Hôm nay, David Cold có hẹn dự tiệc với những người cấp cao trong thành phố nên không có mặt ở biệt thự. Anh biết trong phòng lão có một tầng hầm chứa rất nhiều súng. Theo lời của ông Huy, anh phải lấy được số súng đó thì mới được trở về Việt vậy nên…đây là cơ hội dành cho anh.
Khoác lên người bộ đồ màu đen và đeo găng tay đen, đôi mắt đeo lens để ắt thành màu khác để không dễ bị phát hiện, anh đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai đen. Anh vào vai một tên trộm chuyên nghiệp.
Theo ghi nhớ của anh sau những lần đi theo lão vào phòng, anh đã biết mật khẩu mở cửa phòng lão.
Tầng hầm đâu đó quanh đây, anh đang đưa mắt tìm thì anh thấy một bảng điện tử đang nhấp nháy chấm đỏ. Anh lại gần đó, theo anh đoán chắc chắn nhập mã vào đây thì tầng hầm đó sẽ mở ra…nhưng anh mới thấy lão nhập một lần và bị che mất một nửa nên anh không thể nào nhớ được mã của nó.
Anh liều mình ấn thử…
Không thành công lần một. Nếu anh thử lần nữa mà không thành công thì có thông báo đột nhập là anh chết chắc.
Anh định liều mình lần nữa nhưng cửa phòng đột nhiên mở ra. Trong chốc lát anh đã chui tọt vào gầm giường. Anh nhìn qua khe giường thì biết được đó là một người con gái. Anh hơi bất cần nên đã gây ra tiếng động.
Cô gái đó chú ý đến nơi phát ra tiếng động đó và lại gần hơn.
-Ai? – Lina cảnh giác lên tiếng. Cô bật đèn phòng lên, đôi chân bước dịch đến giường. Biết mình bị lộ, Lâm đi ra, vì quá kín nên Lina không nhận ra đó là Lâm. Cô cầm cái kiếm treo trên tường ra định vung tay chém Lâm nhưng Lâm đã chặn lại được.
-Ngươi là ai? Sao vào phòng cha ta? – Lina vẫn chĩa kiếm về phía Lâm và sẽ ra tay bất cứ lúc nào nếu cô muốn.
Lina vừa dứt câu. Cánh cửa phòng lại mở ra. Lâm thấy vậy liền kéo theo Lina chui vào trong giường mà không gây ra tiếng động nào. Lina định kêu lên thì Lâm lấy tay bịt mồm cô lại, cô toan cắn nhưng Lâm đã dùng cách khác…
Lão David bước vào trong, thay bộ âu phục mới
- Ô sao phòng lại bật điện, chẳng lẽ mình quên không tắt – Lão tự hỏi…mà không nhận ra thứ gì khác lạ.
Lâm đang khóa môi Lina lại bằng chính môi anh. Vị ngọt từ đôi môi anh làm Lina tay chảy, cô đông cứng không nhúc nhích, mắt trợn lên vì ngạc nhiên còn mắt Lâm đang nhắm nghiền.
Lão David ra ngoài và tắt điện. Lâm mới rời khỏi Lina, anh khẽ quẹt môi và đeo lại khẩu trang.
-Này…- Lina gọi Lâm, trong lúc hôn, cô đã nhận ra đó là Lâm
Lâm định đi mà không có ý muốn quay lại nhưng chân anh khựng lại vì Lina gọi tên anh bằng tiếng Việt . Vì trong quá trình biết Lâm, cô muốn nói chuyện dễ dàng hơn lên đã học lớp tiếng Việt cấp tốc, cô nhanh nhẹn và thông minh nên tiếp thu rất dễ dàng và nhanh chóng
-Vương Chí Lâm
Lâm quay người lại, Lina chạy đến kéo khẩu trang của anh ra, gương mặt đẹp hiện ra khiến tim Lina như nhảy múa. Cô vẫn còn nhớ vị ngọt của nụ hôn ban nãy.
-Cậu có yêu tôi không? – Lina hỏi. Lâm đông cứng người.
-Không! – Anh trả lời theo suy nghĩ
-Vậy tại sao cậu lại hôn tôi? – Lina cười
-Xin lỗi!
-Tôi yêu cậu rồi, tôi không cần cậu xin lỗi , tôi cần cậu yêu tôi kia…- Lina thật lòng mà nói. Lâm im lặng không đáp lại.
-Em yêu anh! Em muốn làm bạn gái anh – Cô nói tiếp
-Yêu? Cô là con gái sao dám nói vậy? – Lâm lạnh nhạt. Lina chạy đến ôm Lâm, vùi đầu vào ngực anh
-Là con gái không được phép nói yêu sao?
Lâm không nói gì và đẩy Lina ra, cô chộp lấy tay anh và đặt tay anh lên ngực trái của cô. Anh lạnh người nhìn cô
-Anh thấy không…anh cảm nhận được con tim của em đang đập vì anh không? Em yêu anh
-Ra khỏi đây thôi!
-Nếu anh không có câu trả lời thích hợp cho em…em sẽ nói với lão đại rằng anh đã lẻn vào phòng lão, anh biết hậu quả chứ? – Lina giở giọng đe dọa
-Tùy! – Nói rồi, Lâm bước đi. Lina bực mình nhìn vào gầm giường và lấy chiếc kiếm ra để lại chỗ cũ rồi cùng ra khỏi đó.
Ngày hôm nay anh đã thất bại.
…
Một tuần sau. Lâm lại được Lina tỏ tình lần nữa nhưng anh đã từ chối luôn. Vì quá tức giận nên Lina đã lôi hết chuyện Lâm lẻn vào phòng cha cho lão David biết. Lão tức giận đến nỗi gọi Lâm đến và cho đàn em dùng Lâm làm bia để tập bắn súng.
Tiếng súng đầu tiên vang lên. Lâm bị bắn vào vai trái. Anh vẫn đứng vững như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Máu từ vai anh chảy xuống ướt thẫm một bên áo.
Tiếng súng thứ hai vang lên, anh bị bắn vào bụng, Duy Anh biết chuyện đã chạy ra đỡ cho anh nhưng không kịp. Lina đau lòng không chịu được liền chạy đến cạnh cha mình và nói
-Lão đại, cha tin lời con nói sao? Con chỉ nói đùa thôi mà cha hại người ta ra nông nỗi này hả? Cha muốn con chết trước mặt cha đúng không?
-Con đang nói gì vậy hả?
-Con không nói lại lần hai…cha thả người ra đi
Nghe lời con gái, lão thả Lâm ra và cho người đưa Lâm đi chữa trị.
-Lâm. Em xin lỗi – Mắt Lâm nhắm lại và lúc đó Lina nói lời hối lỗi. – Chỉ tại em quá yêu anh rồi!
…
Một tháng sau. Sau cuộc điện thoại của ngài David với ông Huy, Lâm và Duy Anh sẽ về nước ngày hôm nay.
Lão không muốn để lại người ngoài trong biệt thự của mình nên đã cho Lâm và Duy Anh về nước. Điều đó khiến cả hai vui như mở cờ.
Còn lão sẽ nói với Lina rằng hai người họ hết khóa kiểm tra nên phải về nước. Việt mới chính là quê hương của họ, họ không thể ở đây lâu!
Duy Anh về nước lập tức đến biệt thự Hoàng gia ngay. Anh vào phòng Diễm, khung ảnh một cô gái với đôi mắt long lanh đang cười thật tươi treo trước giường. Anh nhìn cô và có chút nhớ…
Anh nhớ lại câu nói của Thiên lúc trước : Diễm Anh yêu cậu cậu không biết à? Con bé chưa yêu ai bao giờ nên nó không dám nói ra và hơn hết nó là con gái nên nó không dám tỏ tình, nếu cậu có tình cảm với nó xin cậu đừng giấu…
Trước đây Duy Anh cũng hơi có tình cảm với Diễm nhưng từ khi Băng xuất hiện, con tim anh lại lạc hướng. Mũi tên tình yêu trong anh lại muốn bắn về phía Băng. Và từ khi biết Băng với Thiên là một đôi…anh đã dần quên được cô và khi nghe Thiên nói vậy…anh đã suy nghĩ rất nhiều.
Anh không biết trong tim mình chứa hình ảnh của người con gái nào nhiều hơn nữa. Diễm Anh…hay Băng.
Trong lúc này đây, cảm giác trống trải đang lấn chiếm tim anh.
Đối với Băng chắc anh chỉ là ngộ nhận tức thời, anh muốn Băng nhưng chưa chắc đó là tình yêu.
Còn Diễm thì sao? Anh đang nhớ Diễm…hay anh đã yêu cô ấy thật nhỉ?
Anh nhìn lên khung ảnh Diễm và khẽ nói
-Em đang ở đâu? Một tháng qua em chưa gọi điện về cho anh đâu đấy! Anh…nhớ em rồi đấy!
…