Hôm sau.
Sáng sớm nay Lục Bách Dịch đã khỏi ốm, anh trở về nhà để thay đồ đi làm nhưng kì lạ là không thấy Diệp Châu Anh đâu cả.
Tối hôm qua cô được Trương Hạo Phàm đưa về nhưng sáng sớm lại không thấy đâu, có khi nào hai người họ qua đêm cùng nhau không?
Ngồi trên xe đến công ty, Lục Bách Dịch không ngừng suy diễn ra 7749 cái tình huống giữa Diệp Châu Anh và Trương Hạo Phàm.
Anh trước giờ chưa từng quan tâm tới Châu Anh như vậy nhưng hiện tại thì lại khác, cứ như thể anh đã bị cô bỏ bùa mê thuốc lú vậy.
Bốp!
"Chết tiệt!"
Đang ngồi yên lành đột nhiên Lục Bách Dịch nổi khùng đấm mạnh vào cửa xe khiến Trình Tranh đang lái xe cũng phải giật mình.
Anh ta lập tức hỏi:
"Lục tổng, anh có chuyện gì không vui sao ạ?"
Lục Bách Dịch nhắm mắt lại, anh hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh tinh thần rồi trả lời:
"Không có gì, cậu cứ lái xe đi, đừng để ý đến tôi."
"Vâng."
Trình Tranh tiếp tục tập trung lái xe nhưng thỉnh thoảng anh ta vẫn lén quan sát Lục Bách Dịch qua gương.
Có vẻ như trong lòng anh đang có tâm sự, có gì đó khúc mắc khó chịu nên mới bày ra bộ mặt cau có kia.
Trong lúc dừng đèn đỏ Lục Bách Dịch có đánh mắt nhìn ra bên ngoài một chút, ai ngờ anh lại bắt gặp ai đó giống hệt Diệp Châu Anh và Trương Hạo Phàm đang ở trong trung tâm mua sắm.
Anh cứ nghĩ mình nhìn nhầm nhưng cho dù có dụi mắt bao nhiêu lần thì gương mặt hai người đó vẫn không thể nhầm lẫn được.
"Còn đi mua sắm cùng với nhau ư?"
Lục Bách Dịch tức giận đến mức siết chặt tay thành nắm đấm, anh nghiến răng nghiến lợi phóng thẳng cặp mắt sắc lạnh vào phía trung tâm mua sắm.
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, xe của Lục Bách Dịch lại tiếp tục lăn bánh.
Trong khi anh cho rằng vợ mình đang có quan hệ bất chính với Trương Hạo Phàm thì sự thật lại không phải vậy.
Diệp Châu Anh chỉ đang đi mua đồ giúp đồng nghiệp của Trương Hạo Phàm thôi, đó là bác sĩ Lam Kỳ.
Đang đứng chọn đồ, đột nhiên Châu Anh cảm thấy tức ngực.
Cô vội vàng tìm chỗ ngồi xuống, hai tay run run lục tìm thuốc ở trong túi.
Trương Hạo Phàm đứng gần đó phát hiện ra Châu Anh đang bị căn bệnh quái ác kia hành hạ liền chạy tới giúp cô.
"Châu Anh, em không sao chứ?"
"Em...!khó...!khó thở quá."
Thấy vậy Trương Hạo Phàm liền giúp cô uống thuốc sau đó làm loạt động tác để cơn tức ngực và khó thở giảm bớt phần nào.
Lát sau, Diệp Châu Anh cũng trở về trạng thái bình thường, cô nhẹ nhàng quay sang nói:
"Cảm ơn anh học trưởng."
"Anh bắt đầu cảm thấy lo khi để em một mình rồi, nếu em lại ngất xỉu như lần trước thì rất nguy hiểm."
Đúng lúc ấy bác sĩ Lam Kỳ xách một túi đồ đi tới trước mặt hai người họ rồi nói:
"Hay là bác sĩ Trương chuyển tới Lục gia ở cùng Châu Anh cho tiện chăm sóc cô ấy đi nhỉ?"
Lời nói đùa của Lam Kỳ khiến Trương Hạo Phàm khó chịu, anh ta nhíu mày:
"Lam Kỳ, cô đừng nói linh tinh."
Lam Kỳ chép miệng rồi đổi chủ đề, cô ấy đưa cho Châu Anh một bộ đồ rồi nói với cô:
"Châu Anh, cô thử bộ váy này đi."
"Bác sĩ Lam, tôi có nhiều váy rồi vì thế..."
"Tôi biết chiếc váy rẻ tiền này của tôi không so bì được với những chiếc váy hàng hiệu của cô, nhưng đây là tấm lòng của tôi, cô nhận đi cho tôi vui."
Lam Kỳ đã có lòng tốt tặng cho Châu Anh thì cô cũng không có lý do để từ chối.
Diệp Châu Anh đồng ý nhận lấy món quà ấy rồi cả ba cùng rời khỏi trung tâm mua sắm.
Tập đoàn Lục thị.
Văn phòng tổng giám đốc.
Lục Bách Dịch và thư ký Trình vừa đến văn phòng thì đã bắt gặp Nghiêm Hạ Nhi đứng ở trước cửa.
Trên tay cô ta còn cầm một chiếc túi, vừa thấy anh tới cô ta đã nhanh chóng đi đến.
"Bách Dịch!"
Lục Bách Dịch lướt qua Nghiêm Hạ Nhi rồi mở cửa vào trong văn phòng, anh cởi áo khoác treo lên móc sau đó kéo ghế ngồi xuống.
Nghiêm Hạ Nhi bị ngó lơ mà cũng không chịu đi, cô ta đặt chiếc hộp lên mặt bàn rồi nói:
"Bách Dịch, anh đã khỏi ốm chưa? Em xin lỗi vì hộp cháo hôm qua nhưng hôm nay em đã làm lại rồi.
Em đã làm rất cẩn thận, anh ăn thử đi."
Hiện tại Lục Bách Dịch không có tâm trạng ăn cháo, anh ngước mắt nhìn Nghiêm Hạ Nhi rồi phẩy tay:
"Cứ để đó đi, cô ra ngoài được rồi."
Nghiêm Hạ Nhi mừng ra mặt, cô ta cười:
"Anh nhớ ăn đó nhé!"
Cánh cửa vừa đóng lại Lục Bách Dịch liền ném chiếc túi đó cho Trình Tranh.
"Cậu cầm lấy mà ăn."
Trình Tranh ấp a ấp úng:
"Ơ nhưng Lục tổng, cái này là cô Nghiêm làm riêng cho anh, sao tôi ăn được chứ?"
"Không ăn thì vứt đi."
"Sao ạ?"
Trong khi đó ở bên ngoài.
Nghiêm Hạ Nhi đang tươi cười thì bất chợt bắt gặp Lục Hàm Dương,từ đó nụ cười trên môi cô ta cũng biến mất.
Lục Hàm Dương chỉ lạnh lùng nhìn Nghiêm Hạ Nhi và không nói gì, anh ta gõ cửa phòng của em trai rồi bước vào trong.
"Gì đây? Anh ấy bơ mình sao?"
Đây là lần đầu tiên Lục Hàm Dương lạnh lùng với Nghiêm Hạ Nhi như vậy.
Trước giờ toàn anh ta chủ động sát lại gần cô ta vậy mà bây giờ lại thay đổi.
Sự thay đổi bất ngờ ấy khiến Nghiêm Hạ Nhi tò mò, cô ta lại nhẹ nhàng quay trở lại văn phòng của Lục Bách Dịch và đứng ở ngoài cửa để nghe lén.
"Anh, anh tới tìm em có chuyện gì sao?" vừa thấy anh trai, Lục Bách Dịch đã cất tiếng hỏi.
Lục Hàm Dương bước đến đưa tấm thiệp mời gì đó cho em trai rồi đáp:
"Ban nãy anh mới vừa gặp chủ tịch Lưu, ông ấy nhờ anh đưa thiệp dự tiệc cho em.
Ông ấy nói lần trước có gặp em nhưng lúc đó chưa có thiệp."
Lục Bách Dịch gật đầu, anh nhận lấy thiệp mời rồi để nó sang một bên.
"À mà đến hôm dự tiệc em và Châu Anh cùng đi à?"
"Vâng.
Đáng lẽ em không định đưa Diệp Châu Anh đi cùng nhưng không hiểu sao vợ của chủ tịch Lưu lại biết cô ấy, bà ấy muốn gặp cô ấy nên hi vọng em có thể dẫn cô ấy theo."
Nghe tới đây Lục Hàm Dương liền mỉm cười nhưng nhìn nụ cười ấy lại có chút gượng gạo.
"Phải rồi, đó là tiệc đôi mà."
"Vậy còn anh? Anh sẽ dẫn Nghiêm Hạ Nhi đi cùng sao?"
"Cô ấy à? Chắc là không! Vì anh nghĩ cô ấy sẽ không đồng ý đi dự tiệc cùng với anh."
Lục Hàm Dương ở trong văn phòng nói chuyện với Lục Bách Dịch một lúc thì đi ra.
Vừa mở cửa, Lục Hàm Dương đã giật mình vì thấy Nghiêm Hạ Nhi đang đứng bên ngoài.
Biết là cô ta nghe lén vì thế Lục Hàm Dương đã cầm lấy cổ tay của Nghiêm Hạ Nhi, kéo cô ta đi.
"A...!Lục Hàm Dương anh làm gì thế? Mau buông tay em ra!"
Lục Hàm Dương kéo Nghiêm Hạ Nhi tới một chỗ vắng người rồi mới chịu buông tay, anh ta lạnh giọng:
"Em vẫn giữ thói quen nghe lén người khác nói chuyện hay sao?"
Nghiêm Hạ Nhi xoa xoa cổ tay, hai mặt trợn trừng lên, giọng nói thì chua ngoa:
"Về buổi tiệc gì gì đó, tại sao anh không nói cho em biết?"
"Lý do gì mà anh phải nói cho em biết?"
"Hôm đó Lục Bách Dịch đi dự tiệc cùng Diệp Châu Anh, chuyện như thế mà anh không nói cho em biết ư?"
Thì ra đây mới là nguyên nhân khiến Nghiêm Hạ Nhi nổi giận.
"Nghiêm Hạ Nhi, chuyện vợ chồng em ấy đi dự tiệc có liên quan gì tới em? Dừng lại ở đây được rồi đấy, em đừng cố đi quá giới hạn nữa.
Em nghĩ cái danh đi cướp chồng người khác sẽ khiến em tự hào sao?"
"Anh cứ mặc xác em đi Lục Hàm Dương.
Nếu em không có được Lục Bách Dịch thì Diệp Châu Anh cũng đừng hòng có được."
Nghiêm Hạ Nhi để lại câu nói đầy thách thức rồi ngoảnh mặt rời đi.
Lục Hàm Dương bị cô ta chọc tức đến mức không kiểm soát được hành động nữa.
Anh ta vội vã túm lấy hai vai của Nghiêm Hạ Nhi, đẩy cô ta sát vào tường rồi bắt đầu cưỡng hôn.
"Ư..."
Đây là lần đầu tiên Lục Hàm Dương có thái độ vô lễ này.
Nghiêm Hạ Nhi cảm thấy bất ngờ và bực mình, cô ta đẩy Lục Hàm Dương ra rồi tát thẳng mặt anh ấy.
Chát!
"Anh bị điên rồi sao?"
Lục Hàm Dương không làm chủ được cảm xúc lẫn hành động của mình, anh ta hét lên:
"Phải! Anh điên rồi mới yêu em nhiều như vậy! Anh điên rồi mới đi yêu bạn gái cũ của em trai mình! Anh điên rồi nên mới dung túng cho em làm những điều sai trái! Anh thật sự đang phát điên lên vì em đấy Nghiêm Hạ Nhi."
Nghiêm Hạ Nhi cảm thấy sợ trước Lục Hàm Dương của hiện tại.
Tình yêu rốt cuộc là gì mà lại khiến người ta điên cuồng như thế?
"Anh thôi đi Lục Hàm Dương! Em...!chỉ yêu Lục Bách Dịch mà thôi.
Cho nên em sẽ không để anh ấy rơi vào tay đứa con gái nào cả."
"Nghiêm Hạ Nhi, em tỉnh táo lại đi.
Bách Dịch đã có vợ rồi, buông tha cho họ có được không?"
Lục Hàm Dương bám lấy hai vai của Nghiêm Hạ Nhi và lay mạnh như muốn cô ta tỉnh ngộ ra.
Thế nhưng Nghiêm Hạ Nhi lại cười lớn:
"Hahaha...!thứ em muốn có thì người khác đừng hòng cướp.
Vì thế bữa tiệc hôm đó anh phải đưa em đi cùng, anh nhớ chưa?"
Nghiêm Hạ Nhi gạt tay Lục Hàm Dương ra khỏi người mình rồi rời đi.
Quả nhiên cô ta đã hóa điên hóa dại vì Lục Bách Dịch.
Chỉ cần có được Lục Bách Dịch, cô ta không chừa một thủ đoạn nào cả, kể cả việc lợi dụng Lục Hàm Dương.
...
Vài ngày sau.
Giống như mọi ngày Diệp Châu Anh vẫn thường giúp Lục Bách Dịch thắt cà vạt.
Trong lúc cô đang cẩn thận giúp anh chỉn chu trang phục thì Lục Bách Dịch lại lần mò sờ soạng người cô khiến cô khó chịu.
"Lục Bách Dịch, tay của anh đi chơi hơi xa rồi đó."
Lục Bách Dịch chẳng để tâm đến, anh kéo cô lại gần mình sau đó hỏi:
"Chiều nay cô có bận gì không?"
Diệp Châu Anh tròn mắt nhìn anh, cô hỏi lại:
"Để làm gì?"
"Cùng tôi đi chọn lễ phục."
"Và...?"
"Đi dự tiệc cùng tôi."
Diệp Châu Anh thở dài, cô đẩy Lục Bách Dịch ra rồi trả lời:
"Tại sao anh lại muốn đưa em đi dự tiệc? Chuyện này đúng là kỳ lạ đấy!"
"Vì người ta muốn gặp cô nên muốn tôi đưa cô đi.
Không nói nhiều, chiều cùng tôi đi chọn lễ phục, cô không có quyền từ chối."
Lục Bách Dịch quả nhiên rất bảo thủ, cô còn chưa đồng ý mà đã tự tiện đưa ra quyết định.
Dù sao chiều nay cô cũng rảnh mà việc dự tiệc cũng không phải chuyện khó khăn gì, Diệp Châu Anh cô đương nhiên làm được.
Đến chiều, xe ô tô của Lục Bách Dịch về nhà để chở Châu Anh tới một shop thời trang nổi tiếng ở Kiều Thành.
Vì là bữa tiệc sang trọng nên lễ phục cũng phải xứng với nó.
Trong lúc Châu Anh thử đồ, Lục Bách Dịch ngồi một bên để lựa chọn bộ vest phù hợp.
Không hiểu sao nhưng anh thật sự rất nóng lòng mong được nhìn thấy Diệp Châu Anh trong những bộ lễ phục lộng lẫy.
Liệu vẻ đẹp của cô có giống như anh tưởng tượng không?
Và sự thật là...!Diệp Châu Anh còn đẹp hơn cả mong đợi của Lục Bách Dịch.
Rèm vừa được kéo ra, Diệp Châu Anh trong bộ lễ phục trắng tinh khiết liền xuất hiện.
Cô mỉm cười nhìn anh, nụ cười kèm sự xinh đẹp ấy đã hớp mất hồn của Lục Bách Dịch.
Anh há hốc miệng nhìn cô, hai mắt không chớp mà cứ nhìn cô mãi thôi.
Lục Bách Dịch đặt ipad xuống ghế, anh tiến tới gần cô hơn để nhìn cho rõ.
Đang mải ngắm nghía Lục Bách Dịch bỗng phát hiện ra mình vừa thể hiện quá lố rồi.
Anh bất ngờ phẩy tay rồi dõng dạc nói:
"Bộ này không hợp, thay bộ khác đi."