Trà Hương Mãn Tinh Không

Đoạn Sở cảm giác vừa tỉnh lại, liền cảm thấy Úc Thịnh Trạch có chỗ nào không đúng. Nhưng quan sát thật cẩn thận, lại không nhìn ra cái gì khác thường. Nghĩ đến ngày hôm qua bởi vì hắn đa nghi mà nháo ra chuyện, hơn nữa Úc Thịnh Trạch từ trước đến nay gọn gàng dứt khoát, có gì nói đó, Đoạn Sở quyết định không để mình tự cho là thông minh nữa. Trên thực tế, cùng Úc Thịnh Trạch ở chung là vui vẻ nhất, không cần phải làm gì khó khăn, chỉ cần duy trì bí mật nhỏ của mình là được.

Đoạn Sở nghĩ thông suốt, thừa dịp Úc Thịnh Trạch cùng Áo Lợi Ngươi nói chuyện, thần thanh khí sảng chạy tới gian gieo trồng. Nói là gian gieo trồng, kỳ thật giống như nhà kính ở trái đất, bất quá không phải chỉ có một gian phòng, mà bên trong còn có rất nhiều gian nhỏ. Từng gian nhỏ có thể thiết lập hoàn cảnh sinh thái bất đồng, còn có thể tự động kiểm tra đo lường trạng thái sinh tồn của cây trồng. Đương nhiên, phương diện tinh thần lực cũng chỉ có thể dựa vào người khế ước kiểm tra.

Ngày hôm qua hắn đã đem cây cỏ mua được mang về, đều dựa theo chỉ dẫn của Tùng Phương Trai để đặt, không chỉ có cây Xích Tinh cùng cây Tuyết Ngưng điều kiện sinh tồn bất đồng, vài loại cây để chế ra thuốc ngưng thần cũng có yêu cầu bất đồng. Đoạn Sở phi thường may mắn, các loại cây lúc trước mua ở Y Duy Tát không có yêu cầu đặc biệt gì, bằng không với việc hắn nhổ trồng lung tung lúc trước, chỉ sợ đã sớm có vấn đề.

“Ô”, “ô”, tiếng kêu của Tử Tinh thú truyền đến, Đoạn Sở quay đầu lại, liền nhìn thấy hai viên cầu trắng từ bên chân Úc Thịnh Trạch nhào tới, nếu không phải hắn từ chỗ Úc Thịnh Trạch học được một chút cách vận dụng tinh thần lực, chỉ sợ sẽ bị chúng nó bổ nhào vào.

Đoạn Sở ôm Tử Tinh thú, kinh ngạc phát hiện, chúng nó thế nhưng lại đeo cấm thú bài.

“Tiểu Sở, cây ngày hôm qua mua, còn có vài loại khác Hà Dược Bân đã đưa tới.” Úc Thịnh Trạch nói.

Đoạn Sở ngẩn ra, nhìn về phía sau Úc Thịnh Trạch, quả nhiên, Áo Lợi Ngươi cùng Hà Dược Bân và hai chiến sĩ khác, cũng đã đi tới.

“Cám ơn.” Đoạn Sở mỉm cười.

“Ngài quá khách khí.” Hà Dược Bân sắc mặt có điểm đỏ lên, gật gật đầu, nhìn về phía gian gieo trồng của Đoạn Sở, mang theo chút kinh ngạc tán thưởng nói: “Gian gieo trồng này là đặc biệt chế tạo đi? Ta vốn còn lo lắng cây Xích Tinh cùng cây Tuyết Ngưng điều kiện sinh tồn quá mức hà khắc, còn muốn lại đây điều chỉnh một chút. Bất quá hiện tại xem ra, chúng nó thậm chí sẽ căn cứ vào quá trình sinh trưởng, tự động biến hóa để thích hợp với hoàn cảnh. Cho dù là cỏ Tam Diệp Long Văn dùng cho thuốc tiến hóa, cũng có thể gieo trồng. Đoạn Sở người khế ước cần phải cố gắng tìm hiểu thêm, tương lai nhất định có thể trở thành một người khế ước chuyên gia gieo trồng xuất sắc.”


Đoạn Sở chỉ cười cười, hắn đương nhiên biết Úc Thịnh Trạch mua gian gieo này trồng công năng thực toàn diện, bằng không cũng sẽ không lo lắng cho mình mắc nợ quá nhiều. Nhưng mà, phương hướng chức nghiệp là chuyện của riêng hắn, không cần thiết phải nói cho người ngoài. Nếu Úc Thịnh Trạch đối với Hà Dược Bân không có tâm tư gì, hắn lại càng không cần tỏ thái độ.

Hà Dược Bân nói xong, thấy hắn có lòng tốt nhắc nhở Đoạn Sở, lại không thấy Đoạn Sở có thái độ gì, hai Tử Tinh thú tinh xảo khéo léo trong lòng ngực hắn thỉnh thoảng vung vẫy hai tiểu móng vuốt, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ, không khỏi nhìn về phía Úc Thịnh Trạch. Thấy ánh mắt hắn nhìn Đoạn Sở tràn ngập ôn nhu, cùng bình thường lạnh lùng hoàn toàn bất đồng, trong mắt hiện lên hâm mộ.

“Cửu điện hạ, điều kiện nuôi dưỡng cùng nhu cầu sinh sản của tất cả các loại cây ta đều để lại sách hướng dẫn, trước hết như vậy đã. Hôm nay học viện Đế Ma Tư khai giảng, ta cũng phải đi nghênh đón tân sinh.” Hà Dược Bân đối với Úc Thịnh Trạch thấp giọng cáo biệt, ánh mắt nhu hòa nhìn chăm chú vào đối phương, ái mộ nơi đáy mắt đã sớm không thèm che giấu.

“Ân, làm phiền ngươi.” Úc Thịnh Trạch gật gật đầu, như là hoàn toàn không nghe tới ám chỉ của hắn, đi lên trước, thân thủ đem hai Tử Tinh thú trong lòng ngực Đoạn Sở xách ra để trên mặt đất, đối với Đoạn Sở nói: “Tiểu Sở, ngươi cũng nên đi thu thập một chút, Phổ Lôi Tư vừa rồi đưa đến tin tức, thời gian đã không sai biệt lắm.”

Hà Dược Bân lộ ra dáng vẻ thất vọng rõ ràng, không biết lại nghĩ đến cái gì, cười cười, cùng Đoạn Sở từ biệt, xoay người cùng hai vị chiến sĩ đặt tốt các loại cây rồi cùng nhau rời đi.

Đoạn Sở tò mò nhìn Úc Thịnh Trạch, lúc trước không biết tâm tư Hà Dược Bân thì thôi, như thế nào hiện tại đã biết, cũng không có thái độ gì khác biệt như vậy.

Úc Thịnh Trạch thấy Đoạn Sở còn không đi, quay đầu lại kéo hắn hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì?”

Đoạn Sở cũng không nói ra suy nghĩ lúc này của mình, nhưng bỗng nhớ ra một việc, hỏi: “Hà Dược Bân là thầy giáo ở học viện Đế Ma Tư đúng không? Hắn không phải là ông chủ của Tùng Phương Trai sao?”


Úc Thịnh Trạch cũng không biết, đem ánh mắt chuyển hướng tới Áo Lợi Ngươi.

“Lúc trước không có nghe nói qua.” Áo Lợi Ngươi thực bất đắc dĩ.

Thầy giáo ở học viện Đế Ma Tư không thay đổi, có thể là làm giảng viên. Hà Dược Bân là trưởng tôn của nhà chế thuốc cấp bậc tông sư, là người thừa kế duy nhất của Tùng Phương Trai, căn bản không cần làm giảng viên đi tiếp xúc với đông đảo người khế ước, rõ ràng là hướng về phía Đoạn Sở, chỉ sợ đoán được cửu hoàng tử cùng Đoạn Sở không tính ký kết hôn ước.

Phải biết rằng, từ trước tới giờ chưa thấy hắn có biểu hiện rõ ràng tích cực như vậy. Kỳ thật, Hà Dược Bân tuy rằng gia thế kiêu nhân, bối cảnh thâm hậu, thiên phú gieo trồng cũng cao. Đáng tiếc, không phải người khế ước, ngay cả độ xứng đôi cũng không dám vọng tưởng, chỉ có thể giấu diếm tình cảm. Nếu cửu hoàng tử có người khế ước nhưng không xác định quan hệ bầu bạn, đối với Hà Dược Bân chính là cơ hội.

Úc Thịnh Trạch không nghe ra ý trong lời của Áo Lợi Ngươi, Đoạn Sở lại vừa nghe đã hiểu. Là ai cũng chắc chắn sẽ không thích trở thành bàn đạp để người khác lợi dụng, hơn nữa loại chuyện tình cảm này không chỉ đương sự cố gắng là được, làm Đoạn Sở bản năng đối với Hà Dược Bân sinh ra phản cảm.

“Hà Dược Bân cũng là người khế ước sao?” Đoạn Sở hỏi. Hắn vẫn không phát hiện tinh thần lực dao động của Hà Dược Bân, là hắn cảm giác sai, hay là Hà Dược Bân thu liễm tốt?

Úc Thịnh Trạch nhăn lại mi, không hiểu Đoạn Sở vì cái gì lại chú ý tới Hà Dược Bân như vậy.

“Hắn không phải, bất quá trong học viện Đế Ma Tư, thầy giáo là người khế ước rất ít, đa số là giảng viên giảng giải trụ cột tri thức, vận dụng tinh thần lực chỉ có thể bằng kinh nghiệm, dựa vào chính mình nghiên cứu.” Úc Thịnh Trạch giải thích, đối với Đoạn Sở nói: “Ngươi là người khế ước của ta, chúng ta là quan hệ chặt chẽ nhất, cho nên, vĩnh viễn không tồn tại tình huống ngươi quấy rầy tới ta.”


Đoạn Sở khóe miệng không khỏi run rẩy, vì cái gì Úc Thịnh Trạch có thể mặt không chút thay đổi nói ra loại hứa hẹn trọn đời như vậy. Hắn bỗng nhiên cảm thấy chính mình nên giải thích một chút, tránh cho Úc Thịnh Trạch lại cho rằng mình khách khí: “Ta lúc trước, nghĩ rằng Hà Dược Bân chính là. . . . .”

“Không có bầu bạn.” Úc Thịnh Trạch bật thốt lên, nhìn ánh mắt khiếp sợ của Đoạn Sở, dùng một loại ngữ khí phi thường khẳng định nói: “Không có bầu bạn chen vào giữa chúng ta, nếu ngươi lo lắng chính là chuyện này.”

Úc Thịnh Trạch tối hôm qua thức trắng đêm ở mạng lưới tinh vực nghiên cứu, phát hiện đại bộ phận mọi người cảm thấy được, bầu bạn mới là thân mật nhất. Nhưng hắn cảm thấy, hắn có Đoạn Sở là đủ rồi, bầu bạn hoàn toàn có thể không tồn tại. Về phần lo lắng của Nguyên Vĩnh Nghị, Đằng Lương Tuấn kia khẳng định dữ nhiều lành ít, nếu không sẽ không lưu lại thân thể Trữ Khang Trí, Đoạn Sở cũng chỉ chú ý tới người nhà, không thăm dò gì chuyện của Đằng Lương Tuấn. Cho nên, hắn nói rõ ràng vẫn hơn, miễn cho Đoạn Sở hiểu lầm.

Áo Lợi Ngươi vẻ mặt vô cùng thê thảm quay đầu, bỗng nhiên hiểu được ngày hôm qua Nguyên Vĩnh Nghị vì cái gì hơn nửa đêm còn điên cuồng oanh tạc hắn.

Đoạn Sở kinh ngạc trợn to mắt, hắn chưa từng nghĩ tới, hoàng tử Úc Thịnh Trạch, thế nhưng lại là người theo chủ nghĩa không hôn nhân. Chẳng lẽ lúc trước hắn tìm người khế ước không bầu bạn, chính là vì vậy? Nhưng là, vì cái gì nghe giọng điệu của Úc Thịnh Trạch, như là vừa mới quyết định. Đoạn Sở cảm thấy đầu óc có vẻ không đủ dùng, nhưng nhìn kỹ Úc Thịnh Trạch, phát hiện dáng vẻ của hắn như là đang nói một quyết định hết sức tầm thường, còn không nghiêm túc bằng việc dặn dò hắn không được mang theo hai Tử Tinh thú tới học viện người khế ước.

Đoạn Sở thất thần bị Úc Thịnh Trạch lôi kéo một đường đi tới học viện Đế Ma Tư, thẳng đến khi thấy Nguyên Vĩnh Nghị chờ ở cửa, mới thoáng trì hoãn lại.

“Yêu, tới đây.” Nguyên Vĩnh Nghị nhìn bạn tốt ngày hôm qua thiếu chút nữa làm ầm ĩ lên, nhịn không được trở mình xem thường, lại nhìn về phía Đoạn Sở, thấy hắn tựa hồ có điểm thất thần, cảm thấy hồ nghi.

Đoạn Sở thấy Nguyên Vĩnh Nghị một người, không khỏi kỳ quái hỏi: “Ngươi ngày hôm qua không phải nói, muốn dẫn Dung Thu lại đây sao?”

Tuy rằng lần đó Nguyên Vĩnh Nghị nói muốn Dung Thu làm trợ lý cho hắn, nhưng lúc sau hắn liền cùng Úc Thịnh Trạch rời khỏi Đế Ma Tư tinh cầu, đến bây giờ còn chưa gặp qua Dung Thu.

Nguyên Vĩnh Nghị ho nhẹ một tiếng, có điểm không được tự nhiên giải thích: “Dung Thu còn có một năm nữa là tốt nghiệp, hôm nay cũng đăng ký, để chốc nữa giới thiệu với các ngươi đi.”


Đoạn Sở cảm thấy Nguyên Vĩnh Nghị có điểm kỳ quái, bất quá vẫn là gật gật đầu.

Học viện người khế ước thủ tục đăng ký rất đơn giản, có lẽ là do rất ít người, chỉ cần kiểm tra tinh tạp một chút, sau đó đăng ký một chút là có thể. Nhưng người khế ước bình thường sẽ có người đi theo hoặc là chiến sĩ tuyển định, học viện người khế ước nửa phong bế việc dạy học, cũng không thể ngăn cản người đi theo cùng chiến sĩ tuyển định, cho nên cũng ghi chú rõ.

Mắt thấy Úc Thịnh Trạch đi đăng ký quyền hạn được ra vào của chiến sĩ tuyển định, Đoạn Sở quay đầu hỏi Nguyên Vĩnh Nghị: “Thịnh Trạch không muốn nhận người khế ước cam chịu quy tắc ngầm, nên mới không chấp nhận người khế ước có độ xứng đôi cao sao?”

Nguyên Vĩnh Nghị vừa nghe liền biết, bạn tốt nhất định là nói lời kinh người nào đó rồi. Hắn phi thường quyết đoán lắc đầu: “Không có nghe nói qua, hắn thậm chí cũng chưa từng hỏi qua ý nguyện này của người khế ước, chỉ biết là hắn ở nghiệp đoàn chiến sĩ định ra tiêu chuẩn khắc nghiệt, không có người khế ước nào có độ xứng đôi đạt tới được.”

Đoạn Sở nheo lại mắt, nói cách khác, Úc Thịnh Trạch thậm chí không có bàn bạc về vấn đề bầu bạn với người khế ước. Nhớ tới trước kia muội muội Trữ Khanh Khiết đã từng nói, Úc Thịnh Trạch vào lần đầu tiên ôm hắn khi hắn hôn mê, còn chưa biết đích tình huống của hắn và Đằng Lương Tuấn liền lựa chọn hắn là người khế ước. Trữ Khang Trí cùng Đoạn Sở, điểm giống nhau duy nhất chính là tinh thần lực hoàn toàn phù hợp.

Đoạn Sở phi thường nhanh chóng vứt bỏ việc truy tìm nguyên nhân, gọn gàng dứt khoát hỏi ra hoang mang hôm nay: “Thịnh Trạch là người theo chủ nghĩa không kết hôn sao?”

Nguyên Vĩnh Nghị thái dương gân xanh ứa ra, tối hôm qua hắn nhắc nhở, đáp án của Úc Thịnh Trạch chính là hoàn toàn buông tha cho việc tìm kiếm bầu bạn sao, chỉ đơn giản là vì không muốn Đoạn Sở bất hòa với hắn?

“Không phải, hắn hôm qua mới hỏi ta. . . . .” Nguyên Vĩnh Nghị thập phần thống khoái bán đứng Úc Thịnh Trạch, nhìn thấy vẻ mặt như bị sét đánh của Đoạn Sở, ác liệt đề nghị: “Kỳ thật ta cảm thấy, nếu ngươi tìm một bầu bạn, vậy Úc Thịnh Trạch hẳn là có thể thay đổi chủ ý.”

Tháng Mười Hai 7, 2015

51


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận