"Cậu không cần đuổi thì tôi cũng đi.
Cậu không tiếp vợ cậu thì để tôi tiếp hộ cho nhá?"
Có vẻ như Tiêu Đằng đã nhắm trúng Diệp Châu Anh nhưng vì cô là vợ của Lục Bách Dịch - bạn thân của anh ta nên anh ta sẽ không có suy nghĩ đi quá giới hạn.
Bởi với tính cách của Tiêu Đằng, nếu anh ta đã thích ai thì sẽ lấy cho bằng được kể cả người đó là người đã có gia đình.
Lục Bách Dịch im lặng không nói gì, cứ để Diệp Châu Anh nói chuyện với Tiêu Đằng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh hết.
Tiêu Đằng thấy anh không nói tức là đồng ý vì vậy liền hí hửng chạy ra khỏi văn phòng của Lục Bách Dịch.
Lúc này, Diệp Châu Anh đang ngồi ngoài hành lang, dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn ngồi trên ghế một cách ngoan ngoãn chờ đợi chồng làm việc xong thì cùng đi… hoặc cũng có thể là không đi được vì Lục Bách Dịch vốn chẳng ưa gì cô nên chắc sẽ không đi cùng cô về nhà mẹ đẻ đâu.
"Diệp tiểu thư à không phải là Lục thiếu phu nhân mới đúng, tôi hỏi cô câu này cô đừng trách tôi nhiều chuyện nhé?" Tiêu Đằng bỗng sà xuống ngồi bên cạnh Diệp Châu Anh, mỉm cười tự nhiên nói chuyện với cô.
Châu Anh biết ý ngồi dịch sang bên cạnh, giữ khoảng cách với anh chàng này một cách an toàn.
"Anh cứ hỏi đi."
"Tôi nghe nói là gia đình cô ép Lục Bách Dịch kết hôn với cô có đúng không?"
Nghe tới đây sắc mặt của Châu Anh bỗng tái mét lại, đúng là gia đình cô đã ngỏ ý muốn kết thông gia với nhà họ Lục nhưng ai ngờ Lục gia cũng đồng ý mối hôn sự đó.
Diệp Châu Anh chỉ biết nghe theo lời ba mẹ thôi nhưng thực sự mà nói cô đã thích Lục Bách Dịch từ lâu rồi nên cô có chút ích kỷ mà không từ chối.
"V… vâng, anh nói đúng rồi đó." Diệp Châu Anh lưỡng lự gật đầu.
Nếu để mọi người biết Lục Bách Dịch kết hôn là sự gượng ép từ phía nhà vợ thì sau này anh có đối xử tệ với Châu Anh cũng chẳng bị ai xỉa xói.
Diệp Châu Anh quả nhiên là cô gái tốt, vì muốn bù đắp cho chồng ngay cả danh dự của mình cũng không tiếc.
Tiêu Đằng chép miệng, chớp chớp hai con mắt rồi thở dài:
"Vậy thì tội nghiệp cho cô quá rồi!"
Diệp Châu Anh giật mình ngơ ngác:
"Sao cơ?"
Cô cứ tưởng Tiêu Đằng sẽ thấy tội nghiệp cho bạn mình mới phải nhưng ngược lại anh ta lại thấy tội nghiệp cho cô, thật khó hiểu.
"Lục Bách Dịch ghét cô như vậy thì chắc chắn cậu ta sẽ khiến cô khổ nhiều.
Một cô gái bé nhỏ như cô làm sao mà chịu được cái tính khó ưa của Lục Bách Dịch được đây?"
Tiêu Đằng đang lo lắng cho cô, anh ta quả nhiên là người tốt.
Vì là bạn thân nên Tiêu Đằng hiểu rõ tính cách khó ưa của Lục Bách Dịch nên ai muốn ở bên cạnh Lục Bách Dịch cần phải có một tinh thần thép.
Đúng lúc ấy, Lục Bách Dịch mở cửa bước ra ngoài.
Khuôn mặt anh cau có, giọng nói có phần giận dữ:
"Này, cậu nói ai khó ưa hả?"
Diệp Châu Anh chợt đứng dậy, đứng trước mặt Lục Bách Dịch cô chẳng khác gì một con người thấp bé chẳng đủ tầm để anh để tâm tới.
Lục Bách Dịch liếc mắt nhìn Diệp Châu Anh sau đó đi lướt qua cô chỉ để lại một câu nói lạnh lùng:
"Muốn về nhà cô thì đừng đứng đực ra đấy nữa, tôi không có nhiều thời gian đâu."
Tiêu Đằng ngán ngẩm lắc đầu:
"Haizzz, cái thằng này lại thế rồi…"
Diệp Châu Anh gật đầu chào Tiêu Đằng sau đó lon ton chạy theo sau Lục Bách Dịch.
Nhưng chân anh dài hơn chân cô đã thế còn bước rất nhanh nữa khiến cô không đuổi kịp.
Đến khi bước vào thang máy, Lục Bách Dịch cũng không có ý định giữ cửa cho cô mà chỉ đứng nhìn cô hớt hải chạy tới thang máy trước khi cửa đóng.
"Chút nữa tới nhà cô, nếu tôi nói gì thì cô phải biết đường mà tiếp ứng.
Chắc cô cũng không muốn ba mẹ và người nhà mình lo lắng đâu nhỉ?"
"Sao? Được… em hiểu ý anh rồi." Diệp Châu Anh buồn bã trả lời.
Vậy là chút nữa cô phải diễn một vở kịch tình cảm với Lục Bách Dịch trước mặt người nhà của mình.
Để họ thấy rằng cô đang rất hạnh phúc, để họ không lo lắng thì cô chỉ còn cách đó mà thôi.
Mặc dù trong lòng cô rất đau nhưng cô không muốn nói cho anh biết rằng cô không muốn đóng kịch mà chỉ muốn tất cả đều là thật…
Biệt thự Diệp gia.
Xe ô tô của Lục Bách Dịch vừa dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Diệp thì đã có người chạy đến mở cửa xe cho.
Phải nói là nhà họ Diệp rất giàu có, khối tài sản ngang ngửa Lục gia, hai gia đình môn đăng hộ đối nhưng Lục Bách Dịch vẫn luôn cho rằng Diệp Châu Anh không xứng với mình.
Để người nhà cô không phải nói ra nói vào Lục Bách Dịch đành phải hạ mình diễn kịch với Diệp Châu Anh.
Anh nắm lấy tay cô kéo vào trong, cho dù cái nắm tay có chút miễn cưỡng nhưng Diệp Châu Anh cũng cảm thấy vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động nắm tay cô một cách nhẹ nhàng và âu yếm tới vậy.
"Chà, hai đứa đã tới rồi sao? Mau vào trong đây đi."
Diệp phu nhân tức mẹ ruột của Châu Anh rất vui mừng khi thấy con rể và con gái về thăm.
Dù Lục Bách Dịch không xuất hiện trong đám cưới nhưng Diệp phu nhân cũng không trách vì bà ấy hiểu tâm trạng của anh khi bị ép cưới một người bị bệnh như Châu Anh.
Lục Bách Dịch và Diệp Châu Anh đi vào trong, một bàn ăn có rất nhiều món ngon được trải đầy ra chiếc bàn rộng lớn.
Người nhà họ Diệp đúng là có rất nhiều người, bọn họ đều rất mong chờ được gặp Lục Bách Dịch và Diệp Châu Anh, trong số những người ngồi đó lại còn có cả Trương Hạo Phàm.
"Học trưởng? Sao anh lại ở đây?" Diệp Châu Anh bất ngờ hỏi.
Trương Hạo Phàm chưa kịp trả lời thì Diệp lão gia đã vội đáp:
"Là ba đã gọi Hạo Phàm tới đấy, dù gì cũng giống như người nhà cả, mời thằng bé tới dùng bữa cũng là điều nên làm."
Ánh mắt Trương Hạo Phàm dành cho Châu Anh vẫn âu yếm như trước đây nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Lục Bách Dịch, sắc mặt Trương Hạo Phàm đã có chút thay đổi.
Hai người đàn ông nhìn nhau cứ như khắc tinh, không ai chịu nhường ai.
"Nhân tiện đây con muốn xin lỗi vì đã không đến đám cưới, mong mọi người có thể bỏ qua." Lục Bách Dịch đột nhiên lên tiếng.
Người nhà họ Diệp liếc mắt nhìn nhau sau đó Diệp lão gia bèn bật cười:
"Không sao không sao, chuyện đã qua đừng nói lại làm gì.
Bây giờ hai đứa đã là vợ chồng rồi, ba mẹ cũng chẳng trách móc gì cả, nào… mau dùng bữa đi."
Một câu xin lỗi không có chút thành ý bất ngờ được chấp nhận một cách miễn cưỡng.
Lục Bách Dịch chẳng quan tâm, anh chỉ cần biết làm thế nào để vừa ý ba mình là được.
Ăn cơm xong, cả gia đình liền ngồi cùng nhau để nói chuyện.
Lục Bách Dịch ngồi được một chút rồi đứng dậy lấy cớ nghe điện thoại nhưng thật ra anh chỉ muốn rời khỏi cái chỗ phiền phức ấy.
Diệp Châu Anh ra ngoài hành lang trống vắng thì thấy Lục Bách Dịch đang hút thuốc lá, nhìn nét mặt của anh là biết anh đang cảm thấy thế nào khi phải diễn kịch trước mặt ba mẹ cô.
"Bách Dịch."
Nghe thấy giọng của Châu Anh, Lục Bách Dịch liền quay người lại nhìn cô.
"Có phải gia đình em khiến anh khó chịu lắm đúng không?"
"Cô biết vậy thì là cái tốt."
"Nếu anh khó chịu vậy tại sao lại lấy em? Và tại sao lại phải diễn kịch như thế này?" Diệp Châu Anh khẽ run lên, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Lục Bách Dịch ném mẩu thuốc lá ra ngoài sau đó quay lại trả lời cô:
"Tôi không có chịu lấy cô, là do ba mẹ tôi và ba mẹ cô tự tổ chức đám cưới mà thôi."
"Anh có thể ly hôn mà."
"Nếu tôi ly hôn liệu cô có chịu không? Cho dù cô có chịu ly hôn hay không thì người bị chỉ trích và ăn chửi cũng chỉ có mình tôi.
Việc gì tôi lại phải làm những chuyện bất lợi cho mình như thế nhỉ?"
"Vậy anh muốn gì?"
Diệp Châu Anh ngước mắt nhìn Lục Bách Dịch, đôi mắt ẩn chứa sự tò mò và có chút lo sợ, sợ rằng câu trả lời của anh sẽ khiến cô đau lòng.
Lục Bách Dịch bước lên phía trước một bước, bàn tay to lớn đưa lên bóp chặt lấy cằm của Châu Anh.
"Tôi sẽ khiến cô phải tự nguyện đưa đơn ly hôn cho tôi, à không… phải là khiến cô muốn ly hôn cũng không được như thế tôi mới hả dạ."
Đúng như cô nghĩ, câu trả lời của Lục Bách Dịch thực sự rất vô tình.
"Anh thật độc ác!"
Lục Bách Dịch nhếch miệng cười:
"Ngoài độc ác ra tôi còn khốn nạn hơn cô nghĩ nhiều đấy.
Con người của tôi, cô còn chưa hiểu hết đâu Diệp Châu Anh."
Quả nhiên những ngày tháng về sau Diệp Châu Anh còn phải chịu đựng con người đáng sợ của Lục Bách Dịch dài dài.
Đúng lúc ấy, Lục Bách Dịch nhìn thấy Trương Hạo Phàm đi tới.
Từ lúc ăn trưa tới lúc nói chuyện, Lục Bách Dịch đã nhận ra tên bác sĩ này có ý gì đó với Diệp Châu Anh.
"Xem kìa, tên bác sĩ thích thầm cô tới rồi."
Diệp Châu Anh định quay lại thì bất ngờ bị Lục Bách Dịch tóm chặt lấy eo, ép cô sát vào lồng ngực của mình.
Chẳng biết anh đang định âm mưu chuyện gì nhưng có vẻ là chuyện không tốt.
Lục Bách Dịch vừa siết chặt lấy eo của Diệp Châu Anh vừa vén tóc của cô lên rồi thì thầm:
"Trước mặt người khác tôi và cô vẫn nên diễn vai tình cảm một chút chứ nhỉ?"
"Sao cơ?"
Diệp Châu Anh chưa kịp phản ứng thì bất ngờ môi cô bị Lục Bách Dịch mút chặt lấy.
Nụ hôn giả dối và đáng sợ này khiến Diệp Châu Anh hoảng loạn, cô định đẩy Lục Bách Dịch ra nhưng không thể đẩy được vì anh sẽ càng siết chặt hơn.
"Ư… ư…"
Trương Hạo Phàm từ xa nhìn thấy Lục Bách Dịch cưỡng hôn Châu Anh trong lòng có cảm thấy khó chịu nhưng chẳng có quyền hạn gì mà xen vào hết.
Người ta là vợ chồng, có hôn nhau cũng chỉ là chuyện thường thôi.
Lục Bách Dịch vừa hôn Châu Anh vừa liếc mắt nhìn Trương Hạo Phàm một cách đầy hả hê.
Giống như việc khiến người khác đau khổ là thú vui của anh vậy..