Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Lâm Gia Thố vừa rồi đi theo Thiệu Càn Càn, vốn là muốn xem cô có việc gì gấp, nhưng không nghĩ tới, thấy được hình ảnh… thú vị như vậy.

Lúc trước chỉ nghe thấy cô chửi qua tai nghe, còn nhìn trực tiếp như thế này là lần đầu tiên. Nhưng bất kể nói thế nào đi nữa, cô thật giống như một đứa trẻ mẫu giáo chưa tốt nghiệp mắng chửi người, luôn khiến anh cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu.

Mà khoảnh khắc Thiệu Càn Càn nhìn thấy Lâm Gia Thố thì đã im miệng ngay lập tức, cô xấu hổ một lát, nhưng lại thấy mình không thể từ bỏ việc giúp đỡ Phương Đàm, vì thế cô quay sang Tưởng Sướng nói, “Anh quản tốt bạn gái của mình đi, sự tình thế nào mọi người đều biết rõ ràng.”

Sắc mặt Tưởng Sướng rất kém, sau khi nghe xong cũng không nói gì kéo bạn gái đi: “Đi thôi Thanh Thanh.”

“Đi cái gì.” Diêu Thanh tức giận đẩy hắn ra, “Sao anh lại như vậy, lúc này còn không giúp em, còn muốn giúp con tiện nhân này?”

“Anh…”

Diêu Thanh hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Thiệu Càn Càn: “Còn có, đây là chuyện giữa tôi và cô ta, cô nhốn nháo làm gì. Đúng là tiện nhân dạng nào thì có bạn bè dạng đấy!”

“A… Con mẹ nó!” Thiệu Càn Càn nổi giận bốc khói, nhưng mà cô vẫn chỉ là bốc khói mà thôi, Phương Đàm mới trực tiếp bốc hỏa.

Mắng cô ấy là một chuyện, mắng bạn của cô ấy lại là một chuyện khác!

Cho nên, ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Diêu Thanh vốn còn đang kiêu ngạo đột nhiên bị một bóng người quật xuống đất.

Thiệu Càn Càn cũng ngây ngốc, một giây sau cô thấy Phương Đàm lướt qua người cô, giây tiếp theo liền thấy Phương Đàm vẫn luôn luôn bình tĩnh nắm lấy tóc Diêu Thanh, gắt gao ấn cô ta xuống đất.

“?!”

“Phương, Phương, Phương Đàm!” Cả đám xông lên muốn kéo hai người ra, Thiệu Càn Càn kéo nhanh nhất, nhưng không biết cả hai người có phải dùng hết sức mạnh từ khi còn bú sữa mẹ ra không, Thiệu Càn Càn không chỉ không kéo ra được mà còn bị ăn mấy phát đánh.

“Miệng chó không phun được ngà voi, cô mắng thêm câu nữa thử xem?”

“A a a, Phương Đàm cô buông tay cho tôi, cô biết ba tôi là ai không! A a Tưởng Sướng!”

“Cần gì biết ba cô là ai, tôi thấy ba cô tôi cũng đánh!”

“A a a!!”



“Thiệu Càn Càn!” Trong khung cảnh hỗn loạn, Thiệu Càn Càn nghe thấy có người kêu tên mình, còn chưa kịp phản ứng, cô cảm giác có người nắm chặt cổ áo cô, cùng lúc đó bên tai truyền tới một giọng nam trầm trầm: “Cậu đi ra!”

Thiệu Càn Càn bị kéo lùi lại, đụng vào ngực của một người.

“Cậu kéo tớ làm gì!” Thiệu Càn Càn quay đầu thấy là Lâm Gia Thố, nhưng lúc này không quan tâm mà dùng sức đẩy mạnh anh ra. Nhưng dẫu sao sức lực của trai gái cũng khác biệt, cô không chỉ không đẩy được anh ra, ngược lại bị anh giữ eo ôm ra khỏi cuộc chiến.

Thiệu Càn Càn bay lên không trung, hai chân đạp ngoài không khí: “… Này này này!”

Lâm Gia Thố không để ý, đặt cô xuống đất, sau đó trừng mắt như cảnh cáo nhìn cô, “Đứng yên đừng nhúc nhích!”

Thiệu Càn Càn: “Không, Phương Đàm…”

“Bị thương không?”

“Cậu ấy bị thương!”

Lâm Gia Thố không thể nhịn được nữa: “Tớ đang hỏi cậu!”

“Tớ… tớ không có.”

“Không? Vậy vết cào trên mặt cậu là gì?” Lâm Gia Thố chạm nhẹ lên gò má cô.

Thiệu Càn Càn a một tiếng, vội vàng quay mặt đi, “Đừng đừng đừng, đau.”

“Biết đau? Còn nói không bị thương.”

Ánh mắt của mọi người xung quanh đều đang đổ dồn vào hai người phụ nữ đang đánh nhau, mà tâm tư của Thiệu Càn Càn giờ phút này đều đặt ở Phương Đàm cũng không để ý đến sự quan tâm ấm áp của Lâm Gia Thố, cô quay người lại vẫn muốn chui vào trong đám người kia, “Không sao chỉ là vết thương nhẹ, cậu buông tớ ra.”

“Cậu đừng động.”

Thiệu Càn Càn sốt ruột nhìn anh, “Không được!”

“Nói cậu đừng động!” Lâm Gia Thố bình tĩnh nhìn cô, “Tớ đi.”

Thiệu Càn Càn sửng sốt một chút: “Hả?”

Lâm Gia Thố không nói nữa, anh buông lỏng cái tay đang nắm eo cô, kéo ra một chút khoảng cách giữa hai người.

“Ơ Lâm Gia Thố.” Thiệu Càn Càn không giữ anh lại, Lâm Gia Thố chỉ rũ mắt nhìn cô rồi cau mày đi vào đám đông…

**

Phần lớn sinh viên đều đã là người trưởng thành, việc đánh nhau trong trường vẫn là tương đối ít thấy, cho nên việc này nhanh chóng ầm ĩ đến ban lãnh đạo của trường.

Buổi tối, Thiệu Càn Càn đứng bên ngoài văn phòng khoa, đợi Phương Đàm – người bị phê bình bên trong đi ra. Mà đứng ở bên ngoài ngoại trừ cô còn có Kha Tiểu Duy, Tưởng Sướng, cùng với người lúc nãy thay cô vào căn ngăn – Lâm Gia Thố…

Tòa nhà hành chính hết sức an tĩnh, đứng ở nơi này có thể thấy đèn điện cùng quạt trần trong tòa nhà giảng dạy cách đó không xa, dưới quạt trần học sinh đang nghiêm túc tự học, bọn họ không biết, vừa rồi ở phòng học phía trên đã xảy ra chuyện thảm thiết gì.

Thiệu Càn Càn rũ mắt, rồi sau đó lại liếc trộm Lâm Gia Thố bên cạnh.

Anh thoạt nhìn không chật vật bằng Tưởng Sướng, chỉ là ở cằm mới có một vết cào, hơn nữa vết này đến tận năm centimet.

“Nhìn cái gì?” Đột nhiên Lâm Gia Thố vẫn luôn nhìn về phía trước nghiêng đầu nhìn cô.

Thiệu Càn Càn hoảng sợ, nhưng vẫn chỉ vào cằm anh dưới ánh mắt bức người của anh, “Cậu, phá tướng.”

Lâm Gia Thố bình tĩnh quay đầu lại, “Ồ, trách ai?”

Thiệu Càn Càn phồng má lẩm bẩm nói: “Trách tớ sao? Nhưng tớ không bảo cậu giúp…”

Lâm Gia Thố lạnh lùng liếc cô một cái, nhẫn nhịn nói: “Dạ, cậu không bảo tớ giúp nhưng chính cậu không biết sống chết đòi xông lên.”

“Vậy tớ sống chết đòi xông lên thì liên quan, liên quan gì đến cậu…” Thiệu Càn Càn càng nói càng nhỏ, bởi vì cô càng nói càng không đúng. Anh bởi vì thấy cô nhất quyết xông lên mà giúp cô, cho nên coi như anh chỉ muốn giúp cô mà thôi?

Bởi vì Thiệu Càn Càn nói những câu này rất nhỏ nên Lâm Gia Thố chỉ nghe được nửa câu trước, còn câu nhất định sẽ đâm vào tim anh “Liên quan gì đến cậu” thì anh không nghe được, vì vậy anh cúi thấp người, dí sát vào đầu cô muốn cô nhắc lại một lần nữa.

Nhưng vào lúc này, có hai người trung niên hớt hải chạy tới hấp dẫn ánh mắt của mấy người. Người đến là một nam một nữ, đều đeo vàng bạc, khuôn mặt lo lắng. Hai người cũng không nhìn bọn họ mà đi thẳng vào văn phòng khoa.

Thiệu Càn Càn nhíu mày một cái: “Hai người đó là…”

Tưởng Sướng một bên thấp giọng nói: “Ba mẹ của Diêu Thanh.”

Thiệu Càn Càn: “… Quả nhiên là người có tiền.”

Kha Tiểu Duy: “Đương nhiên rồi, nhà giàu mới nổi mà.”

Vừa dứt lời, Thiệu Càn Càn nghe thấy tiếng chửi rủa trong văn phòng khoa.

Thiệu Càn Càn lắng nghe, đây không phải đang chửi Phương Đàm sao!

“Tớ vào xem!”

“Đừng đi.” Lâm Gia Thố đột nhiên giữ cô lại, “Rất nhanh sẽ tới.”

“Cái gì?”

“Người nhà Phương Đàm.”

Thiệu Càn Càn: “Sao cậu biết?”

Lâm Gia Thố: “Tớ gọi điện.”

“Hả?”



Lâm Gia Thố nói quả nhiên không sai, không đến năm phút sau, lại có một đám người tới gần. Đúng vậy, là một đám người, ngoại trừ hai người đi đằng trước, phía sau đều là những người đàn ông lực lượng đáng sợ mặc âu phục đen.

Thiệu Càn Càn: “………..”

Đám người tới gần nhưng người đàn ông dẫn đầu lại không lập tức đi vào, mà đi đến chỗ Lâm Gia Thố.

“Chú Phương.”

“Gia Thố.” Người đàn ông vỗ vai Lâm Gia Thố, “Cảm ơn cháu vì đã kịp thời gọi điện cho chú.”

“Không có gì, cháu đúng lúc ở đó.”

Người đàn ông cười gật đầu, sau đó xoay người đi vào văn phòng khoa. Ông không trực tiếp đẩy cửa bước vào giống như cặp vợ chồng giàu có kia, mà rất lịch sự gõ cửa, chờ người bên trong nói mời vào ông mới đẩy cửa bước vào.

Người phụ nữ bên cạnh ông cũng đi vào, chỉ còn dư lại đám người lực lưỡng đáng sợ mặc âu phục đen thập phần quy củ đứng ở ngoài.

Thiệu Càn Càn cùng Kha Tiểu Duy liếc nhau một cái, có thể thấy được sự kinh ngạc trong mắt cả hai, mà Tưởng Sướng rõ ràng cũng sợ hãi choáng váng.

Trong mấy người đứng ở bên ngoài chỉ có mình Lâm Gia Thố là hoàn toàn trấn định.

“Lâm Gia Thố, hai người kia… là ba mẹ của Phương Đàm sao?” Kha Tiểu Duy rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi.

Lâm Gia Thố gật gật đầu.

Kha Tiểu Duy hít một hơi thật sâu: “Nhà bọn họ là, xã hội đen?” Ba chữ cuối cùng Phương Đàm nói rất nhỏ, bởi vì còn mấy người đàn ông to con đang đứng ngoài cửa khiến cô ấy thấy e ngại.

Lâm Gia Thố mỉm cười: “Lúc trước thì đúng, hiện tại thì không tính, ừm… họ là thương nhân đứng đắn.”

Kha Tiểu Duy: “Cái gì mà không tính?”

Lâm Gia Thố nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút không giải thích rõ được, vốn dĩ doanh nghiệp nửa trắng nửa đen này, bên trong có muôn vàn điều không thể nói được: “Biết Phương Khải không?”

“À, biết, không phải trước đây giáo sư môn quản lý có nói qua rồi sao, người khổng lồ trong ngành đồ gia dụng của Trung Quốc, không phải ông ấy đứng đầu danh sách… Không phải, nói ông ấy làm gì?”

“Bởi vì ông ấy chính là người đàn ông kia,” Lâm Gia Thố dừng một chút lại nói, “Cũng là ba của Phương Đàm.”

Ha?

Ha?!

Kha Tiểu Duy cùng Thiệu Càn Càn đồng thời trừng mắt, thật hay giả…

Hoàn toàn nhìn không ra!!!!!

Phương Đàm mẹ nó đây là…. Chơi trò cô bé lọ lem mai danh ẩn tích sao?!

Nếu nói là hai người bọn họ khiếp sợ thì Tưởng Sướng lại càng kinh hãi hơn, hơn nữa sắc mặt kia còn tái nhợt hơn so với lúc nãy ở phòng tự học.

Cũng đúng, vì một cô con gái của nhà giàu mới nổi mà vứt bỏ con gái của người khổng lồ trong ngành đồ gia dụng, có phải lượm hạt mè mà vứt dưa hấu đi không, nhìn một cái là biết.

**

Văn phòng khoa sau khi ba mẹ Phương Đàm bước vào liền bắt đầu an tĩnh, tầm mười phút sau, Phương Đàm bị ba mẹ dắt ra ngoài, gia đình Diêu Thanh cũng theo họ ra ngoài.

Vừa đi ra, mọi người liền nghe thấy giọng nói bất mãn của Phương Đàm, “Hai người làm gì vậy, con không cho ba mẹ tới.”

“Ai da bảo bối bảo bối, con đừng lớn tiếng nói chuyện, khóe miệng đã bị đánh sưng lên rồi, lúc nói chuyện sẽ bị nứt ra nha.” Chính là người đàn ông vừa rồi trông rất lợi hại ban nãy, cũng chính là người trước nay không lộ mặt trên mạng, người không lộ trong ngành đồ gia dụng…

“Ưm, đừng động vào, đau.”

“Được được được.”

So với “dịu dàng” bên Phương Đàm, sắc mặt gia đình Diêu Thanh kém hơn rất nhiều, sau khi ba Diêu Thanh nghe thấy Phương Khải nói “đánh sưng lên” lại bảo con gái xin lỗi. Nhưng mà không biết có phải Phương Khải quá quan tâm đến con gái không mà phớt lờ ông ta.

Phương Đàm có chút không kiên nhẫn, nhưng khi đến trước mắt Thiệu Càn Càn vẻ mặt không kiên nhẫn lập tức biến mất, “Càn Càn, mặt cậu không có sao chứ.”

Thiệu Càn Càn: “… Không, cậu không sao chứ.”

Phương Đàm lắc đầu: “Vẫn ổn.”

Thiệu Càn Càn: “Vậy cô ta…”

Thiệu Càn Càn nhìn thoáng qua Diêu Thanh, Phương Đàm thấp giọng nói, “Ghi tội, mặt khác ba mẹ cô ta muốn sắp xếp cho cô ta chuyển trường.”

“Hả?” Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, thế nhưng lúc đầu đã la to không chịu xin lỗi biến thành ghi tội chuyển trường?

“Đây đã là nhẹ nhất, ba tớ vừa rồi muốn… mà thôi, may mà tớ kéo lại.” Phương Đàm nói một cách mơ hồ, nhưng Thiệu Càn Càn cùng Kha Tiểu Duy lại rất ăn ý liếc mắt nhìn đám đàn ông to con kia một cái, sau đó các cô nghĩ lại Lâm Gia Thố nói chuyện đã từng là xã hội đen, yên lặng nuốt một ngụm nước miếng.

Mà Tưởng Sướng, hắn đứng ở gần nên nghe thấy những gì Phương Đàm nói.

“Chuyển trường? Ghi tội?” Tưởng Sướng khiếp sợ nói, “Chuyện này, sao có thể?”

Phương Đàm lạnh lùng cười: “Sao lại không thể, mọi người đều biết rõ là ai gây sự.”

Tưởng Sướng im lặng, trong lòng hắn cũng biết, chuyện này kỳ thật là Diêu Thanh khơi mào. Ghi tội thì có thể, nhưng chuyển trường, ba mẹ cô ấy thế nhưng lại đưa ra quyết định này.

Tưởng Sướng: “Thanh Thanh…”

“Thanh Thanh chúng ta về nhà!” Mẹ Diêu Thanh trừng mắt nhìn Tưởng Sướng, nắm tay Diêu Thanh đi qua.

Diêu Thanh do dự liếc mắt nhìn Tưởng Sướng: “Mẹ…”

“Còn gọi mẹ là mẹ thì đừng có ở bên loại người này, con xem con gây ra chuyện gì rồi!” Đều phát triển ở cùng một thành phố, sao bọn họ có thể không biết Phương Khải là người nào, chưa kể là ông trùm thương nghiệp mà phía sau ông còn có một thế lực ngầm, nếu thật sự chọc vào người này, về sau còn không biết sẽ lụi bại thế nào.

Diêu Thanh ngậm miệng, hai mắt rưng rưng không dám hé răng, cô ta thế nào cũng không ngờ tới, Phương Đàm lại là đại tiểu thư nhà họ Phương, nếu sớm biết vậy, làm sao cô ta dám thông đồng với Tưởng Sướng, làm sao dám treo từ “nghèo rớt mồng tơi” ở trên miệng.

Tưởng Sướng trơ mắt nhìn Diêu Thanh bị mang đi, hắn có chút luống cuống tay chân, “Phương Đàm, anh…”

“Càn Càn, Tiểu Duy, tớ muốn về nhà trước, chuyện hôm nay tớ sẽ giải thích với các cậu sau. Phương Đàm đến liếc cũng không liếc Tưởng Sướng một cái, qua hôm nay, cô ấy thật sự không muốn dính líu gì đến Tưởng Sướng nữa.

Thiệu Càn Càn: “Được rồi, cậu về nghỉ ngơi trước đi.”

“Ừ.” Phương Đàm đáp xong nhìn về phía Lâm Gia Thố, “Đúng rồi, ba mẹ tớ là do cậu gọi tới?”

Lâm Gia Thố không phủ nhận, mỉm cười nói: “Bằng không chờ cậu bị người ta bắt nạt đến chết rồi mới báo cho ba mẹ cậu biết, cậu đoán xem với tính cách của ba mẹ cậu có thể giết chết mấy người đó không?”

Phương Đàm: “……..”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui