Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Ăn gà gặp phải đồng đội là tay mơ không đáng sợ, đáng sợ là khi bạn đang chửi đồng đội thì nam thần ở ngay sau lưng bạn.

Vừa nãy hình tượng của cô không được tốt lắm đúng không?

“Sao cậu lại tới đây?” Thiệu Càn Càn lập tức gỡ tai nghe ra, từ trên ghế đứng lên.

“Đúng vậy, sao anh lại tới đây?” Chung Kiều cũng học tư thế của cô, nhưng ánh mắt không giống cô, khi cậu nhìn Lâm Gia Thố có chút ngượng ngùng nhưng nhiều hơn là sự cảnh giác, “À! Có phải anh bởi vì chuyện hôm đó nên đến tìm em, em, em nói cho anh biết, em có thể xin lỗi anh, nhưng em nói xin lỗi là do hôm đó uống nhiều rượu nên đánh anh! Nhưng em xấu tính nói trước, chúng ta vẫn là kẻ thù! Em không có cảm tình gì với anh!”

“Tôi không cần cậu xin lỗi cũng không cần cảm tình của cậu, cảm ơn.” Lâm Gia Thố nhàn nhạt quét qua cậu một cái, cái nhìn này lộ ra vẻ khinh thường cùng bất mãn.

Một cái liếc mắt đương nhiên diễn ra hết sức ngắn ngủi, tầm mắt anh nhanh chóng rơi xuống người Thiệu Càn Càn, nói: “Mau đi cùng tớ.”

Thiệu Càn Càn có chút tự trách cũng có chút thụ sủng nhược kinh: “A… Cậu không cần đặc biệt tới gọi tớ.”

“Không đến gọi cậu thì cậu cảm thấy bản thân tự đi được sao?”

Thiệu Càn Càn: “Đi được mà!”

Chung Kiều: “Không được đi.”

Thiệu Càn Càn và Lâm Gia Thố đồng thời nhìn về phía Chung Kiều.

Chung Kiều tháo tai nghe ném lên bàn phím, “Ầy không phải, vì sao phải đi cùng anh, học tỷ, hôm nay chị đã nói muốn chơi cùng em, sao có thể đi cùng người này.”

Thiệu Càn Càn khẽ cắn môi: “… Cậu câm miệng.”

Chung Kiều: “Không thể, với ai cũng được, chỉ là không được đi cùng anh ấy.”

“Bạn học, chúng tôi phải thảo luận chuyện học tập.” Lâm Gia Thố nhếch môi, ngoài cười nhưng trong không cười, “Không giống cậu, có thể nhàn rỗi như vậy.”

“Anh… anh không biết kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi sao, trong giờ học thì đã học rồi, chẳng lẽ ngoài giờ không thể chơi trò chơi sao?”

“Lãng phí thời gian.”

“Lãng phí thời gian? Game này cũng rất cao thâm đó!” Chung Kiều bực bội, “Được rồi, nói anh cũng không hiểu đâu, mọt sách giống như anh chỉ biết có học!”

Lâm Gia Thố vốn định xoay người đột nhiên dừng lại, anh hơi híp mắt, cười lạnh một tiếng, “Cậu nói cái gì?”

“Em nói anh không biết chơi!”

“A.”

“A?”

Lâm Gia Thố đột nhiên quay đầu đi, Thiệu Càn Càn cho rằng anh tức giận, nhưng cô lại thấy anh đi đến quầy lễ tân cách đó không xa mà không phải lao ra ngoài cửa.

Đúng lúc cô đang buồn bực, Lâm Gia Thố trở lại.

Thiệu Càn Càn vươn tay kéo áo anh: “Lâm Gia Thố, cậu đừng nghe Chung Kiều nói bậy, chúng ta có thể đi luyện tập mô phỏng bàn cát…”

Lâm Gia Thố: “Đều ngồi xuống đi, chơi một ván.”

“Hử?”

Lâm Gia Thố không để ý đến ánh mắt khiếp sợ của hai người, kéo ghế ra ngồi xuống. Anh khởi động máy tính, mở trò chơi, động tác liền mạch lưu loát.

Chờ sau khi chuẩn bị xong hết, Lâm Gia Thố ngước mắt nhìn Thiệu Càn Càn còn đang đứng ngốc ra đó: “Còn đứng làm gì, ngồi đi.”

Thiệu Càn Càn: “Không phải đi luyện tập mô phỏng bàn cát sao?”

Lâm Gia Thố: “Không cần đi.”

“A? Vậy mấy người đang chờ chúng ta thì sao?”

“Không sao, đổi thời gian rồi.”

“Lúc nào?”

“Mới vừa nãy, tớ đã chuyển sang bảy giờ tối.”

Thiệu Càn Càn: “…”

Thiệu Càn Càn nghi ngờ ngồi xuống, bởi vì Lâm Gia Thố, vừa rồi cùng Chung Kiều mới chơi được nửa ván thì đã bị bắn chết. Thiệu Càn Càn thoát khỏi trận trước, liếc nhìn Lâm Gia Thố một cái: “Cậu thật sự biết chơi sao?”

“Tớ đã từng nhìn qua bạn cùng phòng chơi trò này, cái nick này tớ cũng mượn tạm của bạn cùng phòng.” Lâm Gia Thố bắt đầu trợn tròn mắt nói dối, “Nhưng tớ cảm thấy không khó lắm. Thế nào, có muốn chơi một ván để cho cậu nhìn một chút tôi có phải “con mọt sách” chỉ biết học thôi không?”

Câu sau đương nhiên là nói với Chung Kiều, Thiệu Càn Càn yên lặng rụt đầu về.

Sao trong không khí lại mùi thuốc súng nhỉ…

Mà Chung Kiều nhìn Lâm Gia Thố tức giận muốn bốc khói, nhưng nếu anh đã muốn so một lần, cậu đương nhiên sẽ không sợ hãi, huống chi anh cũng nói anh chỉ mới xem qua mà thôi, nhìn và chơi có sự khác nhau đấy.

Người này có nhiều tự tin như vậy? Cảm thấy chỉ nhìn cũng có thể chơi được?

Chung Kiều thở phì phì tức giận ngồi xuống: “Chơi thì chơi, sao phải sợ.”

Lâm Gia Thố cong môi: “Thiệu Càn Càn, đây là tên của tớ, mau kéo tớ vào.”

“Ồ…” Thiệu Càn Càn tới trước máy tính anh nhìn tên một chút, sau đó thêm anh vào danh sách bạn bè.

Trò chơi cứ như vậy bắt đầu, Thiệu Càn Càn kéo hai người vào đội, mở phòng bốn người, vị trí còn thiếusẽ để hệ thống ngẫu nhiên bổ sung vào.

Sau khi ấn vào bắt đầu, cô lại lén lút liếc trộm Lâm Gia Thố một cái. Lúc này, anh đang nhìn màn hình, điều khiển người ở bên trong chạy trên quảng trường.

Ánh sáng nhạt từ màu chiếu lên mặt anh, càng làm ngũ quan của anh tinh tế hơn. Thiệu Càn Càn cảm thấy anh không giống như đang chơi trò chơi, mà là đang suy tính công thức số học gì đó.

Đúng vậy, những thứ có học vấn như vậy mới hợp với Lâm Gia Thố, cho nên anh và trò chơi ở chung một chỗ khiến cho cô có cảm giác không thích hợp.

Bắt đầu đếm ngược, máy bay tiến vào đảo.

“Chúng ta nhảy xuống thị trấn G, tớ đã đánh dấu rồi, lúc đến lập tức nhảy.” Thiệu Càn Càn quay đầu nhìn Chung Kiều một cái, “Lần này cậu đừng bay ra xa nhé.”

Chung Kiều: “…”

Dặn Chung Kiều xong, Thiệu Càn Càn lại muốn dặn Lâm Gia Thố, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Lâm Gia Thố nói: “Cậu ấy có thể lao xuống biển nhưng tớ thì không.”

“Này, Lâm Gia Thố, anh nói gì vậy! Anh nói ai lao xuống biển cơ?”

Thiệu Càn Càn vội vàng nói: “Được rồi được rồi, đừng làm loạn,, mau nhảy dù thôi.”

Chung Kiều lẩm bẩm ngồi xuống, Lâm Gia Thố hừ lạnh, điều khiển nhân vật vững vàng rơi xuống đất.

Thị trấn G có ít nhà cũng không có nhiều đồ nên trong mắt Thiệu Càn Càn đây như một khu bỏ hoang, nhưng vì để an toàn cho hai tên lính mới này, Thiệu Càn Càn vẫn cảm thấy nhảy ở đây tương đối an toàn.

Lâm Gia Thố và Thiệu Càn Càn ở bên này vơ vét một vòng, lúc sau Chung Kiều phi xuống nhầm chỗ mới khoan thai tới muộn.

Chung Kiều: “Học tỷ, có nhiều vũ khí không?”

“Súng lục hoặc là… Thứ này quá ít, tôi tìm được một súng tiểu liên cùng một súng lục.”

“Nếu là súng lục thì thôi, để em tìm xem.”

“Này, cậu đừng tìm nữa, đều đã lục hết rồi, đi theo tôi đến nơi khác xem.”

“Được…”

Chung Kiều trèo ra khỏi cửa sổ mà cậu vừa bước vào, đuổi kịp Thiệu Càn Càn đang chạy ở nơi xa, đột nhiên thấy Lâm Gia Thố bên cạnh mang theo hai khẩu súng.

“Ơ sao anh có hai súng mà không nói, cho em một cái đi.”

Lâm Gia Thố giống như người điếc chạy qua người cậu.

Chung Kiều: “???”

Gần thị trấn G có lẻ tẻ vài nhà, Chung Kiều xin Lâm Gia Thố thất bại đi vào một căn phòng. Nhưng xui xẻo là cậu chỉ nhặt được một số linh kiện. Cậu liền mở miệng hỏi Thiệu Càn Càn có thấy súng không thì đột nhiên bên người truyền đến tiếng bước chân xa lạ, cậu hoảng sợ, mới vừa quay đầu lại thì đã bị một người cầm súng lục bắn.

“A! Có người! Cứu em!”

Chung Kiều lập tức bị người nọ bắn ngã, bởi vì cách kẻ địch một vách tường, Chung Kiều có thể bò vào nhà đợi cứu viện.

“Thế mà đã bị bắn ngã, cậu chơi kiểu gì mà còn kém hơn lần đầu tôi chơi thế?” Lâm Gia Thố lạnh lùng buông một câu, sau đó từ một nhà khác chạy đến giết chết tên địch đã bắn Chung Kiều.

“Còn không phải do anh không cho em vũ khí sao, em không có súng đương nhiên bị hắn bắn chết rồi!”

“Đồ của tôi tìm được, sao phải nhường cho cậu.” Lâm Gia Thố vòng qua người Chung Kiều, sau đó hết sức dứt khoát nhảy cửa sổ đi mất.

Chung Kiều: “Này? Sao anh đã đi rồi! Em sắp chết rồi!”

“Hừm. người khác cũng có thể cứu cậu.”

“Anh cách em gần nhất! Anh mới vừa nãy ở ngay cạnh em thì sao không cứu!”

Lâm Gia Thố cất vũ khí chạy liều mạng, chạy thật xa mới nói: “Bây giờ tôi đang ở rất xa chỗ cậu, không cứu được về mặt tình cảm có thể tha thứ chứ?”

Chung Kiều: “…”

Cuối cùng, Chung Kiều vẫn được Thiệu Càn Càn cứu, sau đó rốt cuộc cậu cũng tìm thấy súng. Vào lúc cậu nhìn thấy súng, cậu thiếu chút nữa muốn chạy đi tìm Lâm Gia Thố rồi hung hãn bắn hai phát để bày tỏ sự tức giận.

Nhưng mà, cậu biết Thiệu Càn Càn sẽ không cho cậu làm như vậy, phỏng chừng cậu mà làm như vậy, một giây tiếp theo người chết sẽ là cậu.

“Lâm Gia Thố, nhìn cậu không giống như lính mới nha.” Thiệu Càn Càn thật lòng khen ngợi, từ lúc bắt đầu trò chơi cho đến giờ, Lâm Gia Thố đã giết ba người, hơn nữa phối hợp với cô cũng rất ăn ý.

Dáng vẻ Lâm Gia Thố ngược lại rất bình tĩnh: “Phải không, có ổn không?”

“Rất khá, tớ biết người mới chơi lúc vừa bắt đầu rơi xuống đất đã thành hộp luôn, giống như Chung Kiều ấy à còn có em họ của một người bạn nữa, bọn họ đều chết ngay từ đầu.”

Lâm Gia Thố: “…”

“Sao tớ cảm thấy không có chuyện gì làm khó được cậu nhỉ?” Thiệu Càn Càn lầm bầm, câu này vừa hâm mộ cũng vừa buồn bực.

Hâm mộ là vì một người mới như vậy, mà buồn bực là do cô thấy dường như anh làm việc gì cũng giỏi, khiến người khác cảm thấy mình thua xa anh.

Cô đột nhiên nghĩ tới, Lâm Gia Thố không thích Lôi Nhân Nhân cũng là hợp lý, người như anh sao có thể tùy tiện để ý đến người khác.

Lúc này Lâm Gia Thố đang chạy một mình không biết những ưu tư trong lòng Thiệu Càn Càn, anh chỉ biết là, hôm nay anh phải ngụy trang thật tốt.

Nhắc lại nhớ, sao anh có thể không chơi tốt chứ, lúc đóng giả em họ không ngừng đi theo học hỏi Thiệu Càn Càn cũng thôi đi, bình thường còn phải chịu đựng nguy cơ mù mắt, nôn mửa để xem livestream của Sở Trưởng Ngụy Tiêu.

Tóm lại, để cải thiện năng lực mà anh đã phải hi sinh rất nhiều.

Bất tri bất giác, trò chơi chỉ còn hai vòng bo.

Người mà hệ thống bổ sung vào đã chết, chỉ còn lại ba người quanh quẩn bên trong vòng bo.

“Có người!” Thiệu Càn Càn nhanh mắt, lập tức mở ống ngắm, “Mau ra sau lưng tôi.”

Vèo vèo ——

Lâm Gia Thố và Chung Kiều đồng thời chạy tới sau lưng cô, Chung Kiều là biết cô đang nói với mình, mà Lâm Gia Thố chỉ là hoàn toàn theo thói quen. Trước đây khi anh chơi chung với Thiệu Càn Càn, cô chính là luôn luôn che chở cho anh như vậy, mà anh cũng vui vẻ để cô che chở như vậy.

Cho nên bây giờ khi cô giống như lúc trước mở miệng như vậy, anh không hề nghĩ ngợi chạy về phía sau cô.

Thiệu kiền kiền: “Hử?”

Chung Kiều: “Này?”

Lâm Gia Thố: “...”

Thiệu Càn Càn bắn hai phát súng, sau đó có chút lúng túng nói: “Bạn học Lâm, tớ không bảo cậu ra phía sau, người mà tớ nói là Chung Kiều.”

“…Ồ.”

“Có muốn ra tránh đạn không? Phía sau bên trái có một cái cây.”

“… Ồ.”

Sau khi Lâm Gia Thố điều khiển nhân vật đi ra từ phía sau cô rồi liếc nhìn Thiệu Càn Càn một cái, mơ hồ trong tầm mắt là sườn mặt đang chăm chú nghiêm túc của cô.

Lâm Gia Thố đột nhiên thấy hụt hẫng, hiện tại cô vậy mà che chở cho tên nhãi ranh này mà không che chở cho anh? Đây không phải quyền lợi của anh sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui