Đến tối, Diệp Châu Anh đứng trên cửa sổ phòng mình nhìn xuống thì chợt phát hiện Lục Bách Dịch đang đứng ngoài cổng.
Mấy ngày nay, tối nào anh cũng lái xe đứng trước cửa nhà cô, không gọi, không hét, không đập cửa mà chỉ đứng yên lặng chờ đợi.
Cả nhà họ Diệp ai cũng biết điều đó nhưng chẳng ai làm gì cả vì Châu Anh mới là người có quyền quyết định.
Tối nay Lục Bách Dịch lại tiếp tục tới.
Thay vì để anh chờ đợi trong vô vọng rồi rời đi thì Diệp Châu Anh đã chọn cách đối mặt với anh.
"Lục Bách Dịch."
Lục Bách Dịch đang đứng tựa mình bên cột tường thì bất ngờ nghe thấy giọng của Châu Anh.
Anh vội vã quay sang thì nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của cô đang đứng ngay trước mặt mình.
Vì không giấu nổi hạnh phúc, Lục Bách Dịch đã lập tức chạy đến mà ôm chầm lấy Châu Anh.
"Châu Anh, cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi."
Diệp Châu Anh không đẩy anh ra mà chỉ lạnh lùng nói:
"Ngoài này lạnh lắm, mau vào trong đi."
Lục Bách Dịch vui mừng ra mặt, dù thái độ của cô vẫn vô cảm như vậy nhưng cách đối xử đã thay đổi rồi.
Diệp Châu Anh dẫn Lục Bách Dịch lên phòng ngủ của mình, cô muốn có một không gian riêng tư để nói chuyện với anh.
Cửa vừa đóng, Lục Bách Dịch lại vội ôm lấy Châu Anh, anh thật không muốn buông tay khỏi cô một chút nào cả.
"Cho anh ôm em một lát, nếu có thể...!anh muốn không bao giờ buông tay ra."
Diệp Châu Anh chỉ biết đứng yên, đôi tay ấm áp của Lục Bách Dịch như đang sưởi ấm cho toàn bộ cơ thể cô vậy.
"Lục Bách Dịch, tôi có thể tin tưởng anh được không? Mọi người nói anh đã thay đổi nhưng tôi lại chẳng dám tin điều đó."
Lục Bách Dịch khẽ đưa tay chạm vào má của Châu Anh, anh đáp:
"Chỉ cần em chịu cho anh cơ hội anh nhất định sẽ chứng minh cho em biết tình cảm của mình."
Diệp Châu Anh nhìn thẳng vào mắt của Lục Bách Dịch, sâu trong đôi mắt ấy cô có cảm nhận được sự chân thành của anh.
Dù muốn hay không, Diệp Châu Anh vẫn sẽ cho Lục Bách Dịch thêm cơ hội vì hiện tại con của cô là tất cả đối với cô.
"Vậy nếu tôi nói sẽ cho anh cơ hội liệu anh có thể làm cho tôi hạnh phúc không?"
Lục Bách Dịch đột nhiên vui như được mùa, anh mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc.
"Đương nhiên rồi, anh nhất định sẽ khiến mẹ con em hạnh phúc, anh hứa đấy."
Khoảnh khắc Diệp Châu Anh chấp nhận cho Lục Bách Dịch thêm cơ hội cũng là lúc cuộc sống của cô thay đổi.
Điều mà trước đây cô từng mong muốn cuối cùng cũng thành hiện thực, nhưng thứ tồn tại trong mối quan hệ này đã không còn là hai chữ "tình cảm" mà là hai chữ "trách nhiệm".
...
Hai ngày sau.
Được sự chấp nhận của Châu Anh, được sự cho phép của ba mẹ vợ, Lục Bách Dịch đã có thể đường đường chính chính chăm sóc cho vợ con mình.
Anh muốn đem đến cho Châu Anh một cuộc sống tuyệt vời nhất để bù đắp cho cô những tổn thương trước đây.
Xe ô tô của Lục Bách Dịch dừng lại trước một căn nhà lớn, anh nhanh chóng bước xuống mở cửa xe cho Châu Anh đồng thời lấy luôn hành lý của cô.
Diệp Châu Anh ngước mắt nhìn ngôi nhà có chút lạ có chút quen này rồi hỏi:
"Đây là đâu?"
Lục Bách Dịch khẽ mỉm cười, anh nắm chắc lấy vali quần áo của Châu Anh rồi nói:
"Nhà của anh."
"Tại sao lại đưa tôi tới đây?"
"Anh đã nói rồi mà, anh sẽ là người chăm sóc cho em.
Em yên tâm, anh đã xin phép ba mẹ của em, họ đã đồng ý để anh đưa em tới đây rồi."
Diệp Châu Anh nghe vậy liền im lặng, cô không phản đối cũng chẳng tán thành, nhưng ở đây cũng không phải là không tốt, thoải mái như vậy rất phù hợp cho cô dưỡng thai.
Sau đó Lục Bách Dịch liền nắm lấy tay Châu Anh, cả hai cùng đi vào trong, vừa bước vào phòng ngủ của Lục Bách Dịch, Châu Anh đã có cảm giác khá quen thuộc.
Đêm hôm đó, ở căn phòng này, hai người họ đã xảy ra quan hệ mà kết quả chính là cái thai trong bụng cô hiện tại.
"Em ngồi nghỉ ngơi đi, anh sẽ sắp xếp quần áo cho em.
Nếu em cần gì thì cứ gọi anh nhé?"
Châu Anh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, cô khẽ gật đầu.
Căn biệt thự này to như vậy nhưng lại không có bóng người nào ngoài hai người họ.
Lục Bách Dịch từ lúc dọn ra ở riêng đã sống một mình như vậy suốt hai năm.
Nhưng có lẽ từ giờ phải thuê một hay hai giúp việc nữa vì Diệp Châu Anh đang mang thai, cô cần có người bên cạnh phục vụ 24/24 mà Lục Bách Dịch không phải lúc nào cũng có thể bên cạnh cô được.
Tối hôm ấy, trong lúc Lục Bách Dịch đang loay hoay nấu ăn chuẩn bị bữa tối thì Diệp Châu Anh đã tắm xong xuôi.
Cô bước xuống dưới nhà thì thấy Lục Bách Dịch đang mặc tạp dề, bộ dạng vụng về đứng trong bếp nấu ăn.
Nhìn bãi chiến trường mà anh hàn ra, Diệp Châu Anh chỉ biết thở dài.
"Lục Bách Dịch, anh đang nấu ăn hay đánh trận thế? Bãi chiến trường này là sao đây?"
Nghe thấy giọng của Châu Anh, Lục Bách Dịch chợt quay đầu lại.
Lúc này gương mặt anh lấm lem trông khá buồn cười, Diệp Châu Anh không chịu được mà bật cười.
"Haha, nhìn mặt anh kìa, hài chết đi được."
Lục Bách Dịch ngơ ngác đưa tay lên lau nhưng cuối cùng lại khiến mặt bẩn thêm.
Anh cũng hết cách với đống đồ ăn này bởi đây chính là lần đầu anh vào bếp.
Trong hai năm sống một mình, Lục Bách Dịch chưa từng tự nấu ăn, đây cũng là lần đầu anh xuống bếp.
"Châu Anh, anh xin lỗi vì không thể nấu cho em một bữa ra hồn."
Diệp Châu Anh thấy Lục Bách Dịch vụng về như vậy bèn đi tới, cô chủ động giật lấy đôi đũa trên tay anh rồi nói:
"Anh mau đi rửa mặt đi, để tôi nấu là được rồi."
"Không được, em đang mang thai mà."
"Tôi mang thai chứ đâu có liệt, để anh nấu ăn chắc đến sáng mai cũng chẳng có đồ ăn mất."
Hết cách, Lục Bách Dịch đành phải để Châu Anh vào bếp còn mình thì mau chóng vào trong nhà tắm để lau mặt.
Sau khi rửa mặt, Lục Bách Dịch đẹp trai ngời ngời lại quay trở lại.
Anh nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của Châu Anh đang tất bật trong bếp bỗng cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Trong lúc cô đang chăm chú nấu ăn, anh bèn lặng lẽ tiến tới ôm lấy cô từ phía sau.
"Giật cả mình, anh làm cái gì thế?"
Diệp Châu Anh giật nảy mình lên khi Lục Bách Dịch chủ động ôm cô từ phía sau.
Đôi tay to lớn chắc nịch của Lục Bách Dịch cứ ôm khư khư lấy thân thể mảnh mai của Châu Anh, cảm giác như anh đang sợ mất cô vậy.
"Châu Anh, xin lỗi em."
"Sao tự dưng anh lại nói xin lỗi?"
"Bởi vì lúc nào anh cũng có lỗi với em hết, anh muốn xin lỗi từ giờ đến cuối đời, ngày nào cũng sẽ xin lỗi em."
Diệp Châu Anh khẽ bật cười:
"Anh điên rồi sao?"
"Anh nói thật đấy, không đùa đâu."
Trên gương mặt xinh đẹp của Châu Anh, nụ cười rạng rỡ dần dần biến mất thay vào đó là sắc mặt ủ rũ, u sầu.
Diệp Châu Anh đang vui vẻ nhưng tâm trạng lại bất thình lình trùng xuống, không những thế còn nói ra những lời không được vui.
"Nhưng thời gian của tôi không còn nhiều, biết khi nào tôi sẽ rời khỏi thế gian này chứ."
Nghe cô nói những lời không hay đó, Lục Bách Dịch bất ngờ xoay người cô lại đối diện với mình.
Anh đưa tay nâng hai má cô lên, cất giọng mắng yêu:
"Em không được phép nói ra những điều không hay này rõ chưa? Em sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi và chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc."
Cô biết tình trạng hiện tại của mình ra sao, cơ thể cô đang ngày một yếu dần đi và những lời Lục Bách Dịch nói ra chỉ đang cố gắng an ủi cô mà thôi.
"Liệu con của chúng ta có thể ra đời khỏe mạnh được không? Nó có một người mẹ yếu ớt bệnh tật như vậy chắc là..."
"Châu Anh, anh đã nói là đừng nghĩ tiêu cực nữa mà."
Lục Bách Dịch cảm thấy thương cho Châu Anh vô cùng.
Anh bất lực ôm lấy cô, anh thực sự không muốn thấy cô nghĩ ngợi tiêu cực như vậy.
Ở trong vòng tay của anh, cô cảm thấy rất thoải mái, Diệp Châu Anh nhẹ nhàng khép hai mi mắt lại và từ từ cảm nhận chút ấm áp từ cái ôm này.
...
Sáng hôm sau.
Tuần vừa rồi, Nghiêm Hạ Nhi đã bị đưa ra xét xử và phải chịu án 5 năm tù vì tội cố ý gây tai nạn rồi bỏ trốn.
Vậy là cô ta đã chính thức phải ngồi tù và chịu hình phạt của pháp luật.
Mới sáng ra, Lục Hàm Dương đã đến gặp mặt Nghiêm Hạ Nhi ở trong tù.
Anh ấy ngồi đợi sau tấm kính chắn được một lúc thì Nghiêm Hạ Nhi được người cai quản dẫn tới.
Hai tay của cô ta bị còng lại, trên người thì mặc áo tù nhân, gương mặt nhợt nhạt trông thật khác so với vẻ hào nhoáng trước đây.
Vừa nhìn thấy Lục Hàm Dương, Nghiêm Hạ Nhi liền tỏ thái độ căm hận.
Cô ta lạnh lùng ngồi xuống đối diện, ánh mắt vẫn tràn ngập hận thù.
"Nếu cô chịu ra đầu thú thì có lẽ đã không phải ngồi 5 năm tù rồi." Lục Hàm Dương thở dài.
"Anh đang thương hại tôi đấy à? Trong khi chính anh là kẻ đã gọi cảnh sát đến bắt tôi."
"Là do cô cứng đầu và không biết hối cải nên đừng đổ thừa tại ai.
Tôi đến đây là để đưa cho cô một thứ..."
Lục Hàm Dương đưa cho Nghiêm Hạ Nhi một tờ giấy qua khe hở ở tấm kính.
Nghiêm Hạ Nhi đọc được trên tờ giấy ấy ghi rõ ba chữ "Đơn Ly Hôn".
Cô ta nhìn đơn ly hôn rồi chợt cười:
"Ha...!Anh muốn ly hôn sao?"
"Cuộc hôn nhân của chúng ta nên chấm dứt tại đây được rồi."
"Là kẻ nào hai năm trước đã đòi cưới tôi cho bằng được, là kẻ nào đã từng yêu tôi đến chết đi sống lại? Vậy mà bây giờ anh dám đưa cho tôi tờ đơn ly hôn này sao, Lục Hàm Dương?"
Nhìn vào đôi mắt của Nghiêm Hạ Nhi, Lục Hàm Dương có thể thấy rõ được sự tức giận của cô ta hiện tại.
Thật ra Lục Hàm Dương vẫn còn yêu Nghiêm Hạ Nhi, tình yêu của anh ta vẫn luôn hướng về một người nhưng anh ta không thể tiếp tục yêu nữa rồi.
Kết thúc mọi chuyện tại đây, mỗi người sẽ có cuộc sống của riêng mình, không ai dính líu tới ai nữa mặc dù cả hai đã có một đứa con trai.
"Cô ký vào đó đi rồi chúng ta dừng lại.
Tôi sẽ nuôi dạy Hiểu Minh thật tốt và tất nhiên là sẽ không để nó trở thành kẻ như cô."
Những giọt nước mắt kìm nén nãy giờ bỗng đột ngột rơi xuống hai gò má của Nghiêm Hạ Nhi.
Người đàn ông này đã từng yêu cô ta rất sâu đậm nhưng hôm nay lại dứt khoát muốn ly hôn.
Mọi chuyện thành ra như vậy nếu không phải vì cô ta thì còn ai vào đây nữa?
Nghiêm Hạ Nhi lấy tay lau nước mắt, cô ta cầm bút ký vào tờ giấy kia rồi nhanh chóng trả lại cho Lục Hàm Dương.
Trước khi bước vào trong, Nghiêm Hạ Nhi có nói một câu cuối cùng:
"Anh phải nhớ chăm sóc Hiểu Minh thật tốt và...!đừng nhắc cho nó biết về tôi, cứ nói mẹ nó chết rồi."
Cạch!
Cánh cửa giam đóng lại cũng là lúc Nghiêm Hạ Nhi rời khỏi đây.
Lục Hàm Dương cầm đơn ly hôn đi ra ngoài, anh ấy cầm nó trong tay nhưng cũng chẳng vui vẻ là mấy.
Anh ta thấy thương cho con trai mình và thấy tiếc nuối cho cuộc hôn nhân chỉ vỏn vẹn hai năm.