lòng mà nhìn Cáp Duy • Bác Khắc: “Chính ngươi đáp ứng chỉ ký khế ước không kết bạn, ngươi cũng cam đoan ký kết hôn ước sẽ càng thêm gần nhau. Kết quả mới một năm liền lăn giường, ta thành toàn cho các ngươi còn gì!”

Cáp Duy • Bác Khắc khiếp sợ nhìn Lam Tư, chưa từng nghĩ tới người yêu mà hắn phủng trong lòng bàn tay lại cảm thấy hắn ghê tởm.

“Ta, ngươi có biết ta là chiến sĩ cấp 7, ngươi thân thể không tốt, Bá Ni, Bá Ni chỉ là vì giúp ta thư giải. . . . .” Cáp Duy • Bác Khắc lắp bắp muốn giải thích.

Lam Tư bỗng nhiên trầm mặc, ngay lúc Cáp Duy • Bác Khắc nghĩ đến thời điểm có cơ hội cứu lại, Lam Tư giương mắt, bình tĩnh hỏi: “Ngươi liền đem hắn trở thành người để chơi đùa? Một công cụ thư giải?”

Cáp Duy • Bác Khắc vội vàng gật đầu: “Đúng, ngươi cũng biết cũng biết lựa chọn hắn ký khế ước, cũng là bởi vì hắn sinh ra ti tiện, không có khả năng giống người khế ước khác mà có tư cách yêu cầu kết bạn.”

Bá Ni sắc mặt hoàn toàn trắng, trong mắt tràn đầy không thể tin. Hắn hạ thấp bản thân mình chỉ là thủ đoạn, lại làm mất đi người chính mình ái mộ yêu say đắm, người đó thật sự coi hắn là đồ chơi.

“Ha ha ha, đồ chơi, công cụ thư giải?” Lam Tư bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn thấy Cáp Duy • Bác Khắc nhẹ nhàng thở ra, một cái tát quăng qua, chỉ tay vào Bá Ni lạnh giọng: “Thời điểm người cùng hắn lăn giường, có nghĩ tới ta có chịu được hay không, có thể thương tâm hay không?”

Cáp Duy • Bá Khắc bị đánh, bất quá cũng biết Lam Tư vẫn luôn nghẹn một hơi, nghe được câu hỏi của hắn thì áy náy gật đầu: “Là ta sai lầm rồi, là ta có lỗi với ngươi, ngươi tha thứ cho ta đi!”

“A!” Lam Tư trào phúng cười cười: “Ngươi đương nhiên là biết, lại vẫn nguyện ý vì một thứ đồ chơi làm cho ta thương tâm, có thể thấy được ta ở trong lòng ngươi, địa vị thấp bao nhiêu!”

Cáp Duy • Bác Khắc kinh sợ trợn to mắt, bất quá Lam Tư hiển nhiên không cho hắn cơ hội nữa, bỗng nhiên cất cao tiếng nói: “Á Đạt!”

“Vâng!” Á Đạt vẫn chờ ở cửa cùng các thị vệ khác vội vàng tiến vào.

“Phái người đem thiếu tướng Cáp Duy • Bá Khắc cùng người khế ước của hắn đưa về Trạch Mĩ cho ta, nói cho phụ vương biết, ta không muốn cả đời này sống cùng kẻ ghê tởm như vậy!” Lam Tư trầm giọng mệnh lệnh, ánh mắt màu lam tối tăm lại quyết tuyệt.

Á Đạt cả kinh, vội vàng mệnh lệnh cho các thị vệ khác đem Cáp Duy • Bác Khắc cùng Bá Ni kéo xuống. Bọn họ là thị vệ do hoàng gia giao cho Lam Tư • Duy Đức, trừ bỏ hắn là cấp 8, các chiến sĩ khác đều là cấp 7, tự nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi uy thế cấp 7 của Cáp Duy • Bác Khắc.

“Từ từ, Lam Tư!” Cáp Duy • Bác Khắc bỗng nhiên giương giọng, liều mạng quay đầu nhìn về phía Lam Tư • Duy Đức: “Lam Tư, ngươi sẽ không nghĩ tới, lâu như vậy tới nay, bệ hạ cùng vương hậu khẳng định đều biết chuyện này, vì sao lại không ngăn cản sao?”

Á Đạt lắp bắp kinh hãi, các thị vệ khác cũng do dự. Bọn họ đương nhiên biết nguyên nhân, nói đến cùng, bệ hạ cùng vương hậu không có khả năng bảo vệ Lam Tư điện hạ cả đời, đối với vị thiếu tướng thiên tài Cáp Duy • Bác Khắc này cũng có vài phần kính trọng, cũng là vì khiến cho vô luận vị vương tử nào kế vị cũng sẽ có điều băn khoăn.

Lam Tư chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Á Đạt: “Như thế nào, ngươi một mình tiết lộ kế hoạch của ta cho Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở, hiện tại ngay cả mệnh lệnh của ta cũng không nghe sao?”

Á Đạt giật mình một cái, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lam Tư điện hạ sinh khí như vậy, cũng không dám chống đối nữa, không nói hai lời dùng tinh thần lực phong bế thanh âm của Cáp Duy • Bác Khắc, vội vàng rời khỏi phòng khách.

Đoạn Sở thấy hết thảy kết thúc, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Quả nhiên Lam Tư nóng nảy thật đúng là đáng sợ, bất quá cứ như vậy, chuyện Lam Tư • Duy Đức muốn dùng thuốc tiến hóa, chỉ sợ có nguyên nhân khác.

Tháng Tư 25, 2016

133


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui