Tất cả những điều này đều là vì cộng sự, Trà Lê vô số lần thuyết phục bản thân đừng tức giận mà phải nhẫn nại.
Anh nén sự bất mãn của mình lại, mang học sinh cấp ba đi ăn cơm chiều, tính toán tìm bừa một nhà hàng nào đó lấp bụng là được, học sinh cấp ba lại nói:
– Em muốn ăn hamburger.
Anh lại chịu đựng sự bất mãn, tìm một nhà hàng bán đồ ăn nhanh gà rán trên hệ thống định vị, học sinh cấp ba lại nói:
– Em không muốn ăn món ăn Hà Nam, em muốn ăn mạch môn cơ.
Anh lại tiếp tục chịu đựng bất mãn, mang học sinh cấp ba đi ăn mạch môn.
Cuối cùng, khi học sinh cấp ba mở chiếc bánh hamburger kẹp thịt ra và định nhặt bắp cải tím vứt đi, sức chịu đựng của Trà Lê đã hết, tức giận nói:
– Không ăn bắp cải tím sao không nói sớm? Có rất nhiều loại hamburger cho em lựa chọn, tự em chọn cái này rồi, chọn rồi lại ghét bắp cải tím, rốt cuộc bắp cải tím làm sai cái gì!
Vì Trà Lê đã đáp ứng mọi yêu cầu của cậu trong suốt quá trình, nên học sinh cấp ba hoàn toàn không ngờ tới Trà Lê sẽ đột nhiên sẽ quát mình, cậu ấm ức nói:
– Nó sẽ làm đầu lưỡi em biến thành màu tím khó coi.
– … – Trà Lê tưởng tượng, đầu lưỡi màu tím đúng là khá khói coi, anh bị thuyết phục, tạm thời thu lửa giận, nói, – Thế…thế thì có vấn đề gì? Lưỡi là của em, có phải lè ra cho người khác xem đâu mà lo.
Học sinh cấp ba nói:
– Dù sao thì em không thích. Anh thấy không có gì, thế thì anh ăn bắp cải tím đi.
Trà Lê lại nổi giận, nói:
– Em chọn rồi lại bỏ ra không ăn bắp cải, giờ lại bảo anh ăn?
Học sinh cấp ba nói:
– Bắp cải này còn sạch mà, chỉ lấy từ hamburger ra thôi, bố em toàn là sẽ ăn hộ em.
Không nói cái này còn tốt, nói ra Trà Lê càng giận hơn, nói:
– Bố em ngày ngày ăn mặc cần kiệm, ra ngoài làm việc chỉ gọi những bữa ăn rẻ nhất và súp miễn phí. Em nhìn em xem, giày chơi bóng phải là kiểu dáng thời trang nhất, máy tính bảng cũng không biết quý trọng, ăn uống thì kén cá chọn canh.
Học sinh cấp ba căn bản nghe không vào, nét mặt không kiên nhẫn nói:
– Anh ơi, anh còn trẻ, sao lại nói năng cổ lỗ sĩ vậy ạ? Điều kiện kinh tế nhà em không kém, bố em chỉ quen tính tiết kiệm thôi, quan niệm chi tiêu của bố vẫn luôn thế, bố cũng chưa từng bắt cóc em về mặt đạo đức, anh đừng có làm việc này nữa.
Trên đầu Trà Lê đầy đường kẻ đen, thật sự không hiểu được nuôi một đứa con như vậy có ý nghĩa gì, nói:
– Thật không hiểu nổi bố em làm cái gì nữa.
Học sinh cấp ba ăn bánh hamburger đã bỏ hết bắp cải tím, bình tĩnh nói:
– Anh muốn biết tại sao bố lại muốn nuôi em phải không? Để em nói cho anh biết.
Cậu nuốt thức ăn trong miệng rồi nói:
– Bởi vì bố tự nhận mình thua kém mẹ về mọi mặt, lúc ly hôn mẹ không muốn em, cuối cùng bố mới có được cơ hội thể hiện mạnh hơn mẹ ở chỗ yêu con, nên mới quyết định nuôi em.
Trà Lê không thể tưởng được nói:
– Là ai nói với em như vậy? Em không thấy rằng mình quá ác ý khi đã nghĩ khác về tình yêu của bố dành cho em không? Anh rất bất bình cho bố em, điều này là không công bằng với bố em.
Học sinh cấp ba đánh giá anh:
– Anh đã chịu thừa nhận rồi à? Quan hệ giữa anh với bố em rất không bình thường đâu.
Trà Lê nói rất đương nhiên:
– Tất nhiên là không bình thường rồi. Anh với bố em là cộng sự có thể phó thác sống chết cho nhau.
– Cái này em nói không phải ý này. – Học sinh cấp ba tức giận, – Từ lâu em đã nghi ngờ quan hệ của hai người rồi.
Trà Lê không hiểu ra sao cả, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, cậu nhóc không phải …là nói ý nghĩa kia đó chứ?
Anh khiếp sợ nói:
– Em mới mười lăm tuổi thôi, bớt có những suy nghĩ kỳ lạ đi.
Học sinh cấp ba rất nghiêm túc nhìn Trà lê, nói:
– Anh, bố em bình thường có phải đối xử với anh như con của bố không? Hai người suốt ngày ở cùng nhau, các chú ở sở cảnh sát đều nói hai người như hai bố con, bố em còn thường xuyên nói nếu em lớn lên giống anh thì tốt quá, bố rất muốn con mình được như anh vậy. Em biết, nếu như được lựa chọn, bố chắc chắn sẽ không muốn bị em trói buộc, anh là con trai của bố thì tốt hơn. Anh nói thật đi, có phải anh là con riêng của bố em không?
Tưởng tượng của cậu nhóc còn quá đáng hơn so với Trà Lê.
Trà Lê mặt không biểu cảm uống coca, nói:
– Có phải em không có chút thường thức nào không? “Bố con” chỉ là một cách miêu tả, bố em chỉ lớn hơn anh mười ba tuổi, sao anh có thể là con riêng của bố em được?
Học sinh cấp ba ngờ vực nói:
– Mười ba tuổi thì làm sao? Sinh con từ nách ra thì khó lắm à? Em vì quá bận rộn học tập nên không có thời gian sinh thôi.
Trà Lê phun coca ngay tại chỗ.
Thành phố Noah đã thực hiện một cơ chế bảo vệ trẻ vị thành niên nghiêm ngặt, trẻ vị thành niên không được tiếp xúc với bất kỳ thông tin người lớn nào trong hoặc ngoài trường học, vì vậy, học sinh trung học mười lăm tuổi này hoàn toàn không có kiến thức về sinh sản.
– Anh không phải con riêng của bố em. – Trà Lê cũng không thể cho cậu một lời giải thích hoàn hảo, trên thực tế bản thân Trà Lê cũng không biết nhiều về kiến thức của người lớn.
Trà Lê nói:
– Anh có bố mẹ của mình, có điều họ cũng ly hôn giống bố mẹ em mà thôi, em không cần cả ngày nghĩ những cái không tưởng, càng không cần phải nghĩ xấu về tình cảm của bố em với em. Bố em rất yêu em. Em nhìn anh đi, cùng là ly hôn, bố mẹ anh tự có cuộc sống của mình và còn có con cái của họ, tình huống như này mới gọi là không muốn có sự trói buộc là anh, em đã hiểu chưa?
Học sinh cấp ba đồng tình nhìn Trà Lê mấy giây, nói:
– Anh đúng là người không biết an ủi người khác, dùng bất hạnh của mình đi an ủi người khác, là cách thức ngốc nhất. Anh, EQ của anh thật là thấp, thảo nào chỉ có bố em mới có thể hòa hợp với anh được.
Trà Lê cười lạnh lùng:
– Đừng coi thường người ta, hai ngày qua anh vừa kết bạn với một người bạn mới rất thú vị, anh ta rất thích đi cùng anh. Em mau ăn hamburger của em đi.
– Bố có mua cho em máy tính bảng không? – Ăn xong hamburger, học sinh cấp ba chủ động dọn rác và theo Trà Lê ra khỏi nhà hàng thức ăn nhanh, giải thích: – Em thật sự không phải là không biết yêu quý máy tính bảng cũ, là hôm đó đang đọc sách trước khi đi ngủ, em buồn ngủ quá nên đặt nó cạnh gối, nửa đêm vô tình đẩy trượt khỏi giường và làm vỡ nó. Bọn em có rất nhiều môn cần phải dùng tới máy tính bảng để làm bài tập, không có thì bất tiện lắm ạ.
Trà Lê bảo cậu ngồi vào ghế phụ lái xe, nói:
– Anh đưa em đi mua cái mới. Chờ bố em về thì anh bảo bố em trả tiền lại cho anh.
Khi đến một cửa hàng bán máy tính bảng, Trà Lê dẫn học sinh cấp 3 vào mua, nhân viên bán hàng nghe nói họ muốn mua máy tính bảng liền giới thiệu mẫu Pro mới nhất. Học sinh cấp ba chạm vào vài cái là hoa mắt, rất thích thú, ngập ngừng nhìn sang Trà Lê nói:
– Em chỉ dùng để làm bài tập thôi, loại cơ bản là được ạ.
Một loạt khung hệ điều hành trên đầu đều là: Em thích Pro! Mua cho em Pro đi! Anh ơi! Mua cho em Pro đi!
Trà Lê đồng ý:
– Anh cũng thấy vậy.
Anh trả tiền, mua máy tính bảng loại cơ bản.
Học sinh trung học có chút thất vọng, nhưng cũng không có ý kiến gì thêm, ôm hộp máy tính bảng trong tay theo Trà Lê ra khỏi cửa hàng.
Trà Lê bấm chìa khóa xe, nói:
– Anh đưa em về nhà.
– Em có thể về nhà anh ngủ được không? – Học sinh cấp ba nói, – Em không muốn về nhà, em sợ ngủ một mình.
Trà Lê cạn lời nhìn cậu.
Học sinh cấp ba chớp đôi mắt, vẻ mặt vô tội và đáng thương.
Điều này khiến Trà Lê nhớ đến Úc Bách, Úc Bách thực sự là một anh chàng thần kỳ, anh ta giả vờ ngây thơ và trông thậm chí còn hồn nhiên vô tội hơn cậu học sinh trung học mười lăm tuổi trước mặt.
Anh từng chứng kiến cậu học sinh cấp 3 này đưa ra yêu cầu với cộng sự, bước tiếp theo là giả vờ ấm ức buồn bã, nếu thấy không hiệu quả, có khi còn nhào vào người cộng sự khóc giả vờ giả vịt nữa.
Quả nhiên, tên nhóc xụ miệng xuống:
– Anh ơi.
Trà Lê chân thành nói:
– Anh chỉ muốn đánh em thôi.
Học sinh cấp ba thu lại biểu cảm giả vờ buồn bã, Trà Lê cho rằng uy hiếp của mình có hiệu quả, nhưng ánh mắt cậu lại kỳ lạ nhìn về phía sau Trà Lê.
Trà Lê cũng nghe thấy có người đến gần, khi quay đầu lại, người nọ đã chỉ còn cách tầm hai bước. Người tới mặc vest đen, áo sơ mi đen, đi giày da đen, nhìn rất lịch sự nhưng lại có khuôn mặt đại chúng.
Khi ánh mắt anh ta chạm vào mắt Trà Lê thì dừng lại, lên tiếng hỏi:
– Em với anh ta là quan hệ gì?
Học sinh cấp ba liếc Trà Lê.
Trà Lê quan sát hành động của người đàn ông mặc đồ đen, hất cằm về phía cậu học sinh cấp ba ra hiệu cậu có thể trả lời, cậu mới đáp:
– Đây là anh em ạ.
Rồi nấp sau Trà Lê.
Người đàn ông mặc đồ đen không tỏ ý kiến về câu trả lời này, lại hỏi:
– Anh ta mua cho em máy tính bảng? Vừa rồi có phải anh ta cố gắng thuyết phục em về nhà cùng anh ta đúng không?
Người đàn ông nhìn học sinh trung học đặt câu hỏi, nhưng sau khi hỏi xong lại liếc nhìn Trà Lê.
Ánh mắt đó khá quen thuộc với Trà Lê, đó là ánh mắt mà anh với các đồng nghiệp thường thể hiện khi đối mặt với nghi phạm. Kết hợp với câu hỏi của người mặc đồ đen, đáp án rất rõ ràng, anh ta cho rằng Trà Lê mượn việc mua máy tính bảng cho trẻ vị thành niên, ơn huệ nhỏ, rồi dụ dỗ trẻ nhỏ về nhà với mình.
Đúng như những ghi chú tóm tắt của Úc Bách, mức độ tin cậy của Trà Lê trong thế giới truyện tranh này gần như đầy đủ, dựa vào khuôn mặt là có thể nhận được thẻ người tốt của hầu hết mọi người, đây quả thực là lần đầu tiên anh bị người lạ ngờ vực đến mức độ này.
Học sinh cấp ba không biết là có ý tứ gì, thành thật nói:
– Máy tính bảng là anh ấy mua cho em, nhưng anh nói ngược rồi, là em muốn thuyết phục anh ấy đưa em về nhà.
Người đàn ông mặc đồ đen nhíu mày:
– Thế nghĩa là gì?
Trà Lê lạnh lùng nói:
– Nghĩa là tôi không phải biến thái.
Kế đó, anh nghiêng người nhường đường, để lộ cậu học sinh trung học đang trốn sau lưng mình, khó có thể tin nói:
– Thằng nhóc này chẳng khác gì con khỉ nhỏ, tôi bắt nó làm gì? Bán đi vườn bách thú à?
Học sinh cấp ba: – …
Người đàn ông mặc đồ đen càng khó tin hơn:
– Nhóc con này còn chưa đủ xinh đẹp á? Anh vì phủi sạch quan hệ mà nói cũng hơi quá đi…Anh lấy chứng minh nhân dân ra đây cho tôi kiểm tra.
Trà Lê đột nhiên nhận ra điều gì đó trong lời nói của anh ta, chẳng lẽ anh ta là đồng nghiệp? Anh lấy thẻ công tác của mình ra cho người đàn ông mặc đồ đen xem, đồng thời hỏi:
– Anh thì sao? Là đồng nghiệp à? Tại sao tôi chưa từng nhìn thấy anh bao giờ?
Người đàn ông mặc đồ đen cũng hoàn toàn không nghĩ tới anh là cảnh sát, trên mặt lộ vẻ bối rối, do dự một lát cũng lấy giấy chứng minh nhân dân của mình ra.
Ngay lúc anh ta do dự, Trà Lê đã lật xem giao diện thông tin của anh ta.
Chức danh của người đàn ông mặc đồ đen này là: Nhân viên của Vị Bảo Biện.
* Thời gian thực: Khi đang thực hiện nhiệm vụ hàng ngày, mục tiêu gặp phải một người lạ, trong tình thế cấp bách không thể không đứng ra giải cứu.
Người áo đen chỉ lấy chứng minh thư ra, cố gắng hết sức che giấu thân phận, nói:
– Tôi nhìn thấy anh dẫn cậu nhóc đi ăn cơm, lại mua cho cậu ta món đồ đắt đỏ, cho nên hiểu lầm. Anh cảnh sát, mong anh bỏ quá cho.
Vậy tức là đang bám theo mình rồi.
Trà Lê giả bộ thuận tiện hỏi:
– Anh làm nghề gì vậy? Tôi rất muốn khen ngợi anh, tính cảnh giác bảo vệ trẻ vị thành niên của anh rất cao.
Từ góc nhìn của Trà Lê, anh có thể nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen đổ mồ hôi, còn cố tự biên ra một nghề nghiệp chung cho nhân viên văn phòng, nói rằng mình làm việc ở gần đây, tan làm trên đường về nhà nhìn thấy Trà Lê và thiếu niên này có sự tương tác, thế nên mới gây ra hiểu lầm vừa rồi.
Trà Lê trả chứng minh nhân dân cho anh ta. Anh ta cất vào túi, tạm biệt với hai người rồi bước nhanh đi.
– Anh đưa em về nhà, – Trà Lê nói với học sinh cấp ba, – Đã muộn rồi, bên ngoài rất không an toàn.
Học sinh cấp ba còn chưa từ bỏ ý định, nói:
– Anh ơi, cho em đi nhà anh ngủ đi.
Trà Lê lạnh lùng nói:
– Không. Anh không hiếu khách, chưa bao giờ cho ai về nhà ngủ cả.
“Ai” này cũng có “ai” this “ai” that.
Trên đường Trà Lê lái xe đưa học sinh cấp ba về nhà, người duy nhất ngủ ở nhà anh gửi tin nhắn, Trà Lê vừa lái xe vừa vội vàng mở ra xem.
Úc Bách gửi cho anh một bức ảnh bánh Napoléon với lớp kem tươi béo ngậy giữa các lớp giòn, cùng các loại trái cây thơm ngon như dâu tây, xoài và việt quất.
Úc Bách: Một mình tôi ăn bốn miếng liền, hâm mộ không?
Học sinh cấp ba thị lực tốt, ở bên cạnh nói mát:
– Đây có phải là bạn mới của anh không? Bạn tốt cớ sao lại ăn mảnh? Ăn mảnh rồi còn khiêu khích anh nữa, xem ra cũng không hề thích anh chút nào.
Trà Lê ngoài mặt thì không chút gợn sóng nhưng trong lòng thì gợn sóng cuồn cuộn, nói đúng nhỉ, Úc Bách đúng là quá kỳ cục đi!
Anh ném điện thoại sang một bên.
Úc Bách lại gửi tin nhắn đến: Anh đang làm gì đấy?
Trà Lê không rep lại cái người nhàm chán này.
Trong đầu anh hiện đang có hàng loạt câu hỏi quay cuồng.
Tại sao nhân viên của Vị Bảo Biện lại xuất hiện ở đây? Sự mất tích của cộng sự có thật liên quan đến Vị Bảo Biện không? Có phải bởi vì mình điều tra chuyện của cộng sự mà làm kinh động đến Vị Bảo Biện, nên họ phái người theo dõi mình không?
Nhưng ngay sau đó Trà Lê lại nhớ đến dòng thời gian thực của nhân viên này, “một chú lạ” là bản thân Trà Lê, vậy thì “mục tiêu” của anh ta sẽ không phải là Trà Lê, mà là…học sinh cấp ba?
Ồ? Vị Bảo Biện phái người theo dõi học sinh cấp ba? Tại sao lại thế?
Trà Lê đưa học sinh cấp ba về đến nhà, bước vào nhà, anh kiểm tra toàn bộ cửa sổ của căn nhà một lượt, xác nhận tất cả đều đã được khóa kỹ, lúc ra ngoài lại dặn dò cậu nhóc phải cẩn thận khóa trái cửa từ bên trong.
– Có người gõ cửa em không được mở cửa đấy. – Trà Lê nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc cảnh cáo, – Phải gọi điện ngay cho anh.
Học sinh cấp ba từ trong thái độ lẫn hành động của anh mơ hồ đã nhận ra có việc, cũng không làm mình làm mẩy hay làm ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn đáp:
– Vâng ạ.
Trà Lê ra ngoài cửa, nói:
– Em đóng cửa rồi khóa trái cửa đi.
Học sinh cấp ba nắm lấy tay nắm cửa ở bên trong đóng cửa, khi cửa sắp đóng lại, cậu đột nhiên nói với Trà Lê:
– Anh, anh mới giống con khỉ ấy!
Sau đó thì cấp tốc sập cửa rồi khóa trái cửa lại.
– … – Trà Lê nghĩ, vì sao thằng nhóc này lại nói dối nhỉ?
Học sinh cấp ba ở bên trong cho rằng Trà Lê sẽ cãi lại hoặc mắng lại, nghe bên ngoài không có động tĩnh gì thì nhìn qua mắt mèo, bên ngoài cửa không có ai, Trà Lê đã đi rồi.
Dưới tầng, Trà Lê lái xe rời đi.
Ngồi trên chiếc ghế dài trong góc cách đó không xa, một người đàn ông mặc đồ đen đang nhìn cảnh tượng này từ xa.
Vài phút sau, Trà Lê từ bên kia đường quay lại khu vực này, không bật đèn xe, cho xe chạy rất chậm rồi từ từ dừng lại sau một bụi cây xanh cách căn nguyên đơn của cộng sự mấy chục mét, đảm bảo từ chỗ này của mình có thể nhìn thấy lối vào nhưng mà người khác sẽ không nhìn thấy anh.
Hết chương 18