Lâm Gia Thố đã uống nước mà Chung Kiều từng uống, nhưng mà cả hai đều là đàn ông, hẳn là… sẽ không để ý đi.
Thiệu Càn Càn đứng dậy, cứng ngắc trở về chỗ ngồi.
“Tình huống gì đây? Cậu ấy uống nước của cậu?” Kha Tiểu Duy khó tin hỏi.
Thiệu Càn Càn: “À không… Đây không phải nước của tớ, là nước của Chung Kiều.”
Phương Đàm ý vị sâu xa nhìn cô: “Nhưng cậu ấy không biết là nước của Chung Kiều.”
Thiệu Càn Càn: “Tớ không biết, có lẽ là… cậu ấy khát?”
Kha Tiểu Duy: “Nếu khát thì sao không uống nước của người khác đưa? Mới vừa nãy Lôi Nhân Nhân đã trở về cầm nước tới, nhưng mà sau đó phải trơ mắt nhìn Lâm Gia Thố uống nước của cậu.”
Thiệu Càn Càn: “…Cái này, cái này không thể trách tớ.”
Kha Tiểu Duy cười quái dị: “Không trách cậu thì trách Lâm Gia Thố sao? Cậu mau nhìn sang bên kia đi, có bao nhiêu cô gái đang nhìn về phía cậu kìa.”
Ánh mắt Thiệu Càn Càn bình tĩnh nhìn về phía trước, không dám liếc sang bên cạnh: “Hay là tớ đi trước?”
“Đi cái con khỉ, ngồi yên đây, chúng ta phải kiêu ngạo một lần.” Kha Tiểu Duy đắc ý nâng cằm, “Nhưng mà Càn Càn, quan hệ giữa cậu và Lâm Gia Thố càng ngày càng tốt, cậu làm tốt lắm.”
Thiệu Càn Càn khóc không ra nước mắt, sao cô không biết quan hệ của bọn họ đang càng ngày càng tốt, rốt cuộc nhìn kiểu gì mà ra càng ngày càng tốt? Hả?
Hiệp hai đã bắt đầu, giai đoạn đầu rất quyết liệt, nhưng càng về sau, số điểm càng bị kéo dài, đội bóng rổ trường cách vách phỏng chừng không còn niềm tin, cho nên mấy phút cuối dường như đã bỏ cuộc.
Đội bóng rổ của trường đương nhiên thắng, Thiệu Càn Càn thấy Lâm Gia Thố đập tay với đồng đội. Trên sân bóng, nụ cười trên mặt anh là nụ cười mà cô quen thuộc, hăng hái, tự tin, còn có một chút… bướng bỉnh.
“Học tỷ! Chúng ta thắng rồi!” Chung Kiều tung tăng chạy tới, bước vài bước lên bậc thang, “Như thế nào, mới vừa rồi, quả vào rổ cuối cùng của em có đẹp không?”
Thiệu Càn Càn: “Đẹp đẹp đẹp, nhìn cậu đắc ý kìa.”
“Không phải đâu.” Chung Kiều hắng giọng, chuyển hướng về phía Lôi Nhân Nhân đang ngồi bên cạnh: “Nhân Nhân, tối nay đội bóng rổ mở tiệc ăn mừng, chị có muốn tới hay không?”
Lôi Nhân Nhân mím môi: “Đội bóng rổ các cậu mở tiệc ăn mừng, tôi đi làm gì?”
“Không sao đâu, đội trưởng vừa nói có thể mang… bạn đi.”
“Thật không?” Lôi Nhân Nhân nhìn về phía Lâm Gia Thố cách đó không xa, “Mọi người trong đội đều đi à?”
“Đúng đúng, đội trưởng nói càng đông càng vui, mọi người cùng nhau ăn mừng.”
“Ồ…”
“Ôi chao, dù sao nếu chị rảnh thì nói với em, em nhất định sẽ đến đón chị.”
Lôi Nhân Nhân nhìn cậu một cái: “Đã biết, cảm ơn.”
Dứt lời đứng dậy, đi xuống bậc thang.
Kha Tiểu Duy nhìn Lôi Nhân Nhân một chút rồi lại nhìn Chung Kiều một chút, cuối cùng vỗ vai Chung Kiều nói: “Học đệ à, con đường dài này của cậu vẫn còn gian nan…”
Thiệu Càn Càn khoát tay: “Được rồi cậu đừng nói với cậu ấy mấy điều này, tớ đã nói nhiều rồi, nhưng người ta vẫn kiên trì không buông, không có cách nào cả.”
Chung Kiều: “Em đây đương nhiên không thể từ bỏ, cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa nói cô ấy thích Lâm Gia Thố, cũng chưa bao giờ nói không thích em.”
Thiệu Càn Càn: “Cậu xem cậu đi, bọn tôi cũng không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ được.”
“Càn Càn giả bộ bí hiểm gì… Ui da.” Chung Kiều che cái ót bị đánh, Thiệu Càn Càn liếc mắt nhìn cậu một cái, “Học đệ phải ra dáng học đệ, kêu học tỷ.”
“Ò…” Chung Kiều chẹp miệng, đưa tay lấy nước trong tay Thiệu Càn Càn, “Đây là nước của em.”
Dứt lời, vặn nắp ra chuẩn bị uống.
“Này này!”
Chung Kiều ngừng lại một chút: “Sao thế?”
Thiệu Càn Càn: “Đừng uống, có người uống rồi.”
“Chị uống? Ồ không sao em không ngại.” Dứt lời ngửa đầu lên uống.
Thiệu Càn Càn há miệng, còn giữ nguyên tư thế ngăn cản, nhưng Chung Kiều hành động quá nhanh, cô muốn nói gì cũng không kịp.
Có lẽ trời cao còn chê cảnh tượng này chưa đủ quỷ dị, Lâm Gia Thố không biết đã đến từ lúc nào, vừa nói chuyện cùng đồng đội vừa đưa tay về phía cô.
Thiệu Càn Càn sửng sốt nhìn anh một cái, không biết anh muốn làm gì.
Mà Lâm Gia Thố không nhận được đồ, đành ngừng nói chuyện với người khác, quay đầu nhìn về phía cô nói: “Đưa nước cho tớ.”
Thiệu Càn Càn: “A…”
Lâm Gia Thố: “Nước của tớ lúc nãy, đưa cho tớ.”
Thiệu Càn Càn thẳng lưng, cũng không biết có phải bị mất não rồi không, cô dùng ngón trỏ chỉ tay về phía Chung Kiều: “Cậu ấy uống rồi.”
Lâm Gia Thố ngẩn người, bây giờ mới phát hiện Chung Kiều đang ở cạnh Thiệu Càn Càn, anh nhìn vẻ mặt vô tội của Chung Kiều, rồi lại từ từ dời xuống chai nước suối trong tay cậu.
“Thiệu Càn Càn, đây là chai nước mà tớ uống vừa nãy?”
Thiệu Càn Càn: “Đúng vậy, nhưng mà…”
“Cậu đưa cho cậu ta uống?” Thanh âm Lâm Gia Thố cao thêm một chút, rõ ràng cảm thấy khó tin.
Thiệu Càn Càn thấy vậy vội vàng nói: “Hiểu lầm hiểu lầm, thật ra chai nước này là của Chung Kiều.”
“Đúng vậy đàn anh, đây vốn là của em, cái gì mà nước của anh?”
Chung Kiều vốn đã khó chịu với Lâm Gia Thố, đoạt Lôi Nhân Nhân với cậu cũng thôi đi, đến nước cũng muốn đoạt với cậu?! Đúng là gây rối vô lý!
Mà trong lòng Lâm Gia Thố đang cuộn trào một trận, anh nắm tay thành nắm đấm, cưỡng chế ép lửa giận xuống.
Nước này vốn dĩ là của Chung Kiều?
Có ý gì?! Nước này không phải đưa cho anh sao?!
Gặp quỷ sao?!
Lâm Gia Thố lạnh lùng nhìn Thiệu Càn Càn, cho nên vừa nãy cô bảo có người uống rồi cũng không phải là cô uống mà là Chung Kiều uống?
Theo tiết tấu này thì là… anh tự mình đa tình!
Thiệu Càn Càn đã cảm nhận được bầu không khí vô thức trở nên vô cùng căng thẳng, cô lui về phía sau, yên lặng nói: “Lâm Gia Thố, thật ra lúc nãy tớ muốn nói với cậu, nước này, là của Chung Kiều… Nhưng mà không sao, nếu như cậu muốn uống nước thì bây giờ tớ sẽ đi mua cho cậu, vì đội bóng rổ của chúng ta phục vụ mà, nên vậy nên vậy.”
Đang nói thì bị ánh mắt nặng nề của Lâm Gia Thố dọa, Thiệu Càn Càn liềm ngậm miệng không dám nói lời nào.
Ơ sao kỳ quái vậy? Vì sao lại có cảm giác dường như Lâm Gia Thố đang giận? Anh vậy mà lại… tức giận.
Cả đám nhìn chằm chằm hai người họ không lên tiếng, cuối cùng sau khi Lâm Gia Thố nhàn nhạt nói ba chữ “Không cần đâu” liền xoay người đi về phía cửa sân vận động.
Thiệu Càn Càn: “…”
**
Toàn bộ quá trình cô luôn sững sờ, sau khi trở về phòng ngủ, Thiệu Càn Càn nhận được một cuộc điện thoại.
“A lô?”
“Thiệu tiểu thư.”
“Anh là?”
“Tôi là luật sư của em trai cô, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở đồn cảnh sát.”
“À à thì ra là anh, chuyện của em trai tôi có tiến triển gì sao?”
“Đúng vậy Thiệu tiểu thư, chuyện của Thiệu Khôn đã được giải quyết, chúng tôi đã tìm thấy cô gái tên Tiểu Tình, lúc đó cô ấy bị uy hiếp nên mới trốn không dám ra làm chứng, hơn nữa chúng tôi cũng đã cho người đến đó theo dõi, cho nên em trai cô hoàn toàn trong sạch. Liên quan đến việc bồi thường, đối phương sẽ bồi thường toàn bộ tiền thuốc men tại bệnh viện cho cô.”
“Gì cơ?” Thiệu Càn Càn trố mắt, “Cho nên cuối cùng, chúng tôi không phải bồi thường một đồng nào, bọn họ còn phải bồi thường cho chúng tôi…”
“Đúng vậy.”
“Oa các anh thật là lợi hại.”
“Cô khách khí rồi, chúng tôi chỉ dùng sự thật để nói chuyện.”
“Cảm ơn cảm ơn, rất cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, cô là bạn của Lâm tiên sinh, đó là việc nên làm.”
…
Lâm tiên sinh, là Lâm Gia Thố hay là chú của Lâm Gia Thố.
Nhưng mà, bất kể là ai, cô cũng phải cảm ơn Lâm Gia Thố, nếu không nhờ có anh giúp đỡ, cô chắc chắn không hiểu chuyện gì để mặc người ta xâu xé.
Thiệu Càn Càn nhớ tới chuyện lúc nãy ở sân vận động, nghĩ tới cô cảm thấy mình thật không đáng tin cậy, anh đã giúp cô như vậy, cô không mời anh ăn cơm cũng thôi đi, ngay cả chai nước cũng không cho uống!
Quá đau lòng! Quá thất vọng!
Nghĩ như vậy, Thiệu Càn Càn lập tức click mở WeChat định nhắn gì đó cho Lâm Gia Thố, nhưng cứ viết rồi lại xóa, không biết muốn nói gì…
Bên này Thiệu Càn Càn đang rối rắm, mà ở một bên khác, mấy người bạn cùng phòng của Lâm Gia Thố nhìn nhau, trộm nhìn Lâm Gia Thố đang ngồi trước máy tính không nói lời nào.
“Cậu ấy làm sao vậy? Đội bóng rổ thua?” Ngô Viễn kéo một tên cùng phòng ra ngoài phòng ngủ mới dám hỏi.
Bạn cùng phòng nói: “Không có, tớ đi xem rồi, thắng mà.”
“Nếu thắng thì sao sắc mặt cậu ấy lại đen như vậy?”
“Không biết.”
“Ừm, hiếm thấy…” Ngô Viễn thò đầu vào trong nhìn một cái, người ngoài đều nói Lâm Gia Thố rất tốt, tính cách ôn hòa, cậu thừa nhận, nhân phẩm của Lâm Gia Thố thực sự tốt, nhưng đến gần, chẳng hạn như bọn họ sống chung với nhau mới biết được Lâm Gia Thố không hề giống như bề ngoài.
Anh mà ngầm tàn nhẫn thì khó có thể chống đỡ, bằng không một đám nam sinh như bọn họ tại sao không ai dám đắc tội anh.
Nhưng xem anh bây giờ, hiển nhiên là có người đắc tội anh…
Chẹp, ai lại không có mắt như vậy, thế này không phải tự tìm đường chết sao.
Reng reng reng ——
Điện thoại trên bàn reo lên, Lâm Gia Thố nhìn thoáng qua, cầm điện thoại ra ngoài ban công.
“Có chuyện gì?”
“Hả? Cậu hung dữ như vậy làm gì, ai chọc cậu rồi sao Lâm thiếu gia?” Đầu kia điện thoại truyền tới âm thanh cười hì hì của Trương Thiên Lâm.
Lâm Gia Thố không kiên nhẫn: “Cũng không có chuyện gì.”
Trương Thiên Lâm không thể trêu vào tiểu tổ tông này, vội nói: “Có rồi, có rồi, không phải lần trước cậu muốn tớ giúp cậu tìm một cái máy tính có tính năng cao cho cậu sao, tớ đã làm xong rồi, cậu có muốn tớ đem đến ký túc xá không?”
“Cứ để ở chỗ cậu trước, khi nào rảnh thì qua lấy.”
“Ồ, nhưng mà tớ nói này cậu mua máy tính làm gì, ở chỗ tớ chơi không được sao, hơn nữa không phải cậu muốn chơi cùng đội với Thiệu Càn Càn sao, chẳng lẽ cậu muốn dùng máy đổi giọng trong phòng cậu? Người ta thấy còn tưởng rằng cậu biến thái…”
“Ai nói tớ nhất định phải chơi cùng đội với cô ấy?!”
“Ôi chao, kích động như vậy làm gì, chẳng lẽ… cậu cãi nhau với Thiệu Càn Càn?”
“Không có.”
“Vừa nghe thì có đấy, nói một chút chuyện gì xảy ra thế?”
“Cậu nhiều chuyện như vậy làm gì?”
“Tớ đây không phải nhiều chuyện, tớ là quan tâm đến các cậu, cậu và Thiệu Càn Càn đều là anh em của tớ.”
“Còn anh em…”
Trương Thiên Lâm đương nhiên nói: “Dĩ nhiên, chúng ta đều cùng sinh ra tử, đó chính là anh em, chính là anh em.”
“A,” Lâm Gia Thố cười lạnh một tiếng, “Anh em mà đến cả một ngụm nước cũng không cho uống sao?”
Trương Thiên Lâm: “Hả???”
Lâm Gia Thố lạnh lùng kể lại sự kiện ở sân vận động, anh nói rất nghiêm túc, nhưng không hiểu sao người nọ ở đầu bên kia điện thoại cười càng ngày càng dữ dội, cuối cùng anh không nói được nữa, đè thấp giọng hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Trương Thiên Lâm: “Không phải ha ha ha, cậu có độc ha ha ha ha… Cậu a cậu, nước trong tay người ta nhất định là của cậu? Có phải cậu tự tin quá mức rồi không, hay là nói cậu cảm thấy trong game người ta quá mức cưng chiều che chở cậu, nên ngoài đời cũng như vậy, Lâm Gia Thố thói quen này của cậu không được đâu, trò chơi là trò chơi, ngoài đời là ngoài đời, cậu cũng đâu phải cậu em họ bé nhỏ trong trò chơi!”
Lâm Gia Thố: “…”
“Haiz, cậu có cảm thấy cậu như vậy rất kỳ quái không, tính chiếm hữu mạnh như vậy,” Trương Thiên Lâm ngẩn ra, thử dò hỏi: “Chẳng lẽ… thích Càn Càn?”
Lâm Gia Thố: “…”