Trà Lê Em Đang Nói Cái Gì Cơ

Thời điểm Trà Lê còn là người giấy ở thế giới ba chiều đã từng nghiêm túc nói, ngay khi anh trở lại dáng vẻ bình thường, chuyện đầu tiên anh muốn làm chính là đánh Úc Bách một trận.

Thời gian trôi qua, trên dòng thời gian của anh chỉ là qua một vài ngày, nhưng tuyến thời gian của Úc Bách đã qua năm năm rồi, Trà Lê cuối cùng đã trở lại thành phố Noah, cuối cùng đã từ người giấy nho nhỏ biến trở thành Trà Lê bình thường, chuyện đầu tiên anh làm là nắm lấy Úc Bách kéo vào phòng của mình ở hoa viên, đóng cửa thật kỹ, trọn vẹn ba ngày không bước ra ngoài nửa bước.

Người trong cuộc vị Trà nào đó chứng thực như sau: Trong ba ngày này, tui đánh anh ấy rất mạnh mẽ, mà không chỉ đánh một lần thôi đâu nha!

Nhân chứng vị Úc nào đó chứng thực như sau: …Ờ.

Ba ngày sau. Cảnh sát Trà Lê đánh người liên tục mấy ngày mệt bở hơi tai, biểu thị có thể dừng lại được rồi.

Úc Bách mở điện thoại đã tắt ba ngày, dù là ba ngày trước hắn đã thông báo với các đồng nghiệp trong phòng làm việc là mình bởi vì “có việc lớn khẩn cấp trong cuộc đời” nhất định phải xin nghỉ phép, có chuyện gì thì cứ tìm sếp phó xử lý đi.

Nhưng mà hắn vừa bật lại điện thoại, phần mềm liên lạc vẫn hiện ra hơn 99+ tin nhắn, hắn phải chọn những tin quan trọng để trả lời trước, những tin không quan trọng để lại sau.

Trà Lê đầu tóc rối bù, vài sợi tóc mái và thái dương còn ướt dính vào mặt, nằm không thoải mái, anh nằm bên cạnh quan sát Úc Bách đang trả lời tin nhắn, đã ngắm nhìn ba ngày rồi mà vẫn không nỡ rời ánh mắt đi. Úc Bách bây giờ đẹp trai quá đi! Hương vị đã khác với trước kia, rất giống như ở không gian thứ ba hơn.

Úc Bách nằm ngửa, thoải mái co một chân, cầm điện thoại trước mắt, ngón tay khéo léo gõ phím.

Trà Lê dịch ánh mắt xuống phía dưới, chú ý đến đường nét của đôi chân, sau đó là vai và cánh tay của hắn, nghĩ đến ba ngày qua… anh không khỏi nuốt nước bọt lần nữa.

–? – Úc Bách quay sang nhìn anh, đôi mắt hơi cong lên, nói, – Có phải em lại chảy nước miếng với anh rồi không?

Trà Lê lập tức nói:

– Em không có, nào có đâu?

Anh còn há miệng cho Úc Bách nhìn, ý là đưa ra chứng cứ, sau đó cố gắng gột sạch cho mình:

– Anh nhìn đi, không có mà.

Ánh mắt Úc Bách rời khỏi miệng anh, nhìn lên phía trên đầu anh.

–? – Trà Lê cũng ngẩng đầu nhìn lên, bên trên có một khung hệ điều hành, bên trong đó là một Trà Lê Chibi đang bày ra nét mặt mê trai đến mê muội.

Trà Lê: – …

Đã lâu lắm rồi mới sống trong truyện tranh, nhất thời không để ý, vậy mà lại không khống chế hệ điều hành rồi, aaa!

– Chẳng lẽ… – Úc Bách cố gắng để gương mặt mình được nghiêm túc, nói, – Em vẫn không chú ý đến điểm này à?

Nhìn bộ dáng này và kết hợp với giọng điệu của hắn, Trà Lê đột nhiên có dự cảm không tốt.

Úc Bách giới thiệu:

– Là như này, trong ba ngày qua này, mỗi lần em nói không muốn, bên trong khung hệ điều hành sẽ luôn kêu anh đừng có ngừng lại.

Theo miêu tả của Úc Bách, rắc, rắc, rắc – Trà Lê hoá đá từc thì vỡ ra từng mảnh.

Úc Bách trong lòng sắp cười đến phát điên rồi, giả bộ ôm lấy bà xã đã vỡ ra của mình, trên thực tế động tác là xoa nắn khuôn mặt Trà Lê, lại ôm lấy Trà Lê và hôn Trà Lê.

Trà Lê bị cánh tay hắn ôm, sự chú ý của anh lại quay về thân hình của hắn, anh nhéo nhéo cánh tay hắn, ghen tị nói:

– Có phải lúc anh quay lại đã tập gym rồi không, sao dáng người lại trở nên tốt vậy chứ?

Úc Bách nói:

– Không tập gym, anh chỉ làm nông dân chuyên trồng hoa chăm hoa thôi, cũng là một loại rèn luyện sức khoẻ. Hôm nào rảnh anh dẫn em đi xem, anh đã trồng tổng cộng 12 mẫu diên vĩ trong thành phố và ngoại thành, tất cả đều đang phát triển tốt.

Trà Lê xót xa sờ sờ mặt Úc Bách.

Hai người nhìn nhau, một lát sau, Úc Bách lại kề sát tới hôn Trà Lê.

Trà Lê tự tin nghĩ rằng lần này anh sẽ kiểm soát được hệ điều hành một cách chính xác!

Và thế là Úc Bách nhìn thấy Trà Lê Chibi bên trong khung OS làm động tác nắm tay…cái này chắc chắn là mang ý nghĩa bảo hắn cố lên đây mà.

Chẳng bao lâu, Trà Lê Chibi nằm thoi thóp ở trong khung hệ điều hành.

Đến tối, hai người cuối cùng cũng rời khỏi giường, khi xuống lầu thì bị sốc tại chỗ.

Con mèo vàng rõ ràng là mập hơn so với ba ngày trước! Vốn dĩ nó đã giảm béo thành công, chỉ vì chủ nhân của nó ba ngày không xuống dưới tầng yêu không biết tiết chế ở trên tầng. Hài, nó dưới tầng đành phải tự phục vụ mình không tiết chế thôi.

Con mèo cong cái đuôi bông xù lên ngoáy, cái đầu to với khuôn mặt tròn mũm mĩm, khi nhìn thấy hai con sen dọn phân đang đi xuống dưới tầng, nó vui vẻ chạy tới cọ chân sen. Thật tình nó không biết rằng trong đó có một con sen ác độc đã ngay lập tức lên kế hoạch hiểm ác cho nó đi học viện giảm béo rồi.

Xử lý dọn một đống shit mèo trong chậu cát mèo xong, cảnh sát cùng người lập kế hoạch cùng nhau đi đến nhà thự trưởng.

Ba ngày trước thự trưởng đã nhận được tin Trà Lê đã trở về, biết là đôi chim cu nam nam này đã lâu không gặp nhau chắc chắn sẽ mất chút thời gian dành cho nhau, ai mà ngờ đâu ông phải chờ lâu như thế. Ông ngồi trên ghế xích đu phàn phàn với vợ:

– Ái chà, người trẻ tuổi bây giờ sao lại không biết yêu quý sức khoẻ thế không biết?

Nhưng khi Trà Lê vừa tới, thự trưởng mừng không sao tả xiết, nhảy phắt một cái xuống ghế xích đu, nắm chặt lấy tay Trà Lê, nước mắt tuôn rơi đầy mặt.

Ông như vậy làm cho Trà Lê cũng rưng rưng nước mắt.

Qua hồi lâu, thự trưởng nói:

– Trở về là tốt rồi, đã chờ được cháu về rồi, cháu có biết năm năm qua chú sống thế nào không? Năm năm qua chú không thăng chức, chỉ chờ cháu về lập công thôi!

Trà Lê: – …

Thực ra thì thự trưởng nào còn không gian để thăng chức, cuối năm cũng sắp về hưu, ông xúc động nói nhớ Trà Lê xong thì ngượng ngùng mới ở đây nói này nói kia.

Trà Lê đoán ra điểm này, chủ động tiến lên ôm chặt thự trưởng, thự trưởng nhất thời không nhịn được, mặt hơi đỏ lên, suýt chút nữa lại bật khóc.

Vợ thự trưởng đứng bên cạnh nhìn hai người mà trêu chọc, Trà Lê ôm thự trưởng xong thì cũng tới ôm bà một cái, làm bà đang trêu hai người cũng đỏ cả vành mắt lên.

Ở nhà thự trưởng hưởng thụ bữa tối ngon lành ấm áp, Úc Bách lại mang Trà Lê đi đến đại học Noah, ở đây, Trà Lê nhìn thấy Chiêm Tinh đã hai mươi tuổi.

Chiêm Tinh đã cao đến một mét tám, tóc hơi dài, che kín mắt và tai, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, tuấn tú.

Trà Lê và Chiêm Tinh đứng đối diện nhau, nhìn nhau với khuôn mặt gần như giống hệt mình, cả hai đều có chút choáng váng.

Úc Bách đã nghĩ tới cảnh này từ sớm, đang đứng cách đó mấy mét trả lời tin nhắn trên điện thoại di động, dường như không quan tâm bọn họ sẽ nói chuyện gì.

Chiêm Tinh hồi hồn trước, nhào tới ôm lấy Trà Lê khóc oà lên, còn khổ sở chôn mặt vào vai anh, nước mắt nước mũi đều bôi hết cả vào áo anh.

Em bẩn quá đi! Nhưng mà Trà Lê nghe thấy cậu khóc nức nở cảm xúc chân thật, đành phải ủ rũ vỗ lưng cậu.

Cậu đã cao bằng Trà Lê, đối với Trà Lê, anh chỉ cảm thấy đã mấy tháng không gặp con khỉ con này, nhìn vợ chồng thự trưởng chỉ thấy tóc bạc nhiều hơn một chút, nhìn Úc Bách cũng chỉ cảm thấy hắn càng ngày càng đẹp trai hấp dẫn, nhưng nhìn thiếu niên này vốn dĩ vẫn còn là thiếu niên tuổi dậy thì thật sự cảm thấy trong thời gian ngắn như vậy, một con khỉ nhỏ lại có thể cao lớn như vậy cơ á! Còn rất đẹp trai nữa.

Chiêm Tinh đẩy ra một chút, câu đầu tiên mở miệng là:

– Anh ơi, em nhớ anh lắm!

Câu thứ hai là:

– Quả nhiên em đã đoán đúng, anh chính là con riêng của bố em! Nếu không có quan hệ máu mủ, sao chúng ta lại giống nhau vậy được?

Hình thức của hai người nhìn giống như anh em ruột thịt, vóc dáng Trà Lê lại nhỏ gầy, cho nên sự chênh lệch tuổi tác nhìn không rõ ràng, rất giống như một cặp song sinh.

Trà Lê: – …

Điều này khiến Trà Lê lập tức nhớ ra người em trai trước mặt bản chất là ông chủ của anh, thậm chí còn không trả lương cho anh! Anh không khỏi… muốn đánh cậu một trận.

Nhưng nhìn bộ dạng ngốc ngốc đần đần của cậu, lại thật lòng coi mình là anh trai, Trà Lê chỉ đành nén lửa giận lại, nói:

– Anh nghe nói em đã trở thành họa sĩ truyện tranh, thật sự rất tốt. Anh thực sự mừng cho em.

Chiêm Tinh chỉ vào Úc Bách:

– Ông chủ của em cũng thường nói em vậy đó, nói nếu như anh biết em trở thành hoạ sĩ truyện tranh thì sẽ rất mừng cho em.

Trà Lê nói:

– Anh còn nghe anh ấy nói, em có một người bạn thần bí.

Người họ nói đến chính là nam nhân vật chính trong “Con tàu từ bên ngoài”, Úc Bách đã nói với Trà Lê, có lẽ là xuất hiện trường hợp bất khả kháng như hết hạn hợp đồng hoặc nền tảng bị sập, truyện tranh gốc đã bị dừng ở thế giới thực, và nhân vật chính này mất đi thân phận nhân vật chính mà rơi vào phó bản thành phố Noah, biến thành dân thất nghiệp, chẳng qua vận khí rất tốt, vừa đến nơi này đã được cảnh sát Chiêm giúp đỡ, bây giờ cũng trở thành sinh viên trường đại học Noah, còn là bạn cùng phòng của Chiêm Tinh.

– Có một người như vậy đó ạ. – Nhắc đến người bạn cùng phòng thần bí, Chiêm Tinh bỗng có chút xấu hổ, sau đó cũng rất thần bí nói, – Anh ơi, em đang tính chờ tốt nghiệp đại học xong rồi em sẽ cùng bạn ấy đi phiêu lưu.

–! – Úc Bách đang trả lời tin nhắn hơi dừng lại.

Phiêu lưu này không thể coi thường, chắc là đi cùng nam nhân vật chính thất nghiệp đi đánh từng phó bản vô hạn lưu, điều này rất nguy hiểm… Trà Lê hẳn là sẽ khuyên nhủ cậu nhóc đấy nhỉ?

Nhưng mà Trà Lê chỉ nghĩ một chút nói:

– À, vậy trước khi em đi nhớ bàn với bố em một câu.

Chiêm Tinh chắc cũng nghĩ Trà Lê sẽ khuyên can mình, nghe câu trả lời của anh thì hơi bị bất ngờ, mấy giây sau, cậu nghiêm túc đáp ứng:

– Vâng em biết rồi ạ.

– … – Úc Bách ngẩng đầu nhìn hai người, cuối cùng im lặng thở ra một hơi, nở nụ cười.

Trên đường về nhà, sau khi gặp gỡ người thân và bạn bè, Trà Lê ngồi ở ghế phụ, mở cửa xe, gió thổi vào mặt, làm rối tung mái tóc, anh cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn từng ngọn cây cọng cỏ, nhìn cửa hàng bán hàng rong bên đường, nhìn nhà lầu san sát, nhìn ngôi sao trong bầu trời đêm, nhìn vòng trăng tròn nơi chân trời.

Thành phố anh mà yêu quý vẫn đẹp đẽ và khiến người ta lưu luyến như ngày nào.

Trong 5 năm qua kể từ khi anh – người được họa sĩ truyện tranh chỉ định rời đi, sự phát triển của thành phố trong giai đoạn đầu đã trải qua những biến động ngắn ngủi, sau đó trở lại bình thường, bây giờ đã trở nên tốt hơn năm năm trước.

Thành phố của Noah cũng giống như các thế giới lớn nhỏ khác trong vũ trụ, cuối cùng nó đã thoát khỏi sự chế tạo và sắp đặt của cái gọi là Thần Sáng Thế và bước lên vào con đường của riêng mình. Cũng giống như mọi thế giới, nó không ngừng phát triển theo quy luật khách quan, không ngừng đổi mới, hoàn thiện và tiến lên!

Hết ngoại truyện 1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui