Phòng bệnh của Diệp Châu Anh.
Trương Hạo Phàm mở cửa phòng bệnh thì bắt gặp Diệp Châu Anh đang ngồi trên giường, đôi mắt long lanh nhìn ra cửa sổ bên ngoài.
Lúc đó trông cô rất hạnh phúc và vui vẻ, dường như không có chút muộn phiền nào khác.
Nhìn thấy cô như vậy, Trương Hạo Phàm càng không muốn nói ra chuyện cô đang mang thai cho cô biết.
"Châu Anh."
Diệp Châu Anh nghe thấy giọng của Trương Hạo Phàm liền quay đầu lại, cô mỉm cười hỏi:
"Học trưởng, tình trạng sức khỏe của em đã tốt hơn rồi đúng không?" .
Trương Hạo Phàm bẽn lẽn gật đầu "ừm" nhẹ một tiếng.
"Em biết mà vì dạo này em cảm thấy rất tràn trề năng lượng.
Cũng có thể là do Lục Bách Dịch vắng nhà hai tuần nên em mới cảm thấy thoải mái."
Có lẽ nếu ngay từ ban đầu Lục Bách Dịch không xuất hiện trong cuộc đời của Diệp Châu Anh thì cô đã không phải chịu đau khổ.
Bởi anh chỉ mới vắng nhà hai tuần thôi Diệp Châu Anh đã như có được sức sống trở lại, vui vẻ hạnh phúc và yêu đời đến khác thường.
Trái ngược với cảm xúc hiện tại của Diệp Châu Anh, Trương Hạo Phàm lại đang rất khó xử.
Anh ta đang phải đối mặt với một tình huống trước giờ chưa từng nghĩ tới, một là mạng sống của người mình yêu, hai là có thể Diệp Châu Anh sẽ hận anh ta suốt cả một đời.
Trương Hạo Phàm đang bị kẹt ở hai sự lựa chọn đó khiến anh ta bực bội trong lòng.
Diệp Châu Anh để ý Trương Hạo Phàm nãy giờ, thái độ của anh ta thật khác lạ.
Cô cứ nghĩ do căng thẳng công việc nên Trương Hạo Phàm mới như thế nên mới cất tiếng nói:
"Học trưởng, chắc anh khám bệnh vất vả lắm.
Hay là anh đi nghỉ một chút đi, em không sao đâu."
Lúc này, Trương Hạo Phàm bất ngờ ngồi phịch xuống bên cạnh Diệp Châu Anh khiến cô giật mình.
Anh ta ngập ngừng nói với cô rằng:
"Châu Anh, em có ghét anh không?"
"Sao cơ?" Diệp Châu Anh ngơ ngác.
"Nếu anh lỡ làm chuyện có lỗi với em, em sẽ tha thứ chứ?"
Hành động lẫn thái độ của Trương Hạo Phàm khiến Diệp Châu Anh tò mò.
Cô phì cười:
"Anh đang nói cái gì thế, em chẳng hiểu gì cả."
Trương Hạo Phàm vội vàng giữ lấy hai vai của cô, ánh mắt trở lên nghiêm túc hơn.
"Em hãy nhìn thẳng vào mắt anh mà trả lời.
Nếu như...!anh chỉ nói nếu như mà thôi, anh có lỡ làm gì đó có lỗi với em, em cũng sẽ tha thứ cho anh chứ?"
"Ừm..."
Diệp Châu Anh không do dự mà gật đầu, điều đó khiến Trương Hạo Phàm vô cùng kinh ngạc.
"Nhưng em tin là học trưởng sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với em đâu."
Câu trả lời của Diệp Châu Anh thể hiện rõ trong mắt cô, Trương Hạo Phàm đáng tin cậy như thế nào rồi.
Nhưng tại sao cô lại nói câu đó, tại sao cô lại khiến Trương Hạo Phàm phải khó xử như thế.
"Học trưởng, anh không sao đó chứ? Chỉ là nếu như thôi mà, anh đừng có căng thẳng quá."
Cuối cùng thì Trương Hạo Phàm không thể tự mình nói sự thật cho Châu Anh biết, anh ta đã chọn cách im lặng và làm theo ý mình.
Đối với Trương Hạo Phàm mạng sống của Diệp Châu Anh mới là quan trọng, dù sao này cô có hận anh ta thì cũng không sao cả.
"Được rồi Châu Anh, em nghỉ ngơi đi, anh...!phải đi rồi."
"Vâng."
Vừa ra ngoài, Trương Hạo Phàm đã không kìm nén được cảm xúc.
Anh ấy bất chợt tựa lưng vào cửa, một dòng nước mắt lấp lánh nhẹ lăn xuống gò má.
Đúng lúc cảnh tượng đó đã bị Lam Kỳ nhìn thấy.
Đối với Lam Kỳ, Trương Hạo Phàm vẫn luôn là một vị bác sĩ tốt bụng, kiên cường, chưa một lần rơi nước mắt vậy mà bây giờ người bác sĩ ấy lại đang khóc vì một cô gái.
Tình cảm của Trương Hạo Phàm dành cho Châu Anh có lẽ người trong cuộc sẽ không hiểu nhưng Lam Kỳ, cô ấy hiểu rất rõ, hiểu rõ đến mức bản thân cũng thấy đau lòng thay.
...
Tối hôm ấy.
Sau khi chụp ảnh quảng cáo xong, Nghiêm Hạ Nhi liền ngồi lên xe ô tô riêng để trở về khách sạn.
Cô ấy là người mẫu vì thế bên cạnh lúc nào cũng có quản lý, có vệ sĩ đi theo hộ tống.
Trên đường về khách sạn, có một chiếc xe lạ liên tục bám theo xe ô tô của Nghiêm Hạ Nhi.
Thế nhưng sự xuất hiện của chiếc ô tô lạ đó chẳng ai để ý tới ngay cả Nghiêm Hạ Nhi.
Vừa về đến khách sạn, Nghiêm Hạ Nhi đã nhanh chóng cởi bỏ trang phục rườm rà ra và đi vào phòng tắm.
Trong lúc đó ở bên ngoài cửa có hai vệ sĩ được bố trí canh gác, họ là người của Lục Hàm Dương, được cử riêng đi theo bảo vệ Nghiêm Hạ Nhi.
Mọi chuyện đang rất bình thường cho đến khi xuất hiện đâu ra một người phục vụ đẩy xe đồ ăn tới.
Anh ta cúi mặt, đẩy xe đồ ăn tới trước cửa phòng của Nghiêm Hạ Nhi thì bị chặn lại.
"Chờ đã." một tên vệ sĩ giơ tay ra, lạnh giọng nói.
"Tôi là phục vụ của khách sạn tới đưa bữa tối cho cô Nghiêm."
Vệ sĩ sau khi kiểm tra đồ ăn xác định không có gì bất thường mới gõ cửa phòng.
"Nghiêm tiểu thư, có phục vụ đưa đồ ăn tới."
Lát sau, bên trong vọng ra giọng nói của Nghiêm Hạ Nhi:
"Bảo họ đem bữa tối vào đi."
"Vâng."
Vệ sĩ mở cửa cho phục vụ đẩy đồ ăn vào trong.
Thế nhưng khi vào trong phòng, một tên cũng phải đi theo để đề phòng bất trắc.
Đúng như nghi ngờ, tên phục vụ đó thực sự có vấn đề.
Vừa vào trong, tên phục vụ đã lập tức vung tay đánh một phát chí mạng khiến vệ sĩ ngã gục xuống đất.
Còn tên đứng bên ngoài cũng nhanh chóng bị đồng bọn của hắn xử lý.
Nghiêm Hạ Nhi từ trong phòng tắm bước ra, cô ta chỉ mặc đồ ngủ bình thường và còn đang mải lau khô tóc.
"Phục vụ đã đem bữa tối vào chưa?"
Nghiêm Hạ Nhi bỗng trợn mắt kinh hãi khi nhìn thấy vệ sĩ nằm gục dưới đất.
Cô ta run sợ đánh rơi khăn lau, chân chậm rãi lùi về phía sau.
Cô ta im lặng không nói gì mà chỉ chạy đi tìm điện thoại để báo cảnh sát nhưng hành động đó đã bị tên kia phát hiện.
Hắn chạy đến túm lấy cổ tay Nghiêm Hạ Nhi, cướp lấy điện thoại trước khi để cô ta động vào nó.
"Cứu tôi với! Có kẻ muốn...!Ưm..."
Ngay lập tức, Nghiêm Hạ Nhi bị tên nào đó từ bên ngoài chạy vào bịt chặt miệng bằng khăn tẩm thuốc mê.
Cô ta vùng vẫy giãy giụa một hồi rồi liền ngất đi sau khi thuốc ngấm.
Hai tên đó, một tên vác Nghiêm Hạ Nhi ra ngoài, phủ chăn lên người cô ta để không bị phát hiện, tên còn lại thu dọn hiện trường sau đó rời đi trong im lặng.
Hai tiếng sau.
Nghiêm Hạ Nhi lơ mơ tỉnh dậy sau giấc ngủ say thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng lạ lẫm.
Nơi này không phải nhà hoang, nó là một căn phòng có đầy đủ tiện nghi nhưng tiếc là không có đường thoát.
Nghiêm Hạ Nhi đã bị bắt cóc và bị giam giữ ở đây.
Ban đầu Nghiêm Hạ Nhi cứ nghĩ rằng bọn bắt cóc mình là bắt cóc tống tiền vì thế đã chạy ra đập cửa, vừa đập vừa hét.
Rầm! Rầm!
"Thả tôi ra, các anh muốn tiền có phải không? Tôi có nhiều tiền, tôi sẽ đưa cho các anh vì thế xin hãy thả tôi ra."
Đáp lại lời cầu xin của Nghiêm Hạ Nhi là tiếng cười hồn nhiên đến đáng sợ.
Nghiêm Hạ Nhi nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa thì thấy bọn chúng hầu như không để ý đến lời cô ta nói.
Rầm! Rầm!
"Xin các anh đấy, có thể thả tôi ra được không? Các anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho các anh."
Vì thấy Nghiêm Hạ Nhi đập cửa quá ồn ào, một tên cầm gậy đi đến gõ nhẹ vào cửa cảnh cáo cô ta.
"Này, cô im lặng chút đi, đúng là phiền phức."
Nghiêm Hạ Nhi có nhìn thấy tên đó nhưng không thấy được mặt bởi ai cũng bịt mặt nạ.
Trong cơn tức giận, Nghiêm Hạ Nhi liền mất kiểm soát, cô ta gắt lên:
"Bọn khốn! Có biết tôi là ai không hả? Bọn mày mà không thả tao ra thì coi chừng."
"Chà, mạnh miệng gớm nhỉ?"
"Các người có biết Lục Bách Dịch, Lục Hàm Dương của Lục thị không? Bọn mày sẽ tới số với họ nếu không thả tao ra." Nghiêm Hạ Nhi gầm gừ cảnh cáo.
Qua lỗ hổng trên cánh cửa, Nghiêm Hạ Nhi chỉ thấy đám người bắt cóc đó cười hả hê như được mùa.
Bọn chúng có vẻ không biết hai cái tên mà Nghiêm Hạ Nhi nhắc đến hoặc là không hề sợ hãi chút nào.
Nghiêm Hạ Nhi bất lực ngồi phịch xuống nền nhà, sau đó lại điên cuồng chạy đi tìm đồ gì đó có thể phá cửa sổ.
Tuy nhiên căn phòng này nhìn thì đầy đủ nhưng vốn chẳng có gì có thể giúp cô ta trốn thoát.
Cùng thời điểm đó, tại biệt thự Lục gia.
Lúc đó Lục Bách Dịch đang dùng bữa tối với gia đình thì bất chợt nhận được tin nhắn.
Trên điện thoại anh hiện lên dòng chữ "Mọi chuyện đã ổn thỏa", sau khi thấy dòng chữ đó Lục Bách Dịch tỉnh bơ rồi tắt điện thoại đi.
Diệp Châu Anh ngồi cạnh cũng đọc được tin nhắn và cô rất tò mò.
"Bách Dịch, Châu Anh, hai đứa định bao giờ cho bà bế chắt đây?"
Đang ăn rất ngon lành đột nhiên Lục lão phu nhân nhắc đến chuyện sinh con khiến Diệp Châu Anh suýt chết sặc.
"Sao...!sao ạ?"
"Haizzz, xem cháu kìa.
Bà biết hai đứa còn trẻ nên chưa muốn sinh con ngay nhưng mà bà già rồi, không biết còn sống được bao lâu vì thế bà rất muốn được bế chắt.
Chỉ có thế thì khi chết đi bà mới yên lòng được."
Lục phu nhân ngồi gần đó liền tỏ ý không hài lòng.
"Kìa mẹ, sao mẹ lại nói như thế chứ?"
"Mẹ chỉ nghĩ gì nói nấy thôi, sống từng này tuổi rồi nên cũng chẳng còn gì để nuối tiếc cả."
Lục Bách Dịch lập tức đáp lời:
"Bà nội, cháu hiểu mong muốn của bà, nhưng sức khỏe của Châu Anh nếu mang thai thì cháu e là cô ấy không chịu được."
Câu nói tưởng chừng như là Lục Bách Dịch đang lo lắng cho cô nhưng dưới góc độ của Diệp Châu Anh, cô lại cảm thấy đó chỉ là cái cớ.
Lục Bách Dịch có lẽ không muốn có con với cô và anh không thích điều đó.
Sắc mặt của Châu Anh bỗng trùng xuống, dù cô biết thời gian bên cạnh anh chỉ còn một tháng nhưng câu nói đó không phải đã quá lộ liễu rồi hay sao.
Reng...!Reng...!Reng...!
Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Lục Hàm Dương bỗng reo lên chen ngang vào cuộc trò chuyện của gia đình.
"Con xin lỗi, con nghe điện thoại một chút."
Lục Hàm Dương đứng dậy nghe điện thoại, lát sau anh ta bỗng lớn tiếng nói:
"Cái gì? Hạ Nhi bị bắt cóc rồi sao?"
Người nhà họ Lục khi nghe tin Nghiêm Hạ Nhi bị bắt cóc đều sửng sốt, ngay cả Diệp Châu Anh cũng bất ngờ, duy chỉ có Lục Bách Dịch là vẫn bình thản ngồi dùng bữa.
"Mau cử người đi tìm cô ấy, nhất định phải tìm cho bằng được rõ chưa?"