Dưới gốc cây râm mát mờ mờ ảo ảo, hai đôi mắt một sâu một cạn cho nhau cái nhìn chăm chú, bầu không khí mơ hồ ái muội khác thường, Thiệu Càn Càn giả vờ ho một tiếng, ánh mắt có chút không được tự nhiên nhìn sang bên cạnh: “Vậy ý anh là muốn thả em đi, đừng đổi ý đó.’’
“Không đổi ý, nhưng anh muốn thù lao.’’
“Cái gì?’’
Thiệu Càn Càn nghi hoặc nhìn về phía anh, anh lại đột nhiên để cô dựa vào trên thân cây, cúi đầu, không hề báo trước mà hôn lên môi cô.
Môi và môi hoà quyện vào nhau, lưỡi cùng lưỡi cọ xát, xúc cảm trong khoang miệng hơi mát lạnh nhưng lòng bàn tay anh chạm vào sau gáy cô lại vô cùng nóng bỏng. Thiệu Càn Càn siết chặt khẩu súng trong tay, rõ ràng đang ở trong hoàn cảnh cực kỳ căng thẳng nhưng cô lại giống như đột nhiên dẫm một cục bông, bầu không khí xung quanh dường như cũng trở nên mềm nhũn.
“Rắc.’’ Hai người đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ vang lên gần đó.
Ánh mắt Lâm Gia Thố loé lên, buông cô ra.
Thiệu Càn Càn khẽ hé miệng thở dốc, trái tim đập thình thịch loạn xạ. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng ép buộc bản thân mình bình tĩnh lại.
Lâm Gia Thố dễ dàng nhận ra được sự căng thẳng trong lòng cô, anh đến gần, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô: “Đừng nói gì.’’
Thiệu Càn Càn mím môi, gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời này của cô, Lâm Gia Thố đột nhiên có một loại dục vọng muốn ôm cô vào trong ngực thân mật một phen, nhưng hắn cũng biết, nếu chỉ vì anh làm như thế mà hại cô bị người ta phát hiện, tiểu bạch nhãn lang này chắc chắn sẽ nổi giận.
Vì thế, hắn chợt kéo bỏ khoảng cách giữa hai người, không hề lưu luyến xoay người đi ra ngoài.
“A, Gia Thố, sao lại là cậu, làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng cậu là người của đội đỏ đấy.” Tiếng bước chân kia dừng lại, một thành viên đội xanh đang tiến đến gần cách đó năm mét ngạc nhiên nhìn Lâm Gia Thố.
Lâm Gia Thố giơ súng lên trước ngực, thản nhiên nói: “Không phải, lúc đầu tớ muốn mai phục ở đây, nhưng mà đã đợi một lúc lâu cũng không thấy những người còn lại của đội đỏ.’’
“À…… Là thế sao, vừa rồi có hai người của nhóm nhỏ kia bỏ chạy.’’
“Đừng quan tâm đến hai người kia, trước hết cứ đi xem mấy nhóm nhỏ khác của đội đỏ đi.’’
“Được, đi thôi.’’
“Ừ.’’
Tiếng bước chân xa dần, Thiều Càn Càn thở phào nhẹ nhõm một hơi thật sâu, lén lút đứng lên tại chỗ, nhưng cô vừa động đậy thì mới phát hiện hai chân đã ngồi xổm đến tê rần. Cô khom người thư giãn một lúc lâu, trong lòng cũng âm thầm chửi mắng hành vi “xấu xa” của Lâm Gia Thố một lần, cuối cùng mới có thể chịu đựng qua cảm giác tê cứng này.
“Thiệu Càn Càn.”
Vừa mới đi được bài bước, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, Thiệu Càn Càn quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy Lôi Nhân Nhân với trang phục màu đỏ giống mình thì vẻ mặt cảnh giác mới hoà hoãn trở lại.
“Làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng bọn họ quay lại chứ.’’
“Không.’’ Lôi Nhân Nhân đi đến bên cạnh cô, “Vừa rồi tớ thấy bọn họ đã đi hết rồi.’’
“À, vậy thì tốt rồi.’’
Lôi Nhân Nhân nhìn xuống chân cô nói: “Cậu bị sao vậy?’’
“Chân tớ tê cứng rồi.’’ Thiệu Càn Càn thấy vẻ mặt có chút quan tâm của cô, trong lòng cũng hơi cảm động, thực ra cô và Lôi Nhân Nhân tiếp xúc với nhau không nhiều lắm, chỉ là bởi vì mối quan hệ với Lâm Gia Thố cho nên cô và cô ấy căn bản không thể nào thân thiết được.
Nhưng mà, nói đi nói lại, cô ấy cũng không hề làm sai chuyện gì, chẳng qua cũng chỉ là thích một người mà thôi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Thiệu Càn Càn cũng không cảm thấy mâu thuẫn và chán ghét với cô ấy như trước nữa.
Sau khi nghe cô nói xong, Lôi Nhân Nhân liền xoay người đi về phía trước, chỉ là trong khoảnh khắc xoay người lại ấy, một chút quan tâm ân cần trên mặt cô cũng biến mất gần như không còn.
Thực ra cô đã chứng kiến tất cả, cô ẩn núp trong một bụi cỏ cách đó không xa, cô nhìn thấy Lâm Gia Thố kéo Thiệu Càn Càn trốn dưới bóng cây kia, đồng thời cũng nhìn thấy anh… Đè Thiệu Càn Càn ra mà hôn.
Dáng vẻ ấy của Lâm Gia Thố đối với cô mà nói là một thứ gì đó hoàn toàn xa lạ.
Vẻ mặt của anh, nụ cười rạng rỡ của anh, ánh mắt của anh… Dáng vẻ anh khi đứng trước mặt Thiệu Càn Càn, tất cả đều vô cùng xa lạ.
Không thể kiềm chế được ghen ghét, không thể kiềm chế được oán hận, cô không thể kìm nén được mà nghĩ đến, nếu như người được anh đối xử như vậy là cô thì sẽ ra sao, nếu cô là bạn gái của Lâm Gia Thố thì sẽ như thế nào?
Nhưng rồi cuối cùng lại nghĩ đến, tất cả đều vì: Rốt cuộc Thiệu Càn Càn dựa vào cái gì mà có thể cướp đi vị trí ấy.
Hai người đi bộ một lúc lâu vẫn chưa gặp được người của đội mình, thể lực Thiệu Càn Càn kém, ghét nhất là leo núi, vì thế đưa tay kéo Lôi Nhân Nhân đang đi ở phía trước: “Có muốn nghỉ ngơi một lát không? Tớ không đi được nữa.’’
Một cô gái yểu điệu bánh bèo như Lôi Nhân Nhân cũng dĩ nhiên cũng cảm thấy rất mệt, cô gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Thiệu Càn Càn.
Núi Dương Minh Sơn rất lớn, hai người lấy bản đồ ra nghiên cứu.
“Lúc nãy đội trưởng nói người nào may mắn sống sót cuối cùng trong đội sẽ tập trung tại điểm A, theo như trên bản đồ thì chúng ta vẫn còn cách điểm A một khoảng cách rất dài.’’Sau khi nói xong, thấy Lôi Nhân Nhân mãi không đáp lại, Thiệu Càn Càn nhìn về phía cô nói: “Phải rồi, cậu cảm nhận phương hướng tốt không?’’
Chẳng biết Lôi Nhân Nhân đang suy nghĩ chuyện gì mà hơi thất thần, sau khi nghe thấy câu hỏi của cô lại dùng vẻ mặt căng thẳng nhìn cô: “Hả? Cái gì?’’
“Tớ nói, cậu cảm nhận phương hướng tốt không?’’
“Cũng tạm.’’
Thiệu Càn Càn gật đầu, đặt tấm bản đồ vào tay cô: “Cậu xem này, chỗ chúng ta cách điểm A còn xa đúng không?’’
Lôi Nhân Nhân nhíu mày nhìn bản đồ: “Ừ…’’
“A, mệt quá đi mất.’’ Thiệu Càn Càn than thở, chỉ cảm thấy lòng bàn chân truyền đến từng đợt nhức mỏi.
“Thiệu Càn Càn, tớ biết một con đường nhỏ.’’ Lôi Nhân Nhân chậm rãi nói.
“Hả? Đường nhỏ gì cơ?’’
“Thực ra trước kia tớ đã đến đây chơi với bạn rồi, lúc đó tớ đã từng đi, đi theo con đường nhỏ kia sẽ nhanh đến điểm A thôi.’’
“Vậy sao?’’ Thiệu Càn Càn vui vẻ, vội vàng đến xem bản đồ: “Đường nào?’’
Lôi Nhân Nhân hơi do dự, sau đó cắn răng nói: “Tấm bản đồ này được vẽ ra để cho người chơi xem, sao có thể vẽ con đường tắt kia được. Thực ra lúc nãy tớ đã định đi đường đó rồi, cậu đi theo tớ đi, dù sao cả cậu và tớ đều không thể đi nổi được nữa rồi.’’
Thiệu Càn Càn cười nói: “Chuyện này có được xem là trái với quy tắc trò chơi không?’’
Lôi Nhân Nhân cũng cong môi mỉm cười: “Trước đó chưa ai quy định nhất định phải đi theo đường đi trên bản đồ mà.’’
“Ừ, cũng đúng.’’
“Vậy đi thôi, nhóm chúng ta chỉ còn hai người, đừng tách ra nữa.’’
“Được.’’
Quả thực trước kia Lôi Nhân Nhân đã từng đến đây chơi một lần, quả thực cũng biết có một con đường nhỏ là đường tắt. Chỉ là con đường này cô chỉ đi qua mới có một lần, hơn nữa thiếu chút nữa còn bị trượt ngã.
Lúc này cô đang đi ở phía trước, Thiệu Càn Càn đi theo sau lưng cô. Vẻ mặt cô hơi chật vật đấu tranh, trái tim cũng co rút dữ dội, nhìn con đường núi trơn trượt phía trước lại nghĩ đến hình ảnh Lâm Gia Thố và Thiệu Càn Càn môi hôn môi vừa nãy, huyệt thái dương cô lại nhảy thình thịch đến kịch liệt.
Phía sau, Thiệu Càn Càn nói với cô mấy câu, cô cũng chỉ qua loa lấy lệ trả lời vài tiếng, thực ra cũng không nghe kỹ cô ấy đang nói chuyện gì.
“Lôi Nhân Nhân, cậu đi vào trong đi.’’ Trong lòng Thiệu Càn Càn hơi hối hận vì đã đi đường tắt, bởi vì con đường này thực sự rất khó đi.
“Ừ.’’ Lôi Nhân Nhân lên tiếng, nhưng dưới chân lại đột nhiên trơn trượt, cả người ngã ngồi xuống, mắt thấy sắp trượt xuống mép bên cạnh.
Thiệu Càn Càn hoảng sợ, theo bản năng duỗi tay túm lấy cánh tay của Lôi Nhân Nhân, cánh tay đã bắt được, nhưng dù sao đi chăng nữa cũng chỉ là một cô gái yếu ớt, trọng lực lập tức kéo cô xuống theo.
Trên mặt đất ẩm ướt trơn trượt, Thiệu Càn Càn chỉ cảm thấy lúc rơi xuống, mắt cá chân mình đã bị một tảng đá nhô ra đột nhiên đập mạnh vào, cảm giác đau buốt dữ dội khiến cô suýt nữa đã bật khóc.
Lôi Nhân Nhân quỳ gối bên mép vực, một bàn tay gắt gao giữ chặt lấy thân cây trước mặt mình, mà chỗ của Thiệu Càn Càn lại không hề có vật gì cản trở, vừa rồi cô chỉ nắm lấy cánh tay Lôi Nhân Nhân một chút, căn bản không hề giữ chặt, cho nên cứ thế bị rơi trượt xuống phía dưới.
Âm thanh quần áo ma sát, tiếng va chạm, tiếng hét hoảng hốt.
Lôi Nhân Nhân một tay bắt lấy thân cây, chậm rãi bò lên trên. Cô nhìn Thiệu Càn Càn bị rơi xuống phía dưới đáy, một tay kia siết chặt thiết bị cứu hộ trong túi.
“Thiệu Càn Càn.’’
“Đau…’’ Một tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ phía dưới, ngay sau đó, giọng nói của Thiệu Càn Càn từ bên dưới vang lên: “Lôi Nhân Nhân, cậu còn ở trên đó không?’’
“Tớ ở đây…’’
Thiệu Càn Càn: “Hình như chân tớ đã bị trật rồi.’’
“Nghiêm trọng lắm không?’’
“Tớ không thể động đậy được nữa.’’
“Vậy… Vậy thế này đi, một mình tớ cũng không thể kéo cậu lên được, để tớ đi gọi người!’’
Thiệu Càn Càn: “Hả? Cũng được, vậy cậu đi nhanh đi.’’
“Ừ.’’
Lôi Nhân Nhân lập tức xoay người rời đi, giống như đang sợ nếu như mình còn do dự ở lại đây thêm một chút nữa thì cũng sẽ bị kéo xuống giống như Thiệu Càn Càn. Cô nhanh chóng ra khỏi con đường tắt kia, trong khoảnh khắc rời khỏi đó, cô đưa tay tuỳ tiện ném thiết bị cứu hộ trong túi không phải là của mình vào một bụi cỏ bên đường nào đó.
Tiếp tục đi bộ một lúc nữa, cuối cùng cũng đã đến được điểm mọi người tập trung.
“Nhân Nhân, wao, cậu vẫn còn sống, quá giỏi.’’ Một đồng đội trong đội đỏ mỉm cười đi lên kéo cô: “Này, nhóm nhỏ của các cậu chỉ còn lại một mình cậu thôi sao?’’
“Tớ…’’ Lôi Nhân Nhân còn chưa dứt lời, cả người đột nhiên ngã sang một bên.
“Này? Nhân Nhân! Nhân Nhân!’’
“Sao vậy? Sao vậy?’’
“Không biết, đột nhiên ngất xỉu.’’
“Nhanh nhanh, đứa đến bệnh viện đi!’’
Thiệu Càn Càn không mang điện thoại đi động trên người, bởi vì trước lúc chơi trò chơi đã phải nộp di động lên, nhưng mà, cho dù có đưa điện thoại cũng vô dụng mà thôi, tín hiệu trong núi này cực kỳ kém, căn bản không thể nào gọi điện.
Thiệu Càn Càn sờ sờ vết thường bị trật trên chân phải, trong lòng càng cảm thấy hối hận vì đã theo Lôi Nhân Nhân đi con đường tắt này, nhưng mà, hối hận thì hối hận, bây giờ cô không hề hoảng loạn, bởi vì Lôi Nhân Nhân đã đi gọi người, chờ một lát nữa nhất định sẽ có người đến tìm cô.
Huống chi, trên người mỗi người bọn họ đều được trang bị một thiết bị cứu hộ, ngoài việc dùng trong trường hợp người chơi bị thường và gặp nguy hiểm thì công dụng lớn nhất thực ra là sau khi bạn đã bỏ mạng, bạn không muốn đi bộ xuống núi nữa, chỉ cần ấn một cái thì thiết bị cứu hộ này sẽ phát ra tín hiệu, nhân viên sẽ căn cứ vào vị trí định vị mà đưa xe đạp địa hình đến đón bạn.
Sau khi nhớ ra còn có một thứ như thế, Thiệu Càn Càn lập tức đưa tay vào trong túi để lấy, nhưng sau khi lục lọi một lúc lại phát hiện, thiết bị cứu hộ kia căn bản không ở trong túi.
Cô vội vàng tìm kiếm xung quanh, nhưng vẫn không thấy.
Chẳng lẽ đã rơi ở nơi khác? Thiệu Càn Càn cảm thấy hơi bực bội, nhưng lại nghĩ, chắc hẳn bây giờ Lôi Nhân Nhân cũng đã đi ra ngoài, đợi lát nữa có người đến đây, thiết bị cứu hộ kia cũng không thực sự cần thiết lắm.
**
Lôi Nhân Nhân được lớp trưởng và một bạn nữ đưa đến bệnh viện, bởi vì không muốn làm ảnh hưởng đến hoạt động hôm nay của lớp nên lớp trưởng tạm thời không cho những người khác biết, chỉ bảo lớp phó chủ trì các hoạt động tiếp theo.
Trò chơi vẫn còn đang tiếp tục, hai đội xanh đỏ đang đấu nhau, sau khi các nhóm nhỏ oan gia nơi ngõ hẹp, cuối cùng mỗi một đội còn sót lại khoảng chừng bốn năm người.
Lâm Gia Thố dẫn theo đội xanh giải quyết toàn bộ bốn người còn sống của đội hồng, đội xanh từng bừng hoan hô ăn mừng chiến thắng. Lâm Gia Thố không nhìn thấy Thiệu Càn Càn trong số những người cuối cùng, trong lòng còn nghĩ chắc có lẽ cô đã bị người nào đó “giết”, đợi đến lúc nhìn thấy cô nhất định phải khiến cô tâm phục khẩu phục mới được.
Nhưng đã đến địa điểm tập trung, lại phát hiện trong số những người bạn học mặc áo màu đỏ kia không có bóng dáng Thiệu Càn Càn.
“Hả? Đội đỏ của chúng ta vẫn còn thiếu một người! Vẫn còn một người!” Một thành viên đội đỏ đột nhiên vui vẻ reo lên.
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta vẫn có một người còn sống, không được xem là thua cuộc, hả? Nhưng là ai vậy?’’
Kha Tiểu Duy nhìn xung quanh một vòng: “Là Càn Càn? Càn Càn không ở đây!’’
“Thiệu Càn Càn đâu?’’
Lâm Gia Thố nhíu mày, lập tức xông đến doanh trại của đội hồng: “Cô ấy chưa xuống sao?’’
Người của đội hồng đưa mắt nhìn nhau: “Vừa nãy chúng tớ chia thành từng nhóm nhỏ, cô ấy ở nhóm 1.’’
“Nhưng sau đó người nhóm 1 chúng tớ “chết” gần hết, cuối cùng chỉ còn lại Càn Càn và Nhân Nhân, nhưng mà lúc nãy hình như Nhân Nhân bị cảm nắng, được đưa xuống núi rồi.’’
“Vậy Càn Càn đâu, cô ấy đã trốn rồi sao?’’
Kha Tiểu Duy hơi sốt ruột: “Không đâu, cô ấy không phải là người thích trốn tránh, nhất định sẽ chạy ra bắn người, không phải… Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?’’
Huyệt thái dương Lâm Gia Thố co giật dữ dội: “Tớ đi tìm cô ấy.’’
“Này này, Gia Thố, cậu đừng gấp, chắc không có việc gì đâu.’’ Ngôc Viễn kéo anh lại, khuyên bảo: “Không phải chúng ta đều có thiết bị cứu hộ sao, nếu như xảy ra chuyện gì, chắc chắn cô ấy sẽ ấn mà.’’
“Những đã lâu như vậy mà cô ấy vẫn chưa xuất hiện cũng chưa ấn.’’ Lâm Gia Thố lập tức đẩy anh ra, vẻ mặt sốt ruột và sắc bén khiến mọi người nhất thời không dám đáp lời: “Tớ muốn đi tìm cô ấy!’’