Máy, biến, giọng?!
Cậu ta vậy mà lại dùng máy biến giọng?
Món đồ đó cô cũng từng dùng rồi, lúc trước cô có chơi thử một lần, lần đó cô giả vờ là nam để đi đùa mấy chị gái, chơi rất là vui! Nhưng mà, làm gì có tên con trai nào dùng máy biến giọng đâu, có bệnh à……
Thiệu Càn Càn: [Nhưng nếu nói như thế, vậy chẳng phải là cậu đã dùng máy biến giọng ngay từ khi bắt đầu sao? Cậu có âm mưu gì vậy?]
Một lát sau em họ trả lời cho cô một tin: [Chơi vui]
Chơi vui cái quần què.
Thiệu Càn Càn muốn mắng người, đúng lúc này Nguỵ Tiêu lại gửi cho cô một voice chat: “Hả? Em họ tôi làm sao?”
Thiệu Càn Càn lập tức nói vào microphone: “Cậu ta nói cậu ta dùng máy biến giọng, thật hay giả vậy?”
Ngụy Tiêu hoảng sợ: “A? Nó nói với cậu rồi?”
“Xem ra là thật? Mấy cậu đều biết à, không phải…...em họ cậu dùng ngay từ đầu thì thôi, sau đó lại dùng tiếp để làm gì? Thật sự nghiện rồi à?”
Ngụy Tiêu nghe một hồi lại cảm thấy không thích hợp, nếu đã biết thì sao cô còn gọi cậu ta là em họ: “A? Rốt cuộc là nó nói với cậu bao nhiêu?”
“Sở Trưởng..…lời này của cậu có ý gì?”
Sau khi cô gửi câu này, Ngụy Tiêu cũng không trả lời nữa, Thiệu Càn Càn trực giác được, hai người này đang che giấu gì đó, nhất định là đi xem lại khẩu cung của nhau rồi.
Quả nhiên, một lát sau Ngụy Tiêu liền trả lời cô: “Cái đó, Càn Càn này, em họ tôi chỉ là cảm thấy cái máy đó chơi vui thôi, dùng mấy lần thì thành thói quen luôn.”
Quả nhiên, Ngụy Tiêu trả lời khớp với câu nói của em họ, còn chơi vui……làm sao lại có người nhàm chán như vậy chứ.
Thiệu Càn Càn tiếp tục gửi nhiều tin nhắn hỏi, nhưng Ngụy Tiêu không trả lời nữa. Trong lúc chờ đợi thì Thiệu Càn Càn đột nhiên cảm thấy mấy đứa bạn trên mạng cực kỳ không đáng tin cậy! Nhưng mọi người đều ở đằng sau màn hình máy tính, thật sự là không có cách nào khác!
**
Một bên khác, trong lúc bỏ mặc tin nhắn của Thiệu Càn Càn, Ngụy Tiêu bắt đầu gọi video cho hai người kia, mở hội nghị họp khẩn cấp.
“Ngụy Tiêu, anh không có nói bậy cái gì đúng không?” Sau khi mở camera, Lâm Gia Thố liền vội vàng hỏi.
Ngụy Tiêu: “Không có, không có, nhưng mà cậu cũng thật là, trước khi muốn nói cái gì thì có thể báo trước cho bọn tôi không, lộ tẩy thì làm sao bây giờ?!”
“Không phải, tôi chỉ là nhất thời hứng lên thôi.” Lâm Gia Thố lẩm bẩm: “Ngay từ đầu tôi cũng không định nói.”
Ngụy Tiêu: “Ây, vậy tiếp theo cậu định thế nào? Thật ra tôi cảm thấy, cậu có thể nói cho cô ấy biết cậu là ai mà.”
“Không được!”
“Làm sao không được!”
“Tôi vừa mới nói cho cô ấy tôi…...” Lâm Gia Thố dừng lại một chút, nhớ tới bản thân lợi dụng thân phận của em họ để diễn tập: “Dù sao thì cũng không được, tôi cần một thời gian.”
Trương Thiên Lâm: “Ây da, thật là ngàn năm có một, lần đầu tiên Lâm thiếu gia nhà chúng ta cần thời gian nha.”
Lâm Gia Thố: “Cậu câm miệng!”
Ngụy Tiêu: “Không phải…...cậu không phải đang ở nhà Thiên Lâm sao, hai người các cậu không ở cạnh nhau?”
Trương Thiên Lâm lật người một cái ở trên giường: “Tôi đang ở trong phòng ngủ mà, cậu ta ở bên ngoài, đang chơi game với Càn Càn, hứ, tôi vừa mới ngủ một giấc thôi, đã xảy ra chuyện gì rồi!”
Ngụy Tiêu: “Đúng vậy, làm trái lương tâm để giúp cậu giấu giếm thân phận, này là chuyện gì chứ……”
Trương Thiên Lâm: “Nhưng mà có một chuyện đáng vui chính là, Lâm đại thiếu gia nhà chúng ra cuối cùng cũng thích một cô gái.”
Ngụy Tiêu: “Đúng vậy.”
Trương Thiên Lâm cười hì hì nói: “Cậu cũng đừng nói, lúc trước tôi thấy cậu ta “Phật” như vậy, tôi còn sợ hãi sự thật là cậu ta đã yêu thầm tôi mười mấy năm.”
“Ha ha ha ha, thật không giấu diếm, tôi cũng cho rằng cậu ta thích tôi!”
“Mợ, muốn thích cũng là thích tôi, cậu là người đến sau, làm sao so được với tôi.”
“Còn chưa chắc, ngoại hình của tôi đẹp hơn cậu.”
“Này cậu……”
Lâm Gia Thố hờ hững nhìn hai người bạn của mình lải nha lải nhải chạy lạc đề đến tận đâu đâu: “Hai người yên tâm, ánh mắt của tôi không kém như vậy.”
“......Cần gì tổn thương người ta như vậy chứ.”
Lâm Gia Thố hừ lạnh một tiếng: “Tôi về nhà đây, nhớ kỹ chuyện này, sau này tôi sẽ nói rõ với cô ấy, hai người các cậu không được can thiệp vào đâu.”
**
Thiệu Càn Càn xem như bị em họ hù rồi, hơn nữa sau khi cô lên Weibo còn phát hiện bình luận với tin nhắn đều rất quỷ dị, gì mà ở bên nhau nhất định phải thông báo, gì mà kém tuổi là “moe” nhất…...Tóm lại, đủ để làm cô khiếp sợ hết hồn.
Vì thế nguyên do này mà một đoạn thời gian sau Thiệu Càn Càn chơi game cũng không dẫn theo em họ.
Sau đó, thời gian cũng chậm rãi trôi qua, trường học đã chuẩn bị khai giảng.
“Ba đâu rồi ạ?” Lúc ăn cơm tối, cô không thấy Thiệu Quang Ngữ ở bên bàn ăn.
Cát Tình: “Ba con à, nói là trường học có chuyện nên phải đi một chuyến.
“À.”
Cát Tình gắp cho Thiệu Càn Càn một ngụm đồ ăn: “Càn Càn, quan hệ giữa con với ba trong khoảng thời gian này thật lạnh nhạt, đừng như vậy nữa đi.”
Thiệu Càn Càn cúi đầu bới cơm: “Con biết rồi, biết rồi, con cũng không muốn chọc ba, nhưng là do ba chọc con trước chứ bộ.”
Cát Tinh rất nhanh liền trả lời: “Hứ…… hai ba con mày, không bớt lo.”
Thiệu Càn Càn không nói chuyện, sau khi ăn cơm chiều xong liền nói là Phương Đàm rủ cô đi chơi, sau đó liền chạy qua nhà thuê bên kia.
Bởi vì trường học khai giảng nên có một đống chuyện phải làm, tới 6 giờ rưỡi Thiệu Quang Ngữ mới bước ra khỏi trường học. Lúc lái xe ra cổng trường, Thiệu Quang Ngữ lại ngoài ý muốn mà nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở phía trước.
Ông híp mắt lại, nhìn ra được là con gái nhà mình.
“Bây giờ nó đến trường học làm gì nhở.” Thiệu Quang Ngữ vừa nghĩ như vậy liền thấy Thiệu Càn Càn đi vào tòa nhà chung cư bên cạnh trường.
Ông dừng xe ở bên đường, cũng đi theo đằng sau con gái, còn thuận tiện gọi một cuộc điện thoại cho vợ.
Cát Tình rất nhanh liền nhấc máy: “A? Anh bảo Càn Càn? Không thể nào, nó bảo với em là đi dạo phố với Phương Đàm mà.”
“Rõ ràng là anh nhìn thấy nó.” Thiệu Quang Ngữ cả kinh trong lòng, con gái vậy mà còn nói dối: “Thôi thôi, đợt lát nữa nói với em, nó lên lầu rồi.”
Chung cư này chỉ có 6 tầng, cho nên không có xây thang máy, Thiệu Quang Ngữ sợ con gái nhà mình có vấn đề gì vì thế liền lén đi theo sau lưng.
Thật ra là ông cũng biết toà chung cư này, có rất nhiều học sinh trong trường thuê chỗ này để ở. Nếu ông nhìn thấy con gái mình với một cô gái khác thì tự nhiên ông sẽ đi, nhưng nếu là con trai……
Vậy sao không thể cho ông biết một chút!
Sau khi trộm đi tới lầu hai, ở chỗ ngoặt Thiệu Quang Ngữ nhìn thấy Thiệu Càn Càn đi vào phòng 302 trên lầu ba, nhưng mà là cô tự mình mở cửa đi vào, căn bản là không hề nhìn thấy bên trong còn có ai.
Thiệu Quang Ngữ càng thêm sợ hãi, lúc này trong lòng ông chỉ có một suy nghĩ, đó chính là Thiệu Càn Càn có thể là đang lén sống chung với ai ở bên ngoài!
Đứa con gái này của ông, bình thường tuỳ rằng bị mắng nhiều, nhưng ông với mẹ nó cũng là yêu nó từ đáy lòng, ông tuyệt đối không thể để những thằng nhóc ất a ất ơ tuỳ tiện thông đồng với con gái mình.
Thiệu Quang Ngữ nghĩ tới đây thì lập tức xông lên gõ cửa, ông nhất định phải nhìn thấy thằng con trai này là người như thế nào.
Sau khi ấn chuông cửa hai cái, ông liền cảm giác được bên kia cửa có người đi ra.
Thiệu Quang Ngữ sửa sang lại cổ áo, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng mà sau khi cửa mở ra thì chỉ thấy được một cô gái nhỏ tuổi mà ông không biết.
“Ai vậy?”
Thời Du Văn đứng ở cửa, đánh giá Thiệu Quang Ngữ từ trên xuống dưới: “Chú ơi, chú tìm ai vậy?”
Lúc Thiệu Quang Ngữ nhìn thấy Thời Du Văn thì thờ phào ra một hơi, hoá ra không phải là con trai, xem ra là ông suy nghĩ nhiều rồi. “Ừ, chú tìm Càn Càn.”
“Càn Càn?” Thời Du Văn có chút ngoài ý muốn: “Chú là ai vậy ạ?”
“Thế cháu là ai? Bạn của nó?”
“Vâng, cháu là bạn cùng phòng của cậu ấy, chú là……”
“Bạn cùng phòng?!” Thiệu Quang Ngữ sửng sốt một chút: “Nó ở chỗ này?”
Thời Du Văn nhăn mày lại, cảm thấy người này có chút kỳ quái: “Chú rốt cuộc là ai? Chú không nói thì tôi đóng cửa đấy.”
“Từ từ.” Thiệu Quang Ngữ chặn cửa: “Cháu bảo nó ra đây một chút.”
“Nhưng mà……”
“Tôi là ba nó.”
“............” Thời Du Văn hít ngược vào một hơi: “Chào, chào chú?”
“Ừ, chào cháu” Thiệu Quang Ngữ cau mày: “Cô gái nhỏ, Càn Càn ở chỗ này bao lâu rồi?”
Thời Du Văn cũng không dám nói bậy, vội vàng mở cửa lớn hơn rồi nói: “Cái đó, để cháu bảo cậu ấy ra, chú hỏi cậu ấy đi ạ.”
Nói vừa dứt lời liền chạy mất dép.
“Càn Càn! Càn Càn ra đây!”
“Làm sao, tớ đang bận mà.” Giọng nói của Thiệu Càn Càn truyền ra từ trong phòng.
“Bận cái gì mà bận, ba cậu tới rồi kìa!”
Trong nháy mắt không khí liền yên tĩnh, Thời Du Văn có chút khẩn trương đứng ở một bên, nhìn Thiệu Càn Càn nhích ra khỏi phòng từng chút, từng chút một.
“Ba, tớ?” Thiệu Càn Càn lú đầu ra khỏi kẹt cửa rồi hỏi: “Gì cơ?”
“Càn Càn.” Thời Du Văn còn chưa có trả lời, Thiệu Càn Càn liền thấy được Thiệu Quang Ngữ đứng ở chỗ cửa, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn cô, Thiệu Càn Càn lập tức đứng thẳng người, trong mắt lộ rõ sự hoảng loạn.
“Nói đi, thế này là thế nào!”
**
Chuyện Thiệu Càn Càn thuê nhà ở bên ngoài, trong nhà chỉ có Thiệu Khôn là biết. Cô cũng không phải cố ý giấu diếm, chỉ là cô biết ba mẹ không thích cô chơi game, cho nên càng sẽ không muốn để cô làm một streamer game. Hơn nữa, chỉ sợ ở trong mắt bọn họ, streamer cũng là một công việc không đúng đắn gì.
Thời Du Văn rót hai ly nước từ trong phòng đi ra, ngoan ngoãn đặt ở trước mặt Thiệu Quang Ngữ rồi lập tức chạy về phòng của mình, để lại đôi cha con này một mình trong phòng khách.
“Ở đây từ lúc nào?” Thiệu Quang Ngữ rốt cuộc mở miệng đặt câu hỏi.
Thiệu Càn Càn cúi đầu, xoay ngón tay: “Mới không bao lâu ạ.”
“Không bao lâu là không bao lâu hả?”
“Mới, mới từ năm hai…...”
Thiệu Quang Ngữ trừng mắt quát: “Đã một năm rồi mà còn không bao lâu!”
“Một năm thì sao ạ……”
“Con nói đi, con muốn làm sao hả! Trường học có phòng ngủ, nhà chúng ta cũng không xa mấy, con còn dở chứng, thuê hẳn một cái nhà, bình thường tiền tiêu vặt của con quá nhiều hay thế nào?”
“Tiền tiêu vặt của con đâu có nhiều……”
“Đúng vậy! Ba với mẹ con không cho con nhiều tiền tiêu vặt! Con lấy đâu ra tiền để thuê nhà!”
Thiệu Càn Càn mím môi, cảm thấy việc đã đến nước này, có một số việc thật sự là phải ngả bài rồi, cô cũng không có khả năng giấu tiếp nữa.
“Ba, con nói, nhưng ba không thể nổi giận.”
“Nói đi.”
“Ba bảo đảm……”
“Nói trước đi!”
“......” Thiệu Càn Càn căng da đầu, nói: “Được rồi, con nói, con thuê nhà là để làm công việc mình thích.”
“Công việc? Con đang làm cái gì?”
“Ba, ba còn nhớ lúc trước con nói với ba, chuyện làm tuyển thủ thi đấu game chuyên nghiệp không……”
“Con! Không phải là con đang làm chuyện này đi! Thiệu Càn Càn, ba nói với con, con có thể làm mấy chuyện đàng hoàng không!”
“Con đang làm việc đàng hoàng mà! Đương nhiên không phải là con làm tuyển thủ game ở đây, con chỉ là đang, livestream, con là một streamer, con……”
“Streamer!?” Thiệu Quang Ngữ lộ ra vẻ mặt khó có thể tin: “Con, con thật là…...con làm cái gì khác mà không được? Mỗi ngày cứ làm mấy thứ không ra gì này!”
“Thế nào là không ra gì!” Cơn giận Thiệu Càn Càn vất vả nghẹn lại nhịn không được mà bùng nổ: “Ba có thể hiểu rõ chuyện con làm là gì trước được không ạ? Ba chỉ biết suy nghĩ của ba là đúng, phải, ba là giáo viên, ba là giáo sư, chuyện ba làm là đường đường chính chính, nhưng chuyện đó cũng không đại biểu chuyện con đang làm là không ra gì, lại nói, con cũng đang làm việc mà, con còn có thể kiếm tiền, không phải là con đang làm chuyện xấu.”
“Nhà của chúng ta không thiếu mấy đồng bạc lẻ đó, ba với mẹ con cũng không hy vọng con kiếm chút tiền này, chỉ hy vọng con có thể học hành đàng hoàng!”
“Cái gì mà mấy đồng bạc lẻ, tuy rằng con không thể giống streamer chính thức, một ngày có thể phát sóng liên tục, nhưng mà chỉ cần con ngẫu nhiên phát sóng hai giờ thì đã kiếm được rất nhiều rồi! Một tháng con nuôi bản thân mình cũng dư dả!”
Thiệu Quang Ngữ: “Con có biết mình vẫn còn là một sinh viên hay không? Hả? Con lại không phải chỉ tốt nghiệp cấp ba, con lên được một đại học tốt như vậy, con nhìn xem, mấy thứ này đều là cái gì? Kỳ vọng của ba không phải là nhìn con đi chơi game. Lại nói, chơi trò chơi cũng là kiếm tiền theo thời đúng không? Hiện tại con có thể chơi, nhưng mà nếu con không học mấy thứ hữu dụng, đàng hoàng, về sau con hơn ba mươi, hơn bốn mươi tuổi thì con biết làm gì!”
“Con không biết mấy thứ thật sự hữu dụng mà ba nói là gì, nhưng con biết hiện tại con muốn làm chuyện này! Chuyện này cũng coi như là sở thích của con, ba không thể thoáng một chút được sao, thật sự đi tìm hiểu rồi hẵng nói con.”
“Ba làm sao không đi tìm hiểu, mỗi ngày con rúc ở trong phòng chơi game ba còn không biết à, con như vậy, sau này xã giao cũng đừng có đi, con……”
“Được rồi, được rồi, được rồi, con không muốn nói với ba nữa!” Thiệu Càn Càn đứng dậy: “Đây là con đường của con, con tự mình đi.”
“Con……”
Thiệu Càn Càn cảm thấy hoàn toàn không thuyết phục được ông, trực tiếp đi giày rồi chạy ra cửa.
“Con muốn đi đâu! Về nha cho ba!”
“Không về.”
“Con, cái nhà này con trả lại cho ba, trả lại!”
Thiệu Càn Càn quay đầu nhìn ông một cái rồi xoay người đi xuống lầu.