Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây


“Băng” trở về nhà sau hai đêm ở lại viện cùng tên kia, gương mặt trông xanh xao thấy rõ.
Bây giờ mà vào phòng Khải, nhất định anh sẽ hỏi rất nhiều thế nên nhỏ quyết định về phòng mình.
Lôi tạm một chiếc váy để lại trong tủ ra. Nhỏ uể oải bước vào phòng tắm.
Xối nước vào người, nhỏ thầm chửi rủa tên đáng ghét kia bắt nhỏ ở lại viện cùng hắn những hai đêm
“Đã bệnh rồi còn ham gái”
Tắm xong, nhỏ toan leo lên giường ngủ nhưng vô tình làm rơi điện thoại xuống đất. Nhỏ mệt nhoài nhặt lên và tắt luôn nguồn để ngủ cho đỡ bị phiền.

Phòng mẹ Lâm, bà đang thu dọn quần áo của mình, ở với Lâm và Khải đã lâu, bà thấy hai người có rất nhiều chuyện riêng tư cần giải quyết, họ đã lớn rồi, bà không muốn xen vào, nếu như bà vẫn ở cùng họ thì không chắc bà không xen vào. Vì vậy, bà quyết định dọn ra ở riêng. Bà ở với người bạn thân cũng “góa” chồng giống bà.
Trước khi đi, biết “Băng” về, bà đã nấu canh gà cho nhỏ ăn và mang lên tận phòng. Đợi khi nào nhỏ thức thì sẽ có thứ lót dạ. Nhìn gương mặt xanh xao của nhỏ, bà biết nhỏ đang ốm.
Bà mang canh gà vào phòng nhỏ, khe khẽ đặt xuống cạnh cái bàn gần giường mà không gây ra một tiếng động nào. Bà nhẹ chỉnh chăn đắp cho nhỏ.
Người con gái này, đã làm khổ hai đứa con của bà, nhưng bà không trách móc, tuy bà có thương con nhưng dù sao đây cũng là thử thách trong tình yêu của kẻ mới lớn. Vậy nên, bà để yên, chuyện gì thì hai đứa con của bà cũng sẽ giải quyết ổn thỏa, bà nghĩ vậy.
Bà đi được một lúc, “Băng” cũng bị cơn ác mộng mà giật mình tỉnh dậy. Nhỏ thầm rủa chết tiệt, quái lạ, sao ngủ ở phòng Khải thì không sao mà ngủ ở đây y rằng gặp ác mộng.
Nhỏ không nghĩ nữa khi nhìn thấy tô canh bên giường, nhỏ với lấy và húp vài hơi hết. Cảm giác no căng khiến nhỏ cảm thấy nhẹ người hơn.
Xuống nhà, nhỏ gặp Khải, anh đang chơi điện tử trong điện thoại. Nghe anh nói Lina đã về nước, nhỏ vui mừng để lộ ra mặt. Nhanh chóng, nhỏ lại giật mình nghĩ, lẽ nào cô ả bỏ qua ình dễ dãi vậy.
Không thấy Lâm đâu, nhỏ tím mặt lại, mấp máy hỏi Khải
-Lâm đâu?
Khải hơi nghiêng đầu nhìn nhỏ, lâu lắm rồi nhỏ mới hỏi thăm đến Lâm.
-Trên phòng đấy
Nhỏ ừ hử rồi len lén lên phòng, Khải lắc đầu nhìn theo.
Đứng trước phòng Lâm, nhỏ định gõ cửa nhưng nhớ lại việc ở bar, nhỏ bèn rụt tay lại. Thái độ bình thường của Khải vừa nãy thì nhỏ cũng đoán ra rằng Lâm chưa kể gì hết. Cũng may vì nhỏ gặp phải người ít chuyện.
Lui lại vài phòng nữa, chẳng biết linh tính gì mách bảo, nhỏ mở cửa phòng Lina ra, xem cô ta dọn hết chưa.
Đúng căn phòng trống trơn, chăn gối được gấp lại gọn gàng. Bàn trang điểm cùng nhiều thứ khác cũng bị phủ lên bằng tấm vải trắng để tránh bụi. Nhỏ chợt cười và đi xung quanh phòng. Đôi mắt dừng lại ở chiếc bàn gần giường.
Từ lúc cùng Lina ra sân bay, khi ôm cô, đến khi nhẹ tay gạt nước mắt cho cô. Lâm trở về với gương mặt mệt mỏi. Anh hồi tưởng lúc đó, tại sao Lina lại khóc nhiều như thế, ngay trước mắt vạn người. Đã thế còn nói xin lỗi rất nhiều, rồi còn mong anh tha thứ, úp úp mở mở. Thấy cô khóc như vậy, anh cũng không hỏi han sâu vào vấn đề, để cô lên máy bay nhẹ nhõm.
Nghĩ lâu, anh bật mình đứng lên. Chạy qua phòng Lina, anh nghĩ, ra đi đột ngột như vậy mà không nói chính xác lý do cộng thêm lời nói xin lỗi úp mở vừa nãy, anh không thể không nghi ngờ nhiều.
Mở cửa phòng Lina, anh cứng người khi thấy “Băng” đang chăm chú đọc tờ giấy gì đó. Thấy Lâm vào, nhỏ giật mình gấp tờ giấy lại và nói
-Anh vào đây làm gì?
-Đó là gì?
-Không liên quan đến anh
Rồi, nhỏ mang theo tờ giấy và đi ra ngoài. Lâm quay đầu lại nhìn nhỏ, ánh mắt đượm sầu.
Nhỏ trở về phòng, khóa trái cửa. Khi đọc xong bức thư của Lina, nhỏ đã hét lên giận dữ, xé nát bức thư, sợ vẫn có thể đọc, nhỏ lấy lửa thiêu cháy.
Ngồi trên máy bay, lòng dạ Lina bồn chồn, không biết Lâm đã đọc được nó chưa. Nào hay, lá thư của mình giờ chỉ còn lại mảnh vụn tro tàn.
Lâm về phòng, chưa kịp nghĩ gì thì bị chuông điện thoại thức tỉnh. Anh nghe máy, tiếng nói bên kia buồn bã. Vội với lấy chiếc áo khoác bên ngoài, Lâm lao xe đến chỗ Thiên.
Duy Anh ngồi thẫn thở sau ghế phụ. Thiên đang ở vị trí lái xe. Lâm đến, anh cất xe đi để đi chung cùng xe kia.
-Duy Anh muốn cậu đi cùng, chỉ có cậu mới ngăn được cậu ấy làm loạn
Thiên cất tiếng, Duy Anh như người mất hồn, chẳng để ý gì đến lời nói của Thiên. Lâm gật đầu, ngồi xuống ghế phụ cùng Duy Anh.
Thiên lái xe, cánh đồng hoang cùng nghĩa trang thấp thoáng trước mắt. Duy Anh đẫn người, mở cửa xe đi xuống, không quên cầm lấy bó hoa.
Thiên gật đầu nhìn Lâm và cả ba người bước vào trong.
Ở đây không còn âm u như buổi tối. Duy Anh đi trước mà không cần Thiên dẫn đường.
Thiên khẽ nói với Lâm
-Tôi đã nói, thật sự cậu ấy rất buồn.

Duy Anh đặt bó hoa trước mộ Diễm, ngôi mộ chẳng cao bằng ngôi nhà của Diễm trước khi nhưng chắc đây sẽ là nơi cô ở suốt đời còn lại.
Giọt nước mắt lăn dài trên má. Duy Anh vuốt ve di ảnh của Diễm, di ảnh người con gái có khuôn mặt tuổi trăng tròn rất đẹp.
Lâm cũng đến thắp nhang cho Diễm, khẽ cầu nguyện rồi nhường lại tất cả cho Duy Anh.
Duy Anh cầm trên tay nén nhang, gương mặt bơ phờ đến đau đớn. Giọng run run như không thể tin vào mắt mình. Tất cả anh nghe thấy từ Thiên, anh đã không tin, nhưng bây giờ, anh không thể không tin rồi.
-Cuộc đời này thật ngắn ngủi, giá như thời gian ngắn ngủi đó, anh nhận ra sự quan trọng của em thì tốt biết mấy. Đến khi em đi anh mới thấy em rất quan trọng, Diễm Anh, anh yêu em, em cũng yêu anh đúng không? Thế tại sao không để anh tỏ tình mà em đã xa anh rồi, em làm như vậy có nghĩ cho anh không? Anh ác, em cũng ác, anh ác vì không nói yêu em, còn em ác vì em nỡ bỏ anh lại. Cuộc đời này gặp nhau đã khó, chọn người mình yêu để gửi gắm cả đời còn khó hơn. Anh mới chọn được em thôi thì anh đã mất tất cả rồi. Lửa chưa cháy mà đã bị mưa vùi dập rồi.
-Ngày tháng sau này, anh sống sao đây. Bao ngày qua anh không trân trọng em, anh biết mình sai rồi. Em quay lại đây đánh anh đi, một lần thôi, anh xin em
-Chẳng phải em yêu anh sao. Em yêu anh mà em bỏ anh sao. Hay là em không yêu anh. Nói anh nghe đi. Xin em đấy
-Tại sao em lại im lặng như vậy. Em làm vậy mà em coi được à. Anh đã hối hận rồi, anh biết mình sai rồi, đến bên anh và nói tha thứ cho anh đi, có câu nói tha thứ của em, anh mới nhẹ nhõm, em nói đi, tại sao em im lặng như vậy hả?
-Hai năm qua, anh cứ ngỡ em chuyển đi đâu đó sống, anh không dám tìm em vì sợ em có người khác rồi, thế mà em lại về đây, có ai muốn sống ở đây đâu hả em. Em về sống với anh này, anh bảo vệ được em mà, bạch đằng ở đây không bảo vệ được em đâu. Em nghe anh không?
Càng nói, Duy Anh càng điên loạn, nước mắt chảy ra không ngừng. Con người mạnh mẽ của anh cũng phải gục ngã trước nụ cười xinh đẹp trong di ảnh kia thôi.
Một nụ cười sẽ đi vào dĩ vãng
Một nụ cười sẽ trở thành vĩnh hằng.
-Em thấy không? Anh đang vì em mà khóc này, anh đang đau này, anh cần em ôm anh, an ủi anh, nhưng tại sao một cái ôm em cũng giữ cho riêng mình.
-Anh biết hết rồi, em nói yêu anh là đùa thôi đúng không. Em không hề yêu anh, nếu yêu anh thì em đã đứng lên ôm anh rồi. Em yêu người khác rồi à, vậy anh chúc em hạnh phúc nhé, nhất định em phải hạnh phúc hơn anh nhé.
-Em đã trẻ hơn anh một tuổi rồi, em còn muốn trẻ hơn nữa sao. Mai sau, anh sẽ thành ông già, anh sẽ xấu xí, còn em…em vẫn là cô gái tuổi mười bảy, xinh đẹp…
-Anh cần em…thật sự…anh muốn ôm em. Về với anh đi.
Không chỉ riêng Duy Anh khóc, Thiên cũng khóc theo. Mắt Lâm đỏ hoe nhưng không khóc. Những lời nói oán trách của Duy Anh sao cảm động đến vậy.
-Dừng lại đi, Duy Anh, cậu không ổn rồi. – Lâm đến bên cạnh, kéo lấy tay Duy Anh, muốn anh đứng lên.
“Em nghe thấy hết, em nghe thấy hết anh à? Duy à? Thật sự em cũng muốn ôm lấy anh lắm, muốn nghe anh nói yêu em lắm nhưng thể xác em không thể gượng dậy được. Giờ em chỉ là một linh hồn, em ôm anh nhưng anh sẽ không cảm nhận được. Anh biết không? Xin anh, em xin anh đừng khóc, em cũng khóc theo rồi này”
Vuốt nước mắt, linh hồn Diễm bám vào cây bạch đằng, năm ấy, cô hận không thể nói yêu anh ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Duy Anh điên loạn, muốn đập phá tất cả, muốn đập phá cả trời.
Bầu trời trong xanh, có thứ ánh sáng chói rực rỡ chẳng ngôn từ nào diễn tả được.
Thấy Duy Anh không kiểm soát được bản thân, người gồng lên như muốn đập tan ngôi mộ mang Diễm về, Lâm quát lên
-Duy Anh, cậu dừng lại cho tôi ngay
Duy Anh khựng người, gục mặt xuống đất, thứ mặn chát vẫn đeo bám anh. Thứ nước bỏng rát.
Trong tim anh, từng cơn sóng cuộc trào rồi vỡ tan. Trước ngưỡng cửa chia ly mãi mãi, anh phải làm sao bây giờ.
Vỡ vụn, tất cả đã vỡ vụn. Anh sụp đổ hoàn toàn.
Mất đi rồi mới biết hối tiếc là thế nào.
Đau khổ hơn vẫn là Thiên, cảm giác áy náy trong lòng anh không bao giờ nguôi ngoai, đến bây giờ, thấy Duy Anh như vậy, anh càng đau đớn hơn.
Mắt Duy Anh đỏ ngầu, vẫn còn vài giọt mặn đắng rơi xuống. Anh không nghĩ và chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mất người anh yêu mãi mãi.
Anh đã hiểu cảm giác đau đớn tột cùng là như thế nào rồi. Là ngàn mũi dao đâm vào tim, là ngàn nỗi đau gặm nhấm cơ thể.
Cả ba đang buồn, vậy nên họ quyết định đến bar.
Uống cho say để biết hôm nay và mai sau. Ta cô đơn mãi mãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui