Trà Hương Mãn Tinh Không

Thủ đô Hoa Hạ, tứ hợp viện Trữ gia, lúc này ngoài cửa lớn sắp xếp một loạt xe xa hoa đại biểu cho thân phận quyền thế, ngay cả giữa không trung, cũng có phi hành khí hiếm thấy đậu ở chỗ này.

Mấy vị thiếu gia Trữ gia, bận rộn chiêu đãi khách quý tiến đến bái phỏng, ngay cả vài người có quan hệ thông gia vội vã đuổi tới, cũng tự mình ra trận hỗ trợ.

Trữ Khang Hạo mặt mang mỉm cười chiêu đãi một vị tân khách nam tính, sâu trong đôi mắt màu đen , là phiền chán không thể phát hiện.

Trữ Khang Viễn mới vừa nghênh đón một vị khách đi vào, thấy thế, tiến lên tiếp đón, tùy tiện tìm lấy cái cớ, liền đem Trữ Khang Hạo lôi đi.

“Đại ca, tứ ca còn chưa tỉnh sao?” Trữ Khang Viễn lo lắng hỏi.

Ngày hôm qua tứ đường ca trở về là buổi sáng, kết quả ngủ một ngày một đêm còn không tỉnh, hơn nữa một màn quỷ dị ngày hôm qua, cùng chuyện tình “Tá Thi Hoàn Hồn” , Trữ Khang Viễn thật sự không yên lòng. Cố tình sáng sớm nhiều người khách không thể cự tuyệt đến đây như vậy, hại hắn ngay cả thời gian tìm hiểu tin tức cũng đều không có.

Trữ Khang Hạo gật gật đầu: “Không có, bất quá, Úc Thịnh Trạch nói Tiểu Sở không có việc gì, chỉ là mệt mỏi.”

Trữ Khang Viễn nhất thời nhẹ nhàng thở ra, hắn hiện tại đối với vị hoàng tử Đế Ma Tư này vô cùng tín nhiệm. Ngay cả thân thể, linh hồn của tứ đường ca hắn bị tách rời ra, cũng mang về trọn vẹn không thiếu một phần, quả thực quá lợi hại.

Trữ Khang Hạo nếu biết ý tưởng thoát tuyến như vậy của tiểu đường đệ, chỉ sợ sẽ bị chọc giận tức chết. Bất quá hắn không biết, nhìn phòng khách đầy khách nhân, Trữ Khang Hạo nghĩ nghĩ, phải đi tìm Nhạc Tùng Trữ.

“Mẹ, nếu không, mời Úc Thịnh Trạch các hạ đi ra một chuyến?” Trữ Khang Hạo đề nghị. Những nhân vật quan trọng này đều vì Úc Thịnh Trạch mà tới, không thấy được người, chỉ sợ sẽ không cam tâm. Mà hắn, một chút tâm tư xã giao cũng không có. Còn không bằng bồi Đoạn Sở nhiều hơn một chút, nghĩ đến đệ đệ thế nhưng còn cần đến trường, Trữ Khang Hạo cũng đành tiếp nhận chuyện Đoạn Sở phải quay về Đế Ma Tư.

Nhạc Tùng Trữ có điểm do dự, những người trước mắt này đều là lúc Trữ gia gặp khó khăn, hoặc nhiều hoặc ít vươn tay giúp đỡ, cho nên Trữ gia mới có thể khách khí mà tiếp đãi. Nhưng Úc Thịnh Trạch thân phận cao quý, hơn nữa hắn uy nghiêm lạnh lùng, ba năm trước đây cũng không thích xã giao. Trữ gia vốn là may mắn được Úc Thịnh Trạch hỗ trợ, Nhạc Tùng Trữ cũng không muốn tạo thêm phiền toái cho hắn.

Trữ Huy Dung rốt cuộc cũng nghe được lời nói của con trai, bật cười nhìn về phía thê tử: “Trong nhà có nhiều khách nhân đến như vậy, con kiểu gì cũng phải nói cho hắn thôi. Huống chi, Tiểu Sở cũng nên tỉnh.”

Nhạc Tùng Trữ cũng đang lo lắng cho đứa con mất mà có lại được này, mệt mỏi cũng không thể ngủ lâu như vậy a. Nàng rụt rè hướng về phía khách nhân gật đầu, xoay người muốn rời đi.

“Chị dâu, từ từ, ta cũng đi!” Muội muội Trữ Nhạn Hiểu nhỏ tuổi nhất của Trữ Huy Dung hùng hổ, bước tới bên người Nhạc Tùng Trữ, Trữ Huy Dung ở một bên tức giận trừng mắt, ngược lại trượng phu nàng hồn nhiên không thèm để ý cười cười.

“Đi thôi!” Nhạc Tùng Trữ cười khẽ một tiếng, huynh đệ tỷ muội Trữ gia từ trước đến nay đoàn kết, nếu không, chỉ sợ Trữ gia lúc trước có bao nhiêu huy hoàng, ba năm nay sẽ có bao nhiêu thê thảm.

Trữ Nhạn Hiểu kéo cánh tay Nhạc Tùng Trữ, sau khi đi ra khỏi phòng khách, xuyên qua hành lang đi tới viện cho khách.

“Chị dâu, rốt cuộc sao lại thế này? Tiểu Sở mà các người nói, sẽ không phải là người khế ước mới của Úc Thịnh Trạch đi, là Đoạn Sở nói được ngôn ngữ Hoa Hạ?”

Nhạc Tùng Trữ cười gật đầu: “Đúng, hắn quá mệt mỏi, ngày hôm qua đến bây giờ, vẫn luôn ngủ.”

Trữ Nhạn Hiểu tính tình đơn giản, cũng nghe ra không thích hợp.

“Chị dâu, vậy, Khang Trí đâu?” Trữ Nhạn Hiểu do dự hỏi. Theo lý thuyết, Úc Thịnh Trạch trở về, cơ bản là có thể có tin tức của Trữ Khang Trí, nhưng theo tin tức ngày hôm qua nàng biết, cho tới hôm nay nhìn thấy cả nhà ca ca, ngay cả Trữ Khang Khiết đều là cười tươi rói, chẳng lẽ Khang Trí còn sống? Nhưng là, vì sao lại không nghe được một chút tin tức?

Nhạc Tùng Trữ ánh mắt lóe lóe, nàng không tính toán gạt người em gái của chồng này, bất quá, nơi này nói chuyện cũng không an toàn.

“Khang Trí còn chưa có tin tức.” Nhạc Tùng Trữ thấp giọng nói, sau đó lại cười, nhìn Trữ Nhạn Hiểu nhẹ nói: “Bất quá Tiểu Sở cùng Khang Trí a, thật là có vài phần giống nhau, không chỉ có diện mạo, ngay cả bóng dáng cũng giống, lại trùng hợp như vậy, cùng Úc Thịnh Trạch các hạ cũng là tinh thần lực hoàn toàn phù hợp, chúng ta liền nhận hắn làm con nuôi.”

Dù sao dung mạo cùng cử chỉ của Đoạn Sở cũng không lừa được người, còn không bằng thoải mái nói ra.

Trữ Nhạn Hiểu vẻ mặt dại ra, dưới chân một cái lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống. Nghĩ đến đứa cháu nơi xa xôi bặt vô âm tín, ca ca chị dâu thế nhưng lại nhận thức một người ngoại tinh làm con nuôi, đôi mắt đẹp của nàng trợn lên đã nghĩ muốn mắng chửi người, chỉ là nhìn thấy Nhạc Tùng Trữ cười đến vẻ mặt ôn nhu, trong lòng lại chua xót. Trữ Nhạn Hiểu rất rõ ràng thái độ làm người của ca ca cùng chị dâu nàng, làm như vậy chỉ sợ cũng là bởi vì ảnh hưởng của nỗi nhớ con. Nhưng ở trong mắt người ngoài, chỉ sợ là bị kêu trèo cao đi.

“Vậy, Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở, đều đồng ý?” Trữ Nhạn Hiểu rất kỳ quái.

Nàng lúc trước đã thấy cửu hoàng tử Úc Thịnh Trạch từ xa, hơn nữa cũng nghe rất nhiều người nhắc tới, đó là một người ngoại tinh thập phần khó tiếp cận, cho dù hắn nể mặt Trữ Khang Trí, vậy Đoạn Sở người khế ước thì sao? Nghe nói cũng xuất thân là từ gia tộc huân quý tiếng tăm lừng lẫy Cáp Ngói tinh hệ, lấy nền văn minh của trái đất cùng Cáp Ngói cách nhau một trời một vực, Đoạn Sở căn bản không cần quan tâm tới Trữ gia.

Trữ Nhạn Hiểu đẩy cửa viện, cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên, ngươi nhìn sẽ biết.”

Trữ Nhạn Hiểu sửng sốt, cửa phòng khách bị đẩy ra, Úc Thịnh Trạch một thân xơ xác tiêu điều đi ra, nhìn đến Nhạc Tùng Trữ cùng Trữ Nhạn Hiểu, thần sắc không thay đổi bình tĩnh đứng lại, khí thế cũng thu liễm rất nhiều.

Nhạc Tùng Trữ đi lên trước, nói rõ ý đồ đến sau đó cười tủm tỉm hỏi, “Thịnh trạch, Tiểu Sở hắn còn chưa tỉnh sao?”

Nhạc Tùng Trữ nhưng thật ra không lo lắng cho Đoạn Sở, Úc Thịnh Trạch nếu nói không có việc gì, vậy nhất định là không có nguy hiểm. Thậm chí theo tâm lý, Nhạc Tùng Trữ cảm thấy được đứa con là chân chính thân hồn hợp nhất.

“Không có.” Úc Thịnh Trạch trầm giọng, trong mắt hiện lên một tia buồn rầu. Rõ ràng Đoạn Sở đã hoàn toàn dung hợp tinh thần lực còn sót lại trong nguyên thân, lại không biết vì sao vẫn ngủ tiếp. Về phần chuyện của khách nhân, bị Úc Thịnh Trạch trực tiếp tỉnh lược.

Nhạc Tùng Trữ đang muốn nói chuyện, Úc Thịnh Trạch lại bỗng nhiên cúi đầu, trước mắt một trận bạch quang nhu hòa hiện lên, hư ảnh Nguyên Vĩnh Nghị hiện ra.

“Thịnh Trạch, Tiểu Sở đâu, hai Tử Tinh thú có điểm không thích hợp!” Nguyên Vĩnh Nghị có điểm sốt ruột.

Úc Thịnh Trạch lúc này mới nhớ tới, hắn đem Tử Tinh thú để trên quân hạm, đã một ngày một đêm chưa cho chúng nó uống nước trà.

“Ngươi kêu Phổ Lôi Tư mang theo chúng nó tới Trữ gia, Áo Lợi Ngươi biết chỗ.” Úc Thịnh Trạch nói xong, trực tiếp chặt đứt thông tin.

“Trữ phu nhân, ta có bằng hữu phải lại đây, còn thỉnh an sắp xếp một chút.” Úc Thịnh Trạch lễ phép thỉnh cầu. Hắn biết lấy yêu thích của Nguyên Vĩnh Nghị, cho dù là không nói, chỉ sợ cũng sẽ kích động đuổi tới.

Nhạc Tùng Trữ vội vàng gật đầu, kêu Trữ Khang Hạo bằng điện thoại, về phần khách phòng, trực tiếp an bài ở đây là được.

Nghĩ tới bằng hữu Đoạn Sở sắp đến đây, cũng không thể ngủ tiếp. Nhạc Tùng Trữ lập tức đi gọi tỉnh đứa con, nàng giới thiệu thân phận Trữ Nhạn Hiểu xong, giữ chặt em gái của chồng liền bước vào trong phòng ngủ.

Đoạn Sở đang được giữ nằm nghiêng, khóe miệng tự nhiên uốn cong, hai má trắng nõn tuấn mỹ có vẻ thập phần hồng nhuận, thoạt nhìn thật tốt.

Nhạc Tùng Trữ cước bộ càng ngày càng chậm, bỗng nhiên quay đầu nhìn Úc Thịnh Trạch hỏi: “Ngươi kêu hắn chưa?”

“Không có.” Úc Thịnh Trạch lắc đầu. Hắn từ khi gặp lại Đoạn Sở tới nay, vẫn là lần đầu tiên nhìn hắn ngủ vô tư như vậy. Cho dù ở quân hạm Y Duy Tát lần đó, Đoạn Sở rõ ràng mê man bất tỉnh, ánh mắt vẫn thủy chung mang theo vài phần tối tăm.

Nhạc Tùng Trữ cũng bắt đầu do dự, thấy Đoạn Sở ngủ ngon như vậy, nếu không, chờ bằng hữu của hắn tới đây lại nói vậy?

Bỗng nhiên, cánh tay đau xót, Nhạc Tùng Trữ quay đầu, thấy em gái của chồng hướng về phía Đoạn Sở kinh ngạc ra tiếng: “Chị dâu, hắn chính là Đoạn Sở? Ngay cả tư thế ngủ cũng giống Khang Trí?”

Trữ Nhạn Hiểu là nhìn Trữ Khang Trí lớn lên, hơn nữa anh trai và chị dâu đều bận rộn, Trữ Khang Hạo lại là người thừa kế được bồi dưỡng, Trữ Nhạn Hiểu chiếu cố Trữ Khang Trí không ít, đối với thói quen nhỏ từ nhỏ của hắn rất hiểu biết. Huống chi, anh trai và chị dâu nhận thức con nuôi, vì cái gì Trữ gia trên dưới đều cao hứng như vậy? Nghĩ vậy, Trữ Nhạn Hiểu có chút lơ mơ.

“Ngô?” Một thanh âm hàm hồ tràn ngập buồn ngủ vang lên, Trữ Nhạn Hiểu cúi đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt mê mang của Đoạn Sở.

“Dì à, người chừng nào thì tới?” Đoạn Sở đầu óc còn chưa thanh tỉnh, giãy dụa suy nghĩ muốn đứng lên, lại bởi vì ngủ quá lâu mà mềm nhũn không khí lực, trong lúc nhất thời đều nghĩ chính mình vẫn là Trữ Khang Trí ốm yếu hấp hối hồi trước.

Trữ Nhạn Hiểu sợ hãi trợn to mắt, ngón tay run rẩy chỉ hướng Đoạn Sở, không đợi nàng nói chuyện, một người nam nhân cao lớn chặn tầm mắt của nàng.

“Tiểu Sở, ngươi cảm thấy thế nào?” Úc Thịnh Trạch một tay bán ôm lấy Đoạn Sở tựa vào đầu giường, đồng thời phi thường nhanh chóng dùng chăn ngăn trở da thịt lộ ra ở bên ngoài của Đoạn Sở.

“Thịnh Trạch, ta rất tốt a.” Đoạn Sở mới vừa trả lời xong, bỗng nhiên ý thức được cái gì, vội vàng đẩy Úc Thịnh Trạch ra, chống lại hai mắt dại ra của Trữ Nhạn Hiểu.

Đoạn Sở hoàn toàn khôi phục thanh tỉnh. “Dì, con. . . . .”

“Con đổi tên? Phẩu thuật? Có phải tiểu tử Đằng Lương Tuấn kia làm hại ngươi, kẻ điên kia đâu, hắn ở nơi nào, con. . . . .” Trữ Nhạn Hiểu hỏi ra một đống lớn vấn đề, thanh âm càng ngày càng cao, tức giận tới hốc mắt đều đỏ.

Đoạn Sở thấy Trữ Nhạn Hiểu kích động như vậy, tuyệt không hoài nghi chính mình mà nói ra chuyện sống lại, sẽ lại bị nước mắt bao phủ.

Cũng may Nhạc Tùng Trữ rất nhanh liền giữ nàng lại, nàng bỗng nhiên nghĩ đến, nên như thế nào hướng người nhà giải thích thân phận Đoạn Sở.

“Nhạn Hiểu, chuyện của Tiểu Sở ta và ngươi nói.” Nhạc Tùng Trữ nói xong, đang chuẩn bị lôi kéo tiểu cô rời đi, dưới chân lại dừng một chút, quay đầu lại lưu loát phân phó Đoạn Sở: “Tiểu Sở, bằng hữu của con tới đây, trước rời giường đã, mụ mụ chuẩn bị điểm tâm cho con còn rất nóng, để mang tới cho con.”

“Bằng hữu?” Đoạn Sở kinh ngạc nhìn về phía Úc Thịnh Trạch: “Là Vĩnh Nghị bọn họ sao?”

“Vĩnh Nghị nói hai Tử Tinh thú không thích hợp.” Úc Thịnh Trạch nói xong, đứng dậy đi đến trước mặt Nhạc Tùng Trữ, một cái hộp đưa qua.

“Trữ phu nhân, đây là mấy vòng thông tin, ta đã đem thông tin ba đoạn của Tiểu Sở đưa vào, để ngươi muốn tìm Tiểu Sở, có thể trực tiếp dùng cái này trò chuyện. Đương nhiên, chẳng sợ hắn ở Đế Ma Tư tinh cầu, các ngươi cũng có thể liên hệ.” Úc Thịnh Trạch dừng một chút giải thích: “Giống như vừa rồi ta cùng bằng hữu nói chuyện.”

Nhạc Tùng Trữ hốc mắt nóng lên, run rẩy cầm lấy. Nàng trong lòng đều biết, đứa con khẳng định là muốn quay về Đế Ma Tư tinh cầu, vô luận là học tập, hay là bởi vì Úc Thịnh Trạch. Về sau muốn thấy mặt, chỉ sợ rất khó. Xuyên qua trùng động nàng không hiểu, nhưng cũng biết có nhiều phiêu lưu. Chính là nếu có vòng thông tin vượt vũ trụ này, nàng lại có thể mỗi ngày đều nhìn thấy Đoạn Sở.

“Cám ơn.” Nhạc Tùng Trữ chân thành tha thiết nói lời cảm tạ. Lại nhìn về phía Đoạn Sở, thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vòng thông tin, trong lòng biết vòng thông tin vượt vũ trụ này, khẳng định không giống như Úc Thịnh Trạch khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Trữ Nhạn Hiểu còn đang đoán những điều cháu mình trải qua, nghe thấy vòng thông tin, cả người đều hỗn độn, nam tử săn sóc tỉ mỉ, cẩn thận chu đáo trước mắt này, thật sự là hoàng tử Đế Ma Tư từng chém giết cự thú, bất cận nhân tình sao?

Nhạc Tùng Trữ cùng Trữ Nhạn Hiểu rời đi, Đoạn Sở còn không lấy lại tinh thần, Úc Thịnh trạch thấy thế, nghĩ đến hắn luyến tiếc cha mẹ, cũng không nói chuyện, chính là từ nhẫn không gian, đưa Đoạn Sở quần áo vừa người, nhắc nhở hắn mặc.

“Thịnh Trạch.” Đoạn Sở mặc quần áo bỗng nhiên mở miệng: “Vòng thông tin, là ngươi tự làm đi?”

Vòng thông tin có thể xuyên vũ trụ không khó, chỉ cần tinh thần lực của người sử dụng đủ duy trì, nhưng cha mẹ hắn, đều là người thường. Ánh mắt Đoạn Sở bỗng nhiên nhìn nhẫn không gian trong tay, thần sắc giật mình.

“Ân, được khảm đá năng lượng nguyên đặc chế.” Úc Thịnh Trạch đưa lưng về phía Đoạn Sở, thắt lưng bỗng nhiên bị ôm chặt, thanh âm nặng nề của Đoạn Sở từ sau lưng truyền đến.

“Thịnh Trạch, lần tiếp theo trở lại trái đất, còn không biết là khi nào đâu?”

Úc Thịnh Trạch thân thể dừng một chút, đang nghĩ tới nên khuyên Đoạn Sở thế nào, lại nghe Đoạn Sở chuyển câu chuyện, dùng một loại ngữ khí không chút để ý nhắc nhở: “Thịnh Trạch, ngươi có biết hay không, ở trên trái đất, đưa nhẫn cho đối phương có ý nghĩa gì?”

Nói xong, hắn dừng một chút, lại cười khẽ hỏi: “Ngươi nói, nhẫn không gian trong tay ta, có phải nên một lần nữa thay đổi hình thức không?”

Tháng Một 31, 2016

91


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui