Trà Hương Mãn Tinh Không

Lam Tư hiển nhiên không nghĩ tới hắn còn cần đến trường, nghe được đề nghị của Đoạn Sở, đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức lộ ra vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

Đoạn Sở vừa thấy chỉ biết, Lam Tư đây là bằng lòng, không khỏi càng thêm chờ mong lần sau gặp mặt của hai người. Cắt đứt thông tin xong, hắn đi ra tẩm điện của thánh điện, tới thiên điện nơi Úc Thịnh Trạch đang ở.

Cửa điện không đóng, Đoạn Sở thoáng chốc liền thấy được Úc Thịnh Trạch cùng Úc Hồng Trì ngồi mặt đối mặt, cước bộ dừng một chút, nghĩ chính mình không có việc gì, xoay người liền tính toán rời đi.

“Tiểu Sở!” Thanh âm trầm thấp của Úc Thịnh Trạch từ sau lưng truyền đến, ngay sau đó tiếng bước chân rất nhanh đã tiếp cận, Đoạn Sở mới vừa quay đầu lại, đã bị Úc Thịnh Trạch ôm lấy bờ vai.

“Cùng Lam Tư nói xong rồi?” Úc Thịnh Trạch nhếch mi.

Đoạn Sở gật gật đầu, lại hướng Úc Hồng Trì chào hỏi mới trả lời: “Ân, Lam Tư đến Trạch Mĩ vừa vặn là ngày khánh điển, cùng ngày lại đi kiểm tra đo lường độ thích xứng tinh thần lực. Bất quá độ xứng đôi tuy rằng rất cao, nhưng Lam Tư tính toán tìm một người xứng đôi hoàn toàn phù hợp, trong danh sách đăng ký bên Trạch Mĩ không có, cho nên hắn có thể sẽ đến Đế Ma Tư. Ta kêu hắn đến lúc đó làm học đệ của ta.”

“Đế vương Lai Đặc củaTrạch Mĩ có thể đồng ý?” Úc Thịnh Trạch nhếch mi, một tay lôi kéo Đoạn Sở ngồi trở lại. Đừng nói Lam Tư • Duy Đức là vương tử, cho dù là người khế ước tầm thường, đế quốc cũng không có khả năng cho phép người khế ước đi nơi khác, chỉ sợ Đoạn Sở phải thất vọng. Về phần Lam Tư tiến đến Đế Ma Tư học tập, liên minh tinh tế không hề thiếu trao đổi sinh, ở các tinh cầu có quan hệ ngoại giao cũng là chuyện bình thường.

“Lam Tư hẳn là sẽ thuyết phục phụ vương hắn đi?” Đoạn Sở không nắm chắc trả lời.

Úc Thịnh Trạch nghĩ nghĩ, trầm ổn phân tích: “Lam Tư tuy rằng tính toán tìm một người có độ hoàn mỹ phù hợp, bất quá Lai Đặc bệ hạ hẳn là sẽ không dễ dàng buông tha, cho dù cho phép hắn đến Đế Ma Tư tiến hành xứng đôi, hẳn là cũng sẽ phái một ít chiến sĩ có đủ độ xứng đôi với Lam Tư đi theo.”

Đoạn Sở vừa nghe, nhất thời nhớ tới mỗi lần Nhung Thành Ấm đi ra ngoài, phía sau đi theo một đám chiến sĩ, khóe miệng nhếch lên một mạt cười. Vị đế vương Trạch Mĩ kia nếu thật sự an bàn như vậy, cũng không có gì. Bất quá cứ như vậy, Lam Tư chỉ sợ càng lười xuất môn, cả ngày tránh ở học viện người khế ước.

Đối diện, Úc Hồng Trì nhìn thấy đệ đệ cùng người khế ước của hắn một hỏi một đáp, hắn như một cái chày gỗ không hề phát hiện, mà tình huống như vậy tựa hồ từ lúc ở tiệc đính hôn Y Duy Tát đã có manh mối. Nhưng hắn làm huynh trưởng, lại không biết cao hứng vì đệ đệ cuối cùng cũng có bầu bạn phù hợp, chỉ cảm thấy ai thán vì cảm giác tồn tại của chính mình quá thấp.

“Thịnh Trạch nói không sai, hơn nữa Lam Tư nhất định sẽ đến Đế Ma Tư, thậm chí các thủ đô đế quốc có quan hệ bang giao cũng sẽ nhất nhất đến thăm.” Úc Hồng Trì mỉm cười chen vào nói, đem lực chú ý của Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch kéo vào, giải thích kỹ càng: “Lam Tư • Duy Đức có độ thích xứng cao, vậy nhất định không hề ít con cháu quyền quý muốn cùng hắn xứng đôi. Như vậy vô luận lựa chọn người nào, hắn đều có thể đắc tội các gia tộc khác, mà nếu chậm chạp không làm ra quyết định, sẽ bị những người khác nảy sinh nghi ngờ mà mượn sức thế lực khác. Mà Lam Tư • Duy Đức quyết định thật nhanh tỏ vẻ chỉ lựa chọn chiến sĩ có độ phù hợp hoàn mỹ, mấy vấn đề này liền hoàn toàn không tồn tại.”

Úc Hồng Trì thấy đệ đệ cùng Đoạn Sở đều lộ ra vẻ mặt đúng thế, cười cười đứng dậy: “Cho nên, Lam Tư • Duy Đức vì phòng ngừa đế vương Lai Đặc vì hắn khắp nơi lựa chọn người đi theo, nhất định sẽ mau chóng rời khỏi Trạch Mĩ. Các ngươi vẫn là đem tin tức này trước tiên thông tri cho phụ vương, để làm tốt đàm phán cùng chuẩn bị tiếp đãi.”

Úc Hồng Trì nói xong, lại nhìn về phía Úc Thịnh Trạch: “Thịnh Trạch, chuyện ta và ngươi nói, ngươi nên cân nhắc.”

Đoạn Sở chưa kịp vì Lam Tư cẩn thận, thận trọng mà thở dài, lại nghe được lời nói của Úc Hồng Trì mà sửng sốt, lập tức phát hiện tâm tình của Úc Thịnh Trạch trở nên trầm thấp. Hắn kinh ngạc nhìn về phía Úc Hồng Trì, chỉ thấy đại hoàng tử thong dong mà lại thập phần nhanh chóng đi tới hướng cửa.

“Tốt lắm, ta đi về trước.”

Đoạn Sở nghi hoặc nháy mắt, nghiêng đầu nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của Úc Thịnh Trạch, do dự không biết có nên mở miệng hỏi.

Úc Thịnh Trạch ánh mắt trầm xuống, thu hẹp cánh tay, đem Đoạn Sở giam vào lòng ngực, thở dài giải thích: “Đại ca tới là nói cho ta biết, Đoạn Chí Tu đã hấp hối, hai ngày này, hy vọng ta mang ngươi đi tới bệnh viện xem thử.”

Đoạn Sở mân môi, hắn thật đúng là không biết chuyện này. Tuy rằng cùng Đoạn gia đoạn tuyệt quan hệ, nhưng Đoạn Chí Tu dù sao cũng là cha đẻ của nguyên chủ, nếu hắn ngay cả Đoạn Chí Tu chết cũng không xuất hiện, không cần nghĩ cũng biết sẽ bị người hữu tâm lấy làm lý do đả kích, thậm chí còn liên lụy tới Úc Thịnh Trạch.

Sở Hoa lúc trước nhắc nhở hắn cũng là vì thế, chẳng qua Đoạn gia vẫn không thông báo cho hắn, cho nên sau khi cùng Đoạn Hoa liên lạc, Đoạn Sở chỉ để cho Áo Lợi Ngươi đi Nguyên Cẩm Đường mua các loại thuốc khôi phục, chính mình chưa từng đi.

“Hôm nay đã muộn, chúng ta ngày mai đi bệnh viện nhìn một cái đi.” Đoạn Sở nhẹ giọng đề nghị, hắn không thích Đoạn gia, nhưng mất chút thời gian vì mặt mũi, với hắn mà nói không tính là gì.

“Nếu mất hứng, thì không cần đi.” Úc Thịnh Trạch nhìn chằm chằm Đoạn Sở, ý đồ từ trên mặt hắn tìm được thần sắc gắng gượng làm.

Đoạn Sở lắc lắc đầu, đầu tựa vào bả vai Úc Thịnh Trạch cười khẽ: “Sẽ không, hơn nữa Đoạn gia lâu như vậy vẫn không thông báo gì, có lẽ một chuyến đi này sẽ không có phiền toái.”

Đoạn gia đã hoàn toàn buông tha cho Đoạn Văn Vũ một chi này, hiện tại Đoạn gia tựa hồ là Đoạn Văn Xương định đoạt. Đoạn Sở tuy rằng cùng Đoạn Văn Xương tiếp xúc ít ỏi, bất quá đối phương là một người thập phần lý trí. Hắn đối với Đoạn gia lạnh lùng cùng xa cách đều thể hiện công khai, Đoạn Văn Xương tự nhiên sẽ không đồng ý chi thứ hai tiếp tục dây dưa, để tránh hoàn toàn trở mặt.

Úc Thịnh Trạch dâng lên đồng tình, tay ôm sát Đoạn Sở. Hắn không biết Đoạn Sở tại sao lại cho ra kết luận như vậy, bất quá với hắn mà nói đều không sao cả. Chỉ cần Đoạn Sở không miễn cưỡng, vô luận Đoạn gia có tính toán gì, hắn đều có thể cam đoan Đoạn Sở không bị quấy nhiễu.

Hai người sau khi xác định, Đoạn Sở liền liên lạc với Đoạn Hoa. Xác định phòng bệnh của Đoạn Chí Tu, ngày hôm sau liền cùng Úc Thịnh Trạch và Áo Lợi Ngươi ngồi phi hành khí đi tới bệnh viện hoàng gia Đế Ma Tư.

Phòng bệnh của Đoạn Chí Tu là phòng VIP đơn độc ở lầu ba, thời điểm Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch đến, người Đoạn gia và Khuông Nghệ, Đoạn Văn Xương gần như đều đã tới, hẳn là kết quả do Đoạn Hoa thông tri. Kỳ quái chính là, Đoạn Á Ngạn đứa con được Đoạn Chí Tu ký thác kỳ vọng rất lớn lại không ở đây.

“Cửu điện hạ! Tiểu thất ngươi đã đến rồi!” Đám người Khuông Nghệ cùng Đoạn Văn Xương đều hành lễ.

Đoạn Văn Vũ nhìn trưởng tôn đi ở bên người Úc Thịnh Trạch, trong lòng vừa chua lại chát, hối hận không thôi. Đó từng là trưởng tôn mà hắn coi như đứa cháu bị vứt bỏ, bây giờ uy vọng ở Đế Ma Tư thậm chí vượt qua cả đệ đệ chiến sĩ cấp 8, ngay cả hoàng gia cùng hội nguyên lão cũng phải chừa ra vài phần kính trọng. Nếu lúc trước hắn chịu để tâm một chút, làm sao lại rơi xuống tình trạng như thế này.

Quỳnh sợ trượng phu nói ra cái gì không nên nói, vội vàng đỡ lấy hắn, đối với Đoạn Sở vội vàng mở miệng: “Tiểu Sở, ngươi đi trước xem cha ngươi đi, hắn đã sắp, sắp không được!”

Nói xong, Quỳnh trong lòng đau đớn thảm thiết. Hai đứa con trai cùng một đứa con gái của nàng, đều từng bước ly khai thế gian trước nàng. Hiện tại chi thứ hai chỉ còn người già, trẻ nhỏ, đứa cháu cưng từng là thiên chi kiêu tử cũng trở nên cam chịu, thế nhưng bởi vì tin Đoạn Nhã Thanh chết mà tinh thần lực bạo động, cho tới bây giờ, bọn họ chỉ có thể hoàn toàn dựa vào chi thứ ba. Nghĩ vậy, Quỳnh thế nhưng nhịn không được rơi lệ.

Đoạn Sở ánh mắt trầm xuống, nhìn Đoạn Văn Xương cùng Khuông Nghệ.

“Nhị tẩu!” Đoạn Văn Xương thấp giọng nhắc nhở, nhìn về phía sau, mấy đứa cháu của hắn tiến lên từng bước đỡ lấy Quỳnh.

Đoạn Sở nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng không biết Đoạn Văn Xương thế nào lại từ Y Duy Tát tới đây, bất quá đối với hắn hẳn là không phải chuyện xấu.

“Ta đi vào trước.” Đoạn Sở nghiêng đầu nhìn về phía Úc Thịnh Trạch.

“Đi thôi, chúng ta cùng nhau.” Úc Thịnh Trạch nắm bờ vai hắn, đối với Đoạn Văn Xương gật gật đầu. Tuy rằng Úc Thịnh Trạch bởi vì quân công tích lũy không đủ nên chưa được thăng chức đại nguyên soái, nhưng cùng là chiến sĩ cấp 8, hơn nữa thân phận hoàng tử của Úc Thịnh Trạch, làm như vậy cũng không tính là thất lễ.

Đoạn Văn Xương thậm chí nhẹ nhàng thở ra, cửu hoàng tử cùng Đoạn Sở cảm tình càng tốt, đối với Đoạn gia là chuyện tốt. Cho dù Đoạn Sở cùng Đoạn gia đoạn tuyệt quan hệ, nhưng có cùng huyết thống chính là sự thật, mà Đoạn Chí Tu bệnh tình nguy kịch chính là một cái nhắc nhở. Hắn không trông cậy vào lợi dụng thân phận của Đoạn Sở đạt được nhiều ích lợi, chỉ cần có thể làm cho những người sau khi cha của hắn mất mà bỏ đá xuống giếng có thể thu liễm, cho Đoạn gia chút thời gian hoàn hoãn là được.

Đoàn người tiến vào phòng bệnh, Đoạn Sở liếc mắt một cái liền thấy được Đoạn Chí Tu trên giường bệnh hấp hối, không biết vì cái gì, nhìn thấy bộ dáng yên lặng của Đoạn Chí Tu, trong lòng thế nhưng lại nổi lên một cỗ bi phẫn, mân môi, sắc mặt cũng trắng vài phần.

“Tiểu Sở!” Úc Thịnh Trạch biến sắc. Hắn lúc trước không muốn để Đoạn Sở tiếp xúc với Đoạn gia, cũng là lo lắng khối thân thể này có lẽ còn lưu lại ý thức.

Đoạn Sở quay đầu lại, ánh mắt trở nên thanh minh.

“Ta không sao.” Đoạn Sở khẽ thở dài.

Hắn rõ ràng biết, tất cả ý thức của khối thân thể này đã sớm tiêu tán, có phản ứng như vừa rồi, bất quá là do hắn sau khi tiến vào khối thân thể này, từng một lần nhìn qua trí nhớ của nguyên chủ, cảm động lây, tự nhiên sẽ có cùng loại cảm tình với nguyên chủ. Nếu không khi đối mặt với Sở Hoa, làm sao có thể mang theo thông cảm cùng thân cận tự nhiên như vậy.

Úc Thịnh Trạch cau mày, một bàn tay gắt gao nắm chặt lấy hắn.

Đoạn Văn Vũ cùng Quỳnh đều thấy được một màn này, lại nhìn mí mắt đứa con không tự chủ được mà co giật, trong lòng hối hận thiếu chút nữa bao phủ bọn họ.

“Tiểu thất, tiểu thất. . . . .” Trên giường bệnh, Đoạn Chí Tu nguyên bản nằm yên thế nhưng lại mở mắt, ra sức nâng tay.

“Mau, mau gọi bác sĩ!” Quỳnh kêu lớn lên, trong phòng bệnh nhất thời một mảnh bối rối.

“Tiểu thất, đi xem cha ngươi đi!” Đoạn Văn Vũ thấp giọng thỉnh cầu.

Đoạn Sở không cự tuyệt mà đi lên, “Sở Giai, Sở Giai. . . . .” Đoạn Chí Tu đứt quãng quát to, Đoạn Sở lúc này mới phát hiện, ánh mắt Đoạn Chí Tu căn bản không có tiêu cự, hai tay quơ lung tung, ngực lại kịch liệt phập phồng, giãy dụa không biết muốn nói cái gì.

Môi Đoạn Sở giật giật, lại một câu cũng không có nói ra. Hắn tuyệt không muốn gọi cái xưng hô “cha” này, chẳng sợ Đoạn Chí Tu sắp chết. Phụ thân của hắn, chỉ có thể là Trữ gia Trữ Huy Dung, người nhà của hắn, ở trái đất xa xôi. Mà không phải người nam nhân trước mắt này vừa muốn tình yêu, lại không muốn buông tha sức mạnh, hủy hoại cả đời Sở Giai cùng nguyên chủ. Người có thể gọi Đoạn Chí Tu là cha, hiện tại cũng chỉ có một Đoạn Á Ngạn.

“Là ta, là ta sai lầm rồi, ngươi tha thứ cho ta đi, ngươi khiến cho Tiểu thất tha thứ. . . . .” Ánh mắt Đoạn Chí Tu thoáng chốc liền nhắm ngay trước mắt Đoạn Sở, như là bị kinh hách thật lớn mà trợn tròn mắt kêu to: “Tiểu thất, tiểu thất, ta đến nhìn mẹ ngươi, không, không phải ta hại chết nàng, không phải. . . . .”

Úc Thịnh Trạch thấy thế, trước tiên ôm lấy Đoạn Sở lui về phía sau, tay kia thì chế trụ đầu của hắn tựa vào lòng ngực mình.

Quả nhiên, thanh âm Đoạn Chí Tu cất cao tới cực điểm, đến nửa người trên đều nâng lên, rồi lập tức ngã xuống trên giường, không còn tiếng động.

“Chí Tu!” Quỳnh thét chói tai, Đoạn Văn Vũ vội vàng tiến lên kiểm tra, sóng điện não của Đoạn Chí Tu đã hoàn toàn ngưng lại.

Bác sĩ dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới kiểm tra xong, tuyên bố Đoạn Chí Tu tử vong.

Đoạn Sở bên tai nghe Quỳnh thất thanh khóc rống, từ trong lòng ngực Úc Thịnh Trạch ngẩng đầu lên.

“Chúng ta đi thôi!” Úc Thịnh Trạch thấp giọng đề nghị, không đợi Đoạn Sở nói chuyện, trực tiếp ôm hắn rời khỏi phòng bệnh.

Đoạn Văn Xương nhìn anh trai và chị dâu đắm chìm trong bi thương, đối với Đoạn Hoa ngẩng đầu, lại nhìn về phía cửa. Đoạn Hoa hiểu ý đi ra khỏi phòng bệnh, thấy được Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở sóng vai mà đi.

“Cửu điện hạ, Tiểu thất!” Đoạn Hoa hô một tiếng.

Đoạn Sở dừng lại cước bộ, quay đầu lại nhìn về phía Đoạn Hoa: “Tứ ca!”

Đoạn Hoa cẩn thận nhìn vào mắt Đoạn Sở, thấy đáy mắt hắn một mảnh yên lặng, đôi mắt lạnh như băng không có biểu lộ gì khác thường, chỉ là trầm giọng nói: “Lễ tang của tam thúc ngươi tới tham gia đi, lúc sau tổ phụ sẽ mang hai tổ phụ bọn họ đi tới Y Duy Tát trước, ở lại Đế Ma Tư, cũng chỉ có mấy đường huynh đệ chưa tốt nghiệp chúng ta thôi.”

Đoạn Sở ánh mắt chợt lóe, gật gật đầu: “Ta sẽ đến.”

Đoạn Hoa biết Đoạn Sở đoán được dụng ý của bọn họ, cảm kích hướng hắn gật gật đầu: “Cám ơn.”

Nói xong, xoay người liền rời khỏi.

Úc Thịnh Trạch nhăn lại mi: “Chỉ còn lại có bọn họ, có phải là cần ngươi chiếu cố?”

Đoạn Sở trong mắt hiện lên ý cười, không có trực tiếp trả lời, phản thủ lôi kéo hắn đi lên phi hành khí, mới nhẹ giọng trả lời: “Này đối với chúng ta đều tốt. Hơn nữa không cần ta chiếu cố, chỉ cần ở lễ tang của Đoạn Chí Tu ra mặt là có thể.”

Đoạn Văn Vũ một chi hiện tại chính là bia ngắm sống, rời khỏi Đế Ma Tư chỉ còn lại có những người trẻ tuổi, đã có thể cam đoan nhân mạch cùng căn cơ của Đoạn gia ở Đế Ma Tư, cũng có thể vì Đoạn Văn Xương mà tranh thủ thời gian. Mà Đoạn Sở mong muốn cũng không nhiều, chỉ cần Đoạn gia không trở thành gánh nặng là được.

Úc Thịnh Trạch yên lòng, chỉ cần Đoạn Sở không cảm thấy khó xử là tốt rồi.

Ba ngày sau, Đoạn Sở tựa như hắn hứa hẹn mà xuất hiện trong lễ tang của Đoạn Chí Tu, hai ngày sau, Đoạn Văn Xương mang theo mẫu thân Khuông Nghệ, đám người vợ chồng Đoạn Văn Vũ rời khỏi Đế Ma Tư, chỉ để lại những người chưa tốt nghiệp của bốn chi, trừ bỏ Đoạn Á Ngạn. Hắn bị Đoạn Văn Vũ cùng Quỳnh mang đi Y Duy Tát.

Đoạn Sở không tự mình tiễn đưa, mà nguyên bản Lam Tư • Duy Đức quyết định từ Trạch Mĩ xuất phát đến Đế Ma Tư, lại ngoài ý muốn cải biến hành trình.

“Ngươi muốn từng tinh cầu đều dừng một lần?” Đoạn Sở kinh ngạc hỏi: “Vậy bao nhiêu năm mới đủ?”

Đoạn Sở khó có thể che dấu ý cười trong lòng, Lai Đặc đế vương hiển nhiên đối với Lam Tư lo lắng cực kỳ, nếu Trạch Mĩ không có ngươi xứng đôi, trước hết đi tới nghiệp đoàn người khế ước ở các tinh cầu phụ thuộc tìm kiếm, sau đó là tinh cầu có quan hệ ngoại giao. Tính như vậy, Lam Tư sợ là cũng bị xoay cho hôn mê.

Trên mặt Lam Tư là tươi cười không thay đổi, giữa đôi lông mày còn mang theo vài phần nhẹ nhàng: “Không có biện pháp, bằng không phụ vương sẽ bắt ta mang theo hai mươi ba người chiến sĩ tuyển định đi theo đến Đế Ma Tư, hiện tại chỉ cần làm một lần tinh tế lữ hành, đã là rất tốt rồi.”

Đoạn Sở cong lên mặt mày, bất quá vẫn là nhắc nhở một câu: “Tiếp qua nửa năm ta sẽ tổ chức hôn lễ, ngươi nhớ rõ nhất định phải tới tham gia đó! Ta kêu người trái đất mang theo thật nhiều phương pháp làm bánh kẹo, ngươi nếu không đến, sẽ không có phần cho ngươi đâu.”

Lam Tư cười ha ha lên, hưng phấn trả lời: “Yên tâm đi, nhất định tới kịp! Tiếp qua hai ba tháng, Lộ Dịch Toa vương hậu sẽ sinh sản, ta đến lúc đó vừa hay dùng lý do này đến Đế Ma Tư!”

Đoạn Sở cười cười gật đầu, rất nhanh liền cắt đứt thông tin, lại không nghĩ rằng, lần trò chuyện này cùng Lam Tư qua đi, hai tháng sau lại nghe được tin tức dữ, quân hạm mà hắn ngồi ở Tạp Na tinh hệ xảy ra nổ mạnh.

Tháng Năm 8, 2016

139


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui