Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Về trường bảo vệ luận văn cũng xem như là cho chính mình môt kỳ nghỉ, Thiệu Càn Càn ở nhà khoảng một tuần, hàng ngày chính là ăn ăn ngủ ngủ, ở bên cạnh người nhà.

Trước khi đi một ngày, Thiệu Càn Càn liền muốn gặp Lâm Gia Thố, nhưng cô cũng biết, gần đây Lâm Gia Thố bận đến độ chân không chạm đất, khả năng không có thời gian.

Vì thế cô liền chọn lúc nghỉ trưa, mua ít đồ ăn và điểm tâm mang đến công ty cho anh.

Trước đến giờ cô chưa đến công ty Lâm thị, nhưng mà là một công trình mang tính chất tiêu biểu, ngày thường cô vẫn thường đi qua. Sau khi đến gần đại sảnh, cô gọi điện thoại cho Lâm Gia Thố, nhưng anh không nghe máy, Thiệu Càn Càn nghĩ, chắc là anh đang họp.

"Xin chào tiểu thư, xin hỏi có gì cần giúp đỡ?" Mấy cô gái lễ tân thấy cô đi đến, nở một nụ cười tiêu chuẩn, dò hỏi.

Thiệu Càn Càn: "Có chút đồ muốn đưa cho... Đưa cho người của công ty mọi người, nhưng mà tôi gọi điện anh ấy không nghe máy, cô xem, có thể đặt ở chỗ này, sau đó tôi nói cho anh ấy, bảo anh ấy xuống lấy."

Lễ tân: "Xin hỏi là đưa cho vị nào?"

Thiệu Càn Càn: "Lâm... Ách, Jason, đúng, là Jason."

"Cô nói là trợ lý của Lâm thiếu, Jason sao?"

"Đúng đúng, chính là anh ta."

"Được, vậy mời cô để lại tên họ và phương thức liên lạc."

"Được."

Thiệu Càn Càn nhận giấy bút, vừa định viết thì đột nhiên có người vỗ vai cô.

"Càn Càn."

Thiệu Càn Càn hoảng sợ, còn chưa quay đầu lại nhìn người thì hai lễ tân trước đài đã cung kính mà nhìn về phía sau lưng cô nói: "Lâm tiên sinh."

Thiệu Càn Càn quay đầu lại, "A.... Lâm tiên sinh, chào chú!"

Người đến đúng là chú nhỏ của Lâm Gia Thố, Lâm Thu Trì.

Lâm Thu Trì khẽ gật đầu: "Sao lại ở đây, không gọi điện cho Gia Thố?"

Thiệu Càn Càn chỉ vào hai túi đồ: "Chắc là anh ấy đang bận, cháu đến đưa đồ ăn, đưa là đi."

Lâm Thu Trì trầm ngâm một lát, "Cháu lên cùng chú đi."

"Hả?"

"Trực tiếp vào văn phòng của nó là được rồi." Nói, Lâm Thu Trì đi lên phía trước.

Lúc này Thiệu Càn Càn từ chối cũng không kịp nói, buông bút viết trên tay xuống, nói một câu xin lỗi với lễ tân sau đó cầm đồ nhanh chóng đi theo.

Hai lễ tân trước đài nhìn bóng dáng hai người, nghi ngờ nói: "Bạn gái... Lâm tiên sinh?"

"Cái gì,đừng nói baayj, không nghe được vừa rồi hỏi có gọi điện cho thiếu gia không sao?"

"A... Cô nói đúng, cô ấy chính là bạn gái kia của thiếu gia sao?"

"Tám phần là phải."

"Tôi nghe nói cô gái đó chơi thể thao điện tử, rất lợi hại."

"Nhìn không ra nha, ai vậy sao vừa rồi cô lại không nhận ra?"

"Tôi cũng không chơi trò chơi, tôi không xem nha, sao mà biết được."

"Ài ài, điện thoại, điện thoại, tôi lên mạng tra một chút."

"Đúng đúng đúng!"

....

Thiệu Càn Càn đi theo Lâm Thu Trì vào thang máy, Lâm Thu Trì ấn tầng 28, sau đó vẫn luôn không nói chuyện. Sau đó, anh ta lại dẫn cô đến một cửa một phòng làm việc, rất tiện tay mà đẩy vào: "Vào đi, chờ ở đây là được."

"Cảm ơn, Lâm tiên sinh."

Lâm Thu Trì khó có khi mà cong môi: "Lần sau gặp mặt, khả năng phải đổi xưng hô."

Thiệu Càn Càn: "Hả?"

Lâm Thu Trì chỉ cười không nói, nhưng sau khi bước vào lại đứng yên tại chỗ: "Anh cả?"

Văn phòng của Lâm Gia Thố vậy mà lại có người, ông đang ngồi trên sô pha, dường như cũng đang đợi Lâm Gia Thố. Khi Thiệu Càn Càn nhìn thấy người nọ, sửng sốt một chút, tuy rằng đã qua thật lâu, nhưng cô vẫn không quên được những lời nói lần trước ông nói với cô ở nhà hàng kia.

Thiệu Càn Càn theo bản năng lui về phía sau một bước, nhưng người nọ đã quay đầu qua.

Khi nhìn thấy cô, ông cũng hơi sửng sốt một chút.

Thiệu Càn Càn biết tránh cũng không thể, vì thế khách khí nói: "Chào chú Lâm."

Lâm Duyệt im lặng: "Ừ."

Thiệu Càn Càn lúc này không biết nên tiếp tục đứng hay là đi, nhưng ai ngờ, Lâm Duyệt đột nhiên nói: "Cháu lại đây ngồi đi."

Thiệu Càn Càn ngẩng đầu nhìn lại, thấy ông đang nói chuyện với mình, đành phải căng da đầu nhấc chân đi qua.

Lâm Thu Trì cũng đã đi đến, nhưng vừa muốn ngồi xuống liền nghe Lâm Duyệt nói: "Thu Trì, em đến phòng tài vụ, lấy bảng số liệu quý này đến đây đi."

Lâm Thu Trì nhíu mày: "Anh cả?"

"Đi lấy."

Bảng số liệu cái gì chứ, loại đồ vật này ngày thường sao có thể để anh ta đi lấy, Lâm Thu Trì biết là ông cố ý muốn mình tách ra thôi.

Lâm Thu Trì liếc mắt nhìn Thiệu Càn Càn một cái, "Được."

Dứt lời, xoay người đi ra bên ngoài. Chẳng qua lúc vừa mới đóng cửa, điện thoại của anh ta cũng có người nghe: "Ừ, chị dâu, là em, em ở chỗ của Gia Thố..."

"Lần này về bảo vệ luận văn?" Lâm Duyệt đột nhiên lên tiếng.

Thiệu Càn Càn vâng một tiếng.

"Cháu rất sợ ta?" Lâm Duyệt uống một ngụm trà, khẽ nói.

Thiệu Càn Càn mím môi: "Thật ra cũng không có, chỉ là cháu không biết nên nói cái gì."

Lâm Duyệt cười cười: "Cháu cũng không cần sợ ta, chuyện của cháu và Gia Thố, lúc này ta cũng không nói được cái gì."

Đôi mắt Thiệu Càn Càn sáng lên: "Ý của chú là, chú sẽ không ngăn trở nữa?"

Lâm Duyệt: "Thằng nhóc kia đã ước định với ông nội nó, chỉ cần nó có thể làm công ty tốt, chúng ta không ai được động vào cháu, tên nhóc này, chính là đặc biệt nhằm vào ta."

Thiệu Càn Càn im lặng một lát: "Chú, cháu nghĩ anh ấy cũng không phải muốn nhằm vào chú, chỉ là muốn nhận được sự thông cảm của chú mà thôi."

"Mấy đứa trẻ tụi cháu, ta quản không được, cũng không muốn quản. Lâm Duyệt tiếp tục uống trà của mình, vừa uống vừa nói, "Có thời gian rảnh thì nói với Gia Thố, không cần thiết phải tranh đua như vậy, ta thả sói đuổi nó đằng sau sao, vội thành thế kia."

Thiệu Càn Càn: "..... Vâng."

sau đó hai người cũng không nói cái gì, chỉ là mỗi người yên lặng ngồi, một người uống trà, một người uống nước trái cây.

Đúng lúc này, cửa văn phòng đột nhiên mở ra, Thiệu Càn Càn tưởng là Lâm Gia Thố đã bận xong trở về, nhưng không nghĩ đó lại là mẹ của anh, Dương Tư Vũ.

"Càn Càn hả, đang muốn tìm cháu đi dạo phố cùng ta đó, không nghĩ đến cháu lại ở đây." Dương Tư Vũ vừa mới vào cửa liền hấp tấp mà ngồi xuống bên cạnh Thiệu Càn Càn, "Nghe nói cháu sắp về căn cứ rồi, nếu không tối nay chúng ta cùng ăn nhé?"

Thiệu Càn Càn theo bản năng liếc nhìn Lâm Duyệt một cái, sau đó cười nói: ".... Được ạ."

"Tư Vũ, sao bà lại đến công ty?" Thần sắc của Lâm Duyệt một khắc khi bà xuất hiện liền thay đổi, ánh mắt vẫn luôn nhìn bà, có chút dịu dàng, lại có chút nghiêm, nhưng càng nhiều là bất đắc dĩ.

Dương Tư Vũ nghe vậy liếc mắt nhìn ông: "Tôi tới thì làm sao, ông có thể tới còn tôi thì không?"

"Bà... Tôi cũng không nói như vậy."

"Hừ, ông và Càn Càn ở cạnh nhau tôi có thể không đến sao, ông đừng có cho rằng tôi không biết lúc trước ông đã làm cái gì, tôi sẽ không để ông bắt nạt con dâu của tôi nữa đâu."

Thiệu Càn Càn hơi trố mắt: "Cái kia.... Dì ơi, không có------"

"Càn Càn, cháu yên tâm, dì đứng bên cháu." Dương Tư Vũ đánh gãy lời nói của cô, tiếp tục nói với Lâm Duyệt: "Cái tác phong cao cao tại thượng này của ông đến bao giờ mới có thể sửa, tôi thật sự nhìn không được."

Lâm Duyệt từ từ đặt chén trà xuống, nhưng mà sấm to mưa nhỏ, khi nhìn Dương Tư Vũ, âm thanh cũng không có nhiều sắc bén: "Tôi cao cao tại thượng với bà khi nào?"

Dương Tư Vũ: "Ông chính là có!"

"Tôi có khi nào! Bà thích đi chơi thì đi chơi, thích làm gì thì làm, tôi có bắt bà làm gì, có khoa chân múa tay với bà chưa?"

Dương Tư Vũ: "Đây vốn là chuyện của tôi, ông bắt tôi cái gì chứ, ông dám khoa chân múa tay sao?"

"Bà!"

"Bà cái gì bà! Chính là không quen nhìn bộ dáng vênh váo tự đắc của Lâm gia mấy người, giống như toàn thế giới trước mặt các người đều là hạ đẳng khoog bằng! À, còn may con trai tôi không bị ông dạy hư."

....

Lời qua lời lại, không biết thế nào liền biến thành Dương Tư Vũ đơn phương dỗi Lâm Duyệt, để lại cho Lâm Duyệt cục diện không cách nào cứu chữa.

Thiệu Càn Càn bị kẹp giữa hai trưởng bối, toàn bộ quá trình đều mông lung, muốn nói cái gì, lại chen miệng được, muốn đi cản, hỏa lực này của Dương Tư Vũ thật đúng là cô ngăn cản nổi.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên.

Khi Thiệu Càn Càn nhìn ba chữ Lâm Gia Thố trên màn hình báo, dường như thấy cả người như được giải phóng: "Cái kia, cháu ra ngoài nghe điện thoại."

Hai người kia còn đang ồn ào náo loạn, Thiệu Càn Càn yên lặng mà chuồn ra ngoài, khi vừa đóng cửa lại, cô nhận được thoại.

"Alo."

"Chú nhỏ nói em đến công ty, mới nãy anh đang bận không nhìn điện thoại, em chờ anh nha."

Thiệu Càn Càn vội nói: "Anh đang ở đâu, em đến."

"Anh mới vừa từ phòng họp ra, lập tức đến liền."

"Được."

Sau khi Lâm Gia Thố ngắt điện thoại thì giao văn kiện trong tay cho cấp dưới.

"Lâm tổng, chuyện bên XK kia vẫn còn thay đổi sao?"

Lâm Gia Thố nghe vậy nhìn anh ta một cái: "Cậu nói đi, lần trước vì sơ sẩy làm mất một hạng mục, lần này nếu như lại bị người khác cướp đi, các cậu biết hậu quả?"

Mấy cấp dưới khác lập tức ngẩn người: "Vâng, vâng ạ."

"Jason."

"Hội nghị chiều nay chuyển sang ngầy mai."

Lâm Gia Thố quay đầu lại nhìn anh ta một cái, Jason sửng sốt, vội gục đầu: "Vâng."

Lâm Gia Thố hơi gật đầu, đi về phía trước.

Một cấp dưới thở hắt ra: "Gần đây tâm tình của Lâm tổng không tốt...."

"Cậu này không phải vô nghĩ sao, hạng mục lần trước bị mất, anh ấy còn có tâm tình tốt cái gì?"

"Lúc nãy khi họp tôi sợ muốn chết."

"Ừm...."

Sau khi mấy người nói xong, liền nhìn về phía trước, vừa hay nhìn thấy Lâm Gia Thố đột nhiên tươi cười vui vẻ mà ôm một cô gái vào lòng.

"????"

"Đệt, ai vậy?"

"Lâm tổng.... Đang cười sao?"

Sau khi mấy tên ngơ ngác nhìn, lập tức chuyển hướng về phía trợ lý của Lâm tổng, Jason.

Jason đã quen đến không thể quen hơn, đối mặt với ánh mắt dò hỏi của mọi người, nhàn nhạt nói: "Vừa rồi khi tôi sửa thời gian hội nghị liền biết là bởi vì cô ấy đến."

"Ai ai ai ai ai, là bạn gái trong lời đồn kia sao?"

Jason: "Bằng không thì sao?"

"Đau lòng, đau lòng.... Mới vừa rồi còn đối với chúng ta hung thần sát ý, giây tiếp chính là lúm đồng tiền như hoa."

Jason cong môi: "Mọi người, quen là tốt rồi."

***

Lâm Gia Thố kéo Thiệu Càn Càn về văn phòng, cô do dự nói: "Ba mẹ anh còn ở trong đó đấy."

Lâm Gia Thố dừng một chút, "Bọn họ đều ở?"

"Đúng vậy." Thiệu Càn Càn nói, "Em mới vừa từ bên trong ra."

"Chú nhỏ nói mới vừa rồi em và ba ở bên trong, ông ấy có nói cái gì gây khó dễ cho em không?"

"Không có không có, em cảm giác hình như ông ấy cũng không phải ngăn cản chúng ta." Thiệu Càn Càn nói, "Thật sự, ông ấy thật sự không nói cái gì quá đáng, nhưng mà dì vừa đến liền cãi nhau với chú Lâm, còn bảo vệ em...."

Lâm Gia Thố: "Xem ra mẹ anh lại phát ngốc vì ba rồi, thôi, hai người này cãi nhau liền không dứt, chúng ta ra ngoài ăn cơm, đừng để ý bọn họ."

"Ài ài, không phải anh rất bận sao, thật ra em chỉ đến mang đồ cho anh thôi."

"Anh không bận." Lâm Gia Thố vẻ mặt chân thành, "Vừa hay buổi chiều không có việc gì."

Thiệu Càn Càn: "Thật?"

"Thiên chân vạn xác." Lâm Gia Thố lôi kéo cô đi về phía thang máy, trên đường vừa hay gặp được Jason và mấy cấp dưới lúc nãy, thấy Thiệu Càn Càn vẫn là bộ dáng không tin liền nói, "Không tin em hỏi Jason, buổi chiều chúng ta có phải không có chuyện gì không?"

Thiệu Càn Càn nghi hoặc mà nhìn về phía trợ lý của anh.

Jason nhìn về phía Lâm Gia Thố một cái, sau đó mỉm cười rất lễ phép và tiêu chuẩn với Thiệu Càn Càn: "Đúng vậy, buổi chiều Lâm tổng nghỉ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui