Trà Hương Mãn Tinh Không

Nguyên Vĩnh Nghị theo bản năng nhìn về phía Úc Thịnh Trạch, thấy mặt hắn không chút thay đổi, vẻ mặt trêu tức khiêu mi. Nếu không phải nhìn thấy Úc Thịnh Trạch đen mặt khi thấy Đoạn Sở đùa giỡn cùng Tề Thành Hữu, hắn còn không biết, bạn tốt của mình cư nhiên còn có dục vọng chiếm giữ như vậy.

Dung Thu sắc mặt vui mừng nhìn trà bánh trên bàn, miệng thúc giục: “Vĩnh Nghị, ngươi mau nếm thử, kẹo trà sữa lúc trước, hiệu quả khai thông hầu như không cảm giác được, lúc này thì sao?”

Nguyên Vĩnh Nghị gật gật đầu, lôi kéo Dung Thu ngồi xuống, tiếp nhận nước trà cùng bánh bích quy trà của Đoạn Sở. Dung Thu lúc này mới chú ý tới, quả thực không có kẹo trà sữa.

Đoạn Sở nhìn ra nghi hoặc của Dung Thu, giải thích nói: “Kẹo trà sữa lúc trước hiệu quả ngưng thần khai thông quá ít, đây là cố ý làm, đưa vị Mã Luân đại sư kia kiểm tra.”

Dung Thu nhãn tình sáng lên, lập tức hiểu lời nói của Đoạn Sở, rõ ràng ám chỉ bánh kẹo này hiệu quả khai thông nhiều hơn.

“Không tồi!” Nguyên Vĩnh Nghị đã ăn xong khối bánh ngọt bằng nắm tay trẻ con, vui sướng tuyên bố: “Tuy rằng so với thuốc ngưng thần thì hiệu quả chỉ bằng một phần năm, bất quá công hiệu khai thông phi thường rõ ràng.” Hắn dừng lại, lại cảm thụ một chút tinh thần lực của mình: “Đáng tiếc ta không phải trạng thái tinh thần lực hỗn loạn, hơn nữa không có người khế ước khai thông tinh thần lực, bằng không có thể hảo hảo sao sánh.”

Đoạn Sở ngưng mi, đây cũng là điều hắn muốn biết.

Úc Thịnh Trạch nghiêng đầu, khuyên nhủ: “Đừng lo lắng, Mã Luân người khế ước khẳng định đã biết hiệu quả của kẹo trà sữa, nếu hắn muốn biết công hiệu của các loại bánh kẹo khác, khẳng định sẽ dẫn người tới tự mình kiểm nghiệm.”

Đoạn Sở ngoài ý muốn nháy mắt, bật cười gật đầu. Quả nhiên là quan tâm sẽ bị loạn, hắn thật đúng là đã quên, vô luận người khác nói ba hoa chích choè cái gì, lấy thận trọng của người bình thường, cũng nên tự mình kiểm tra mới có thể tin phục nhất.

Nguyên Vĩnh Nghị nhịn không được trở mình xem thường. Khó trách Úc Thịnh Trạch vừa rồi không có phản ứng, rõ ràng là tính toán để cho những người khác đến nghiệm chứng hiệu quả chính xác.

Phi hành khí rất nhanh liền tới Thiên Hoa Viên, Áo Lợi Ngươi đã sớm chờ ở nơi đó.

“Cửu điện hạ, Mã Luân đại sư mang theo thê nữ (con gái và vợ), đã chờ sẵn.” Áo Lợi Ngươi tiến lên từng bước vội vàng bẩm báo.

Đoạn Sở không khỏi hỏi Úc Thịnh Trạch: “Mã Luân đại sư dẫn theo thê nữ, các nàng đều là chiến sĩ sao?”

Có thể nhận chế tạo cơ giáp cho người khế ước, Mã Luân đại sư khẳng định là người khế ước, vậy thê nữ của hắn cấp bậc chiến sĩ nếu quá cao, tác dụng của bánh kẹo có thể suy giảm rất lớn.

Úc Thịnh Trạch gật gật đầu: “Ân, thê tử của Mã Luân đại sư là Tắc Nhĩ Mã là chiến sĩ bẩm sinh cấp 5, mà nữ nhi của hắn Mã Lâm là chiến sĩ bẩm sinh cấp 4.”

“Mã Lâm kế thừa thiên phú chế tạo cơ giáp của phụ thân nàng, thiên phú chiến đấu cũng cao, sáu năm trước tốt nghiệp học viện Đế Ma Tư, trực tiếp vào Gia Hoa thương hội, vẫn chưa có người khế ước thích hợp, Mã Luân đại sư phi thường lo lắng, hàng năm đều dùng kì trân dị bảo, để trao đổi thuốc ngưng thần loại A với nhà bào chế thuốc người khế ước.” Áo Lợi Ngươi bổ sung.

Đoạn Sở cảm thấy hiểu rõ, khó trách kẹo trà sữa mới xuất hiện, Mã Luân liền là người đầu tiên liên hệ với Áo Lợi Ngươi, biểu hiện cũng rất tích cực. Xem ra cơ giáp của hắn, hẳn là rất có hy vọng.

Một hàng năm người đang muốn đi vào đại sảnh, “A” Dung Thu bỗng nhiên hô nhỏ một tiếng, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Các ngươi đi thôi, ta mới nhớ tới ta còn có việc, phải đi trước xử lý một chút.”

Nguyên Vĩnh Nghị sắc mặt lập tức trầm xuống, ngay cả Úc Thịnh Trạch cũng chú ý tới, Dung Thu chỉ là tìm cớ.

Đoạn Sở biết Dung Thu băn khoăn cái gì, không đợi Nguyên Vĩnh Nghị nói chuyện, liền cười khẽ nói: “Dung Thu, ngươi không muốn chính tai nghe một chút về hiệu quả sao? Nói không chừng, đối với việc nghiên cứu chế tạo thuốc ngưng thần khai thông của chúng ta có gợi ý thì sao.”

Dung Thu mạnh trợn to mắt, nhìn thấy Nguyên Vĩnh Nghị sắc mặt nặng nề theo dõi hắn, quẫn bách gật gật đầu, lại lo lắng hỏi: “Đại sư người khế ước thân phận cao quý, ta đi, sẽ không ảnh hưởng tới việc chế tạo cơ giáp của ngươi chứ?”

Nguyên Vĩnh Nghị nghĩ tới cái gì, vẻ mặt phức tạp nắm tay Dung Thu: “Đừng lo lắng, hiện tại chính là bọn họ cầu Tiểu Sở.”

Dung Thu tựa hồ còn có điểm do dự, nhưng bị Nguyên Vĩnh Nghị cường ngạnh lôi kéo, cũng không tiếp tục cự tuyệt.

Đoạn Sở cũng nghe ra, Dung Thu là sợ người khế ước đối đãi không công bình. Nghĩ tới khi làm người thường ở Y Duy Tát, ngay cả tôi tớ đều dám đối với hắn châm chọc khiêu khích, không khỏi thở dài.

Mu bàn tay bỗng nhiên bị vật thể ấm áp bao trùm, Đoạn Sở buông mắt, nhìn thấy bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng. Hắn mím môi, cũng không cự tuyệt Úc Thịnh Trạch không tiếng động quan tâm, chỉ cười nói: “Chúng ta đi nhanh thôi, ta vẫn luôn chờ đợi cơ giáp của mình.”

Nguyên Vĩnh Nghị quay đầu lại, vẻ mặt tò mò tìm hiểu: “Ta còn muốn hỏi ngươi đây, người khế ước thao tác cơ giáp, coi như là không làm việc đàng hoàng đúng không? Nếu muốn gia nhập quân đội, hoàn toàn có thể chờ thêm hai năm học tập chiến đấu với chiến hạm mini. Trong khoảng thời gian này, ngươi hoàn toàn có thể đem tinh lực đặt vào việc nghiên cứu chế thuốc.”

Đoạn Sở không tiếng động cười cười, không có giải thích. Với hắn mà nói, về nhà mới là việc quan trọng, về phần chế thuốc hoặc cơ giáp, đều là phụ trợ, thế nào cũng không tính là không làm việc đàng hoàng.

Nguyên Vĩnh Nghị kỳ thật trong lòng cũng có đáp án, chính là đối với thiên phú tinh thần lực của Đoạn Sở có điểm tò mò. Úc Thịnh Trạch cũng cho hắn một ít lá trà, hắn đại đa số đều để cho Dung Thu, mặt khác cũng để lại cho nhóm nhà bào chế thuốc của Nguyên Cẩm Đường. Nhưng ngay cả tổ phụ của hắn, cũng không nghiên cứu ra công hiệu nào khác ngoài ngưng thần.

Đoạn Sở có khả năng ở trong ngắn ngủn một tháng tìm được hiệu quả như vậy, quả thực khiến kẻ khác trố mắt. Nếu không phải kẹo trà sữa xuất hiện quá ít, chính là trùng hợp với lo lắng của nhóm nhà bào chế thuốc, hiệp hội chế thuốc cùng nghiệp đoàn chiến sĩ đã sớm nhấc lên sóng to gió lớn.

Kỳ thật định ngày hẹn hôm nay Mã Luân đại sư cũng có hoài nghi như vậy, mà Đoạn Sở cũng biết điểm này, mới có thể chế tác một phần bánh ngọt cùng bánh bích quy mới mẻ.

Tới phòng đặt trước, đẩy cửa ra, trong phòng quả nhiên là một nam hai nữ, bởi vì Áo Lợi Ngươi lúc trước đã giới thiệu qua, thực dễ dàng phân biệt, người nam tử khuôn mặt đoan chính, vẻ mặt nghiêm túc tự nhiên là Mã Luân đại sư, thê tử của hắn Tắc Nhĩ Mã là vị nữ chiến sĩ tràn đầy khí chất thành thục, Mã Lâm thoạt nhìn cùng Úc Thịnh Trạch xấp xỉ tuổi nhau, thần thái phấn chấn, thập phần tự tin, thời điểm nhìn thấy Đoạn Sở, rõ ràng giật mình sửng sốt, nhưng rất nhanh liền che dấu.

Đoạn Sở cảm thấy hồ nghi, chờ Mã Luân cùng Úc Thịnh Trạch bọn họ chào hỏi, dùng dư quang quan sát, chính là Mã Luân biểu hiện thực bình thường, tựa hồ ban nãy là hắn hoa mắt.

“Đoạn Sở người khế ước, xin hỏi bánh kẹo ngươi có mang đến không?” Sau khi kết thúc chào hỏi, Mã Luân cơ hồ không nhịn được hỏi Đoạn Sở.

Đoạn Sở lấy lại tinh thần, bất động thanh sắc từ nhẫn không gian lấy ra một phần bánh ngọt cùng hai khối bánh trà.

Mã Luân tựa hồ không nghĩ tới Đoạn Sở sảng khoái như vậy, giật mình sửng sốt, lại nhìn về phía thê tử.

Tắc Nhĩ Mã cũng không do dự, trước dùng tia tinh thần lực thăm dò, sau đó nâng lên bánh ngọt, cẩn thận cắn một ngụm. Một mùi hương thanh nhã như có như không tràn ngập khoang mũi, một cỗ năng lượng thập phần bình thản tiến nhập vào trong cơ thể, rất nhanh liền làm cho tinh thần lực trong ba ngày này cố ý đánh nhau trở nên có điểm hỗn loạn, thậm chí ngay cả mệt nhọc sau chiến đấu cũng được trấn an tốt lắm.

“Nga, thật sự là bất khả tư nghị!” Tắc Nhĩ Mã kinh hô một tiếng, sau đó hai mắt sáng ngời nhìn về phía Đoạn Sở: “Bánh kẹo này, hiệu quả so với kẹo trà sữa tốt hơn nhiều lắm.”

Đoạn Sở cũng không ngoài ý muốn khi Tắc Nhĩ Mã biết hiệu quả cụ thể của kẹo trà sữa, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Như vậy phu nhân, so với người khế ước khai thông tinh thần lực thì sao?”

“Đương nhiên, tuy rằng so với bình thường Mã Luân khai thông tinh thần lực cho ta, vô luận tốc độ chải vuốt sợi, hay là hiệu quả đều chậm hơn, nhưng nếu ở trạng thái thấp, ít nhất có thể kiên trì nửa giờ. Về phần nguy cơ nổ tan xác, ta cũng không rõ ràng.” Tắc Nhĩ Mã nói xong, than nhẹ. Nàng dù sao cũng có người khế ước, vợ chồng vài thập niên, ngày thường tinh thần lực khai thông không ngừng, vốn sẽ không dễ dàng phát sinh tinh thần lực hỗn loạn, nguy cơ nổ tan xác thật đúng là không được thấy.

Mã Luân ánh mắt sáng ngời nhìn Đoạn Sở: “Đoạn Sở người khế ước, xin hỏi ngươi cần điều kiện gì để nguyện ý trao đổi bánh kẹo này.”

“Ba ba!” Mã Lâm đánh gảy câu hỏi của hắn, thật sâu nhìn Đoạn Sở, cười nói: “Ba ba, ngươi quên, yêu cầu của Đoạn Sở người khế ước là chế tạo cơ giáp sao?”

Mã Luân cố chấp lắc lắc đầu, vẻ mặt thành khẩn nhìn Đoạn Sở: “Ta không lấy tinh tệ chế tạo cơ giáp, toàn bộ đổi lấy bánh kẹo có hiệu quả này, có thể chứ?”

Dung Thu vừa nghe, lập tức vẻ mặt khẩn trương nhìn Đoạn Sở, sợ hắn đồng ý điều kiện này.

Đoạn Sở thì nhăn lại mi, cứ như vậy, chẳng phải là bánh kẹo trong tay hắn đều phải xin phép mới được bán ra ngoài sao.

Úc Thịnh Trạch cầm tay hắn, ý bảo hắn không cần lo lắng, ánh mắt chuyển hướng Nguyên Vĩnh Nghị.

Nguyên Vĩnh Nghị thiêu mi, vỗ nhẹ tay Dung Thu, tựa tiếu phi tiếu nhìn Mã Luân, nói:

“Mã Luân đại sư, nếu nói như vậy, ngài định giá bánh kẹo này như thế nào? Phải biết rằng, số lượng lá trà cũng không nhiều, lại từ tinh cầu xa xôi mang đến.Năng lượng nguyên tiêu hao do hai lần xuyên qua trùng động, liền đủ trả phí dụng một cơ giáp. Đương nhiên, ngài có thể nói chế tác cơ giáp cho người khế ước không giống, nhưng bánh kẹo cũng là do Đoạn Sở người khế ước chế tác, thậm chí đại sư cơ giáp không phải chỉ có một mình ngươi, mà có thể chế tác bánh kẹo có công hiệu ngưng thần khai thông, chỉ có Đoạn Sở người khế ước.”

Nguyên Vĩnh Nghị lời nói hữu lực, tuyệt không để ý chính mình có thể đắc tội một vị đại sư cơ giáp.

Mã Luân nét mặt già nua đỏ lên, biết chính mình quá mức nóng vội, rước lấy phản cảm của đối phương. Hắn đương nhiên là biết điểm này, hơn nữa cũng biết, Úc Thịnh Trạch thân là hoàng tử, đương nhiên có thể tìm được đại sư cơ giáp khác, kể cả người chuyên môn chế tác cho thành viên hoàng thất trong cung, cũng sẽ ở bên ngoài tuyên bố nhiệm vụ, không phải muốn đánh vào mặt Toa Luân người khế ước, mà là muốn nhân cơ hội quảng bá sự tồn tại của bánh kẹo.

Đoạn Sở kính nể nhìn Nguyên Vĩnh Nghị, khó trách Úc Thịnh Trạch phải lôi kéo Nguyên Vĩnh Nghị, quả nhiên là có kỹ thuật tấn công, không hổ danh là ông chủ Nguyên Cẩm Đường. Bánh kẹo của hắn bán ở Nguyên Cẩm Đường, xem ra không có vấn đề.

Dung Thu cũng là hai mắt sáng rực nhìn Nguyên Vĩnh Nghị, thấy Nguyên Vĩnh Nghị vẻ mặt càng thêm phấn chấn.

“Mã Luân đại sư, ngươi có thể nghĩ lại.” Úc Thịnh Trạch bỗng nhiên mở miệng: “Đương nhiên, nếu ngươi kiên trì ý kiến của mình, vậy lần giao dịch này, chúng ta hủy bỏ.”

“Điều này sao được!”

“Đương nhiên không thể!”

Tắc Nhĩ Mã cùng Mã Lâm đồng thời phản đối, Mã Lâm hờn dỗi đối với Mã Luân nói: “Ba ba, làm gì có người xuất ra toàn bộ kì trân dị bảo để trao đổi một cơ giáp trên mười vạn, điều kiện của ngài rất hà khắc!”

Nàng nói xong, cười tủm tỉm nhìn Đoạn Sở nhận lỗi: “Thật có lỗi, ba ba ta là vì quá lo lắng cho ta. Kỳ thật ta cảm thấy, bánh kẹo lần này ngài mang đến có thể làm phí dụng chế tạo cơ giáp, chẳng qua nếu có thêm một điều kiện nữa, không biết có thể hay không?”

Đoạn Sở nhăn lại mi, hắn đối với giá cả cơ giáp cùng giao dịch của Cáp Ngói tinh hệ dốt đặc cán mai, trên mười vạn? Nói vậy, có mấy người chiến sĩ dùng được cơ giáp? Đoạn Sở phát hiện, điều hắn cần hiểu biết càng ngày càng nhiều.

“Ngươi có thể nói, là điều kiện gì?” Đoạn Sở có điểm không kiên nhẫn hỏi. Hắn cảm thấy Nguyên Vĩnh Nghị lúc trước phản bác đúng lý hợp tình phi thường không tồi, cho dù là Mã Luân đại sư, hắn cũng không phải duy nhất. Bọn họ căn bản không cần hạ thấp tư thái như vậy.

Mã Lâm khuôn mặt tươi cười bị kiềm hãm, thật cẩn thận quan sát Đoạn Sở, lại thấy Úc Thịnh Trạch cũng giận tái mặt, tâm niệm vừa chuyển, vẻ mặt thành khẩn nói: “Kỳ thật không có gì, chỉ là về sau mỗi lần Đoạn Sở người khế ước chế tạo bánh kẹo, có thể cho chúng ta biết một tiếng, ta nguyện ý lấy giá cao hơn bình thường một phần để mua, đương nhiên ta không phải nghĩ muốn độc quyền về…, chính là ta tự dùng, số lượng các ngươi có thể tùy ý.”

Đoạn Sở kinh ngạc, nếu là như vậy, hắn vẫn là chiếm tiện nghi.

“Nếu là chính ngươi dùng, có thể thấp một phần, đến Nguyên Cẩm Đường mua là có thể.” Đoạn Sở hứa hẹn, dừng một chút lại hỏi Úc Thịnh Trạch: “Cơ giáp của người khế ước giá cả bình thường bao nhiêu?”

“Hai ngàn vạn cũng đủ.” Úc Thịnh Trạch thấp giọng.

Mã Lâm quẫn đắc thần tình đỏ bừng, bên tai nghe được lời Đoạn Sở: “Nếu như vậy, lần này, ta liền lấy hơn hai ngàn vạn bánh kẹo giống vậy đổi lấy cơ giáp chế tạo cho người khế ước, thế nào?”

Nàng vội vàng gật đầu, Mã Luân thấy nữ nhi đã đàm phán thỏa đáng, cũng nhẹ nhàng thở ra.

Bởi vì đàm phán giao dịch, căn phòng đặt trước tuy rằng không khí không ngưng trọng, nhưng một nhà Mã Luân cũng không còn khí thế lúc trước, định ra một tháng sau giao phó cơ giáp cùng tiền hàng, nhanh chóng cáo từ rời đi. Bất quá câu hỏi của Mã Lâm trước khi đi, làm cho Đoạn Sở khó hiểu ngưng mi.

“Thịnh Trạch, ngươi có từng nghe qua Hoa tiên sinh của Gia Hoa thương hội chưa?”

Tháng Một 3, 2016

66


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui