Lâm nhìn ba người, giọng nói hết sức buồn cười. Chả là trước mặt Thiên, anh không muốn tỏ vẻ mình đau khổ hoài được.
-Thời sự chiếu cô gái xinh đẹp nào ư mà giấu không ình xem?
Tất cả thở phào trong lòng, giọng nói vui vẻ như vỡ òa. Nhìn sắc thái trên gương mặt Lâm, anh cũng yên tâm vài phần.
Duy Anh liếc người con trai đang thong thả ném mình xuống ghế sofa, hôm nay Lâm bận một chiếc quần short với cái áo rộng thùng thình màu trắng, ngồi cắn hạt hướng dương một cách nhàn nhã như chưa thể có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt sáng chăm chú nhìn vào màn hình tivi, đáy mắt gợn một cảm xúc khó đoán.
Bên ngoài, gió cứ liên hồi đập như thể sắp có một cơn cuồng phong. Lá cây rơi lả tả, rong ruổi đuổi nhau ngoài sân.
Hất hằm, Duy Anh ra ám hiệu cho Thiên và Lâm là sẽ đi tìm hiểu rõ người bị tai nạn đó có phải là Băng không. Thiên gật gù đi chậm rãi ra ngoài, vờ nghe điện thoại rồi đi luôn.
Bữa tối được nhân viên nhà hàng mang đến, bụng ai cũng đang trống rỗng, Khải ngồi vào bàn đầu tiên rồi kéo theo Duy Anh và Lâm.
Vẫn chưa thấy Thiên vào, Lâm có hỏi nhưng Khải đã nhanh chóng lên tiếng, ban nãy có người gọi đến, chắc Thiên ra ngoài gặp người ta, mọi người cứ ăn trước, không cần đợi.
Lái xe đến bệnh viện gần nhất, Thiên mau chóng đỗ xe và chạy vào bên trong. Tầm giờ là lúc người nhà đến thăm bệnh nhân nhiều nhất nên bên trong có rất nhiều người qua lại. Dãy hành lang nào cũng có một vài người ngồi bên ngoài chờ.
Hỏi thăm được tình hình, mấy cô y tá nói hồi chiều có cô gái bị tai nạn chuyển đến, chưa biết rõ danh tính. Chiếc vali của cô gái cũng đã được chuyển đến bệnh viện. Mặc dù không được lục lọi đồ riêng tư của người khác nhưng bệnh viện cũng đã mở vali của cô ra và xem, nhưng không thấy bất kì giấy tờ tùy thân nào. Hiện giờ chỉ đợi người thân của cô đến xác nhận thì mới biết danh tính của cô.
Thiên ngả người về phía sau, dựa lưng vào tường, phía trước là phòng cấp cứu, người con gái chưa rõ danh tính đó vẫn đang ở bên trong. Đã rất lâu rồi vẫn chưa ra, vết thương nặng lắm sao.
Hết dựa lưng vào tường, Thiên lại đi đi lại lại qua cửa phòng, thỉnh thoảng liếc lên chiếc đèn trước cửa xem nó xuất hiện màu đỏ không.
Mặc dù vẫn chưa khẳng định được đó là Băng nhưng anh vẫn rất lo lắng.
Bỗng, anh nhớ đến chiếc vali.
Có lần, anh đã chứng kiến Băng xếp hành lí vào vali. Vẫn nhớ chiếc vali cô hay sử dụng là màu hồng, hành lí của cô đơn giản lắm, chỉ váy trắng và váy đen, đặc biệt là mấy hộp cafe và vài quyển sách.
Không cần chờ đợi lâu anh cũng có thể biết đó phải cô không thông qua chiếc vali đó. Anh đến gặp vài người quản bệnh viện rồi hỏi thăm vài cô y tá xem chiếc vali đó đang ở đâu. Cuối cùng anh cũng được thấy nó.
Mở chiếc vali ra, cái lạnh buốt phả ra, những chiếc váy màu trắng được gấp gọn gàng đặt trên những chiếc váy màu đen. Vài cuốn sách đặt cạnh vài hộp cafe và một cái ly nhỏ, cạnh cái ly còn có hai phin cafe mới tinh.
Anh thề, anh không muốn tin vào mắt mình một sự thật trùng hợp đến vậy. Là cô sao? Không thể thế chứ.
Cuốn sách xã hội mà anh đã từng thấy cô chăm chú đọc ở quán cafe nó đang nằm ở đây. Cầm nó trên tay, vô tình, anh làm một thứ gì đó bên trong rơi ra.
Giật mình rồi lặng người khi thấy tấm hình hồi bé của mình bên trong, tay anh run run với lấy tấm hình, được một người con gái như cô giữ nó thật hạnh phúc, tấm hình vẫn mới như ban đầu nhưng sao nó lại làm anh đau khổ đến thế.
Anh che miệng để tránh thốt lên. Tất cả đã chứng minh cô gái bị tai nạn đó là Băng.
Im lặng nhìn chiếc vali, bị mấy cô y tá thúc giục, anh mới đứng lên, nhận mình là người nhà bệnh nhân rồi theo đi làm thủ tục phẫu thuật và nhập viện cho cô.
Bước chân chán chường, tại sao lại ra nông nỗi này.
Rốt cuộc ngồi ăn cơm cũng không xong, Duy Anh đá chân cho Khải rồi liếc liếc vào chiếc điện thoại của mình trên bàn. Khải gật gù hiểu ý liền bỏ điện thoại của mình ra gọi cho Duy Anh.
Điện thoại Duy Anh vừa kêu, anh lập tức đứng lên, alo rồi ừ hử vài cái và nói lớn.
-Tôi có việc ra ngoài lúc, chút quay lại.
Duy Anh vọt ra ngoài nhanh như tia chớp, chẳng mấy mà đã lấy được xe và lao vun vút trên đường quốc lộ.
Lâm không để ý và tiếp tục ăn, ngoài mặt không quan tâm nhưng trong lòng anh đang có nghi ngờ lớn, thái độ của mọi người như vậy chắc chắn có chuyện đang giấu anh.
Nghĩ ngợi một lúc, anh gật gật là đã no và đứng lên. Khải cũng không ăn nữa và tự tay thu dọn hết tất cả.
Trên đường đi, Duy Anh có gọi cho Thiên, cuộc gọi đầu tiên, máy Thiên không có tín hiệu. Cảm giác trong lòng Duy Anh lúc đó chỉ có thể diễn tả bằng hai từ “bất an”. Gọi tiếp mấy cuộc nữa, cuối cùng Thiên cũng nhận máy.
Nghe Thiên nói y như sấm đánh ngang tai, nếu Lâm biết Băng bị tai nạn, không biết cậu ta sẽ nổi điên nổi khùng như thế nào đây.
Cầu trời khấn phật cho cô ấy tai qua nạn khỏi, mau chóng bình phục.
Duy Anh đến phòng cấp cứu, thấy Thiên đang gục mặt xuống nhìn đất, hai tay bắt vào nhau tựa lên đùi, dáng vẻ cô độc giữa hành lang vắng vẻ. Gió bên ngoài thổi như ai oán, chẳng khác nào bộ phim kinh dị đang chiếu đến đoạn gay cấn.
Thiên nói với Duy Anh được vài câu thì đột nhiên Duy Anh cứ nhìn chằm chằm vào một hình bóng ai vừa đi qua, không suy nghĩ nhiều và anh đã chạy theo bóng dáng đó.
Thân hình trên mét sáu lăm, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, gương mặt xinh đẹp lướt qua nhanh như chớp.
-Diễm
Đôi môi khô khan bỗng thốt lên một tiếng. Đau lòng, giằng xé.
Hành lang sáng chói màu trắng của ánh đèn, gió hiu hiu tạt từ phía cuối hành làng vào trong lòng anh, đem đến một cảm giác buốt buốt khó chịu vô cùng.
-Hoàng Diễm Anh – Duy Anh đập tay mình lên vai cô gái lướt qua đó. Cô gái giật mình quay đầu lại, Duy Anh hấp tấp xin lỗi rằng mình nhầm người.
- Không sao – Cô gái cảm thông nói, còn nở nụ cười với Duy Anh. Nụ cười dễ chịu làm cho anh bớt ái ngại
Cô gái ấy không trắng như Diễm, đôi mắt cũng không biết cười, đôi môi cũng không đỏ mọng, nói chung trong mắt Duy Anh, cô gái này không thể nào bằng Diễm của anh. Lúc đó, anh vội quên mất rằng Diễm đã ra đi mãi mãi, làm sao có thể xuất hiện ở đây được chứ. Chỉ là cô gái này hơi giống Diễm mà thôi.
Trở lại chỗ Thiên, anh mang một vẻ mặt u uất, chán chường.
-Cậu chạy đi đâu vậy?
Trong khi đang mải nghĩ ngợi, câu hỏi của Thiên đã làm anh giật mình. Lắp bắp
-À, tớ đi hỏi thăm tình hình của Băng ý mà.
Gãi gãi đầu, anh nở nụ cười hơi gượng nhưng cũng đủ để Thiên yên tâm.
Ting
Cabin lạnh lẽo được đẩy ra bên ngoài. Cô gái nhỏ nằm thẳng mình, phải thở bằng bình oxi, dây tiêm đâm chằng chịt trên tay, không ai là không xót xa khi thấy cảnh tượng này.
Băng được đưa vào phòng bệnh đặc biệt. Ở bên ngoài, bác sĩ nói một chút vấn đề về Băng cho hai người nghe.
Nghe xong, tay Thiên đập mạnh lên tường như muốn đập đổ vách tường, bác sĩ nói gương mặt cô đã bị hủy hoại hơn năm mươi phần trăm nhưng khóe môi bất giác vẫn nở nụ cười rất đặc biệt. Lẽ nào cô đoán trước được tương lai, đoán trước được số mệnh và mỉm cười chào đón nó.
Tạm thời Thiên và Duy Anh sẽ có thể yên tâm được vì khoa học thời nay rất tiên tiến, gương mặt của Băng nhất định có thể cứu chữa được. Một người với khuôn mặt này mà phẫu thuật được thành khuôn mặt khác thành công thì không gì là không thể.
Thiên vào bên trong thăm Băng, ngồi cạnh cô, anh buồn bã không nói lên lời, nếu cô nhìn thấy gương mặt của mình bây giờ, chắc chắn cô sẽ hét lên vì không tin. Anh phải làm sao để trước khi cô tỉnh, cô vẫn được nhìn thấy khuôn mặt bình thường của mình.
Mặc dù đã chia tay nhưng sự quan tâm lo lắng của anh dành cho cô vẫn chưa lúc nào nguôi ngoai. Bây giờ cô đang bị thế này, anh nhất định sẽ không bỏ rơi cô.
Đến giờ cấm của bệnh viện, Thiên và Duy Anh không ở lại mà lái xe về.
Nghe Duy Anh thuật lại câu chuyện hồi chiều xảy ra giữa Lâm và Băng, Thiên đau xót thay, anh cắn cắn môi chẳng biết phải nói gì bây giờ.
Đường về đêm khuya khoắt, vắng vẻ, đèn đường vàng chói chiếu thẳng vào mắt Thiên hiện lên một nét u sầu ảo não trong đó. Từ khi sinh ra cho đến bây giờ, có lẽ độ tuổi này của anh gặp nhiều vướng bận nhất.
Đi song song xe của Thiên, Duy Anh nói đủ để cả hai nghe tiếng
-Bây giờ Lâm và Băng đã không liên lạc với nhau nữa, chúng ta có thể giữ chuyện này không cho Lâm biết. Cậu ấy sẽ không chịu nổi nếu biết đâu
Ban đầu, Thiên không để ý Duy Anh nói gì, mãi mới tiêu được, anh gật đầu
-À ừ.
-Giờ thuê người chăm sóc Băng, chúng ta hay qua lại đó e là không giữ được lâu. Lâm không phải người dễ dàng qua được
-Vậy để tớ thuê
…
Đợi lâu không thấy Thiên về, Lâm để lại tin nhắn rồi tắt nguồn điện thoại.
Anh thu dọn đồ đạc. Nghe theo lời ông Huy, chuyển vào miền để nhận vụ làm ăn mới sắp tới.
-Thiên, ngày mai tôi đi có việc rất lâu mới về, nếu cậu gặp lại cô ấy nhớ chăm sóc giùm tôi. Nên nhớ, cô ấy vẫn là của tôi.
Thiên đọc được tin nhắn, thở phào nhẹ nhõm, nếu như vậy thì việc Băng bị tai nạn chắc Lâm sẽ không thể nào biết được.