Bên Anh, Băng đi khắp nơi cùng dì Lam để tận hưởng những ngày tháng tự do tự tại vui vẻ nhất.
Mỗi nơi, mỗi chốn cô lại có một kỉ niệm.
Đến khu trượt tuyệt năm nào mà cô đã từng trượt cùng Khải, cô nghĩ đến Khải, thầm chúc phúc cho anh vì anh là một người tốt. Ở cạnh anh rất yên bình và ấm áp nhưng không làm con tim cô rung động được. Trên thế gian này, người khiến ta thích thì có rất nhiều nhưng người khiến ta yêu thì được mấy người?
Đi đến những nơi khác. Cô vô tình thấy một đứa bé trai ngồi khóc nhè trên ghế đá, tình cờ thay đứa bé chạc sáu tuổi lại còn mặc áo màu xanh, Băng đến bên cạnh, hỏi thăm một vài thứ, đứa bé lại nhoẻn miệng cười. Lúc sau có một bà mẹ trẻ chạy đến
-Thì ra con ở đây
Bà mẹ cúi chào Băng và cảm ơn gì gì đó, Băng không nói gì và đứng lên ra chỗ dì Lam.
Băng vừa đi vừa nghĩ đến Thiên, cậu bé sáu tuổi định mệnh của cô.
Nhìn bóng dáng nhỏ của Băng đang lại gần, dì Lam mỉm cười “con bé đang thay đổi bản thân ư? Thật tuyệt”
-Dì đã cho người điều tra được rồi, giấy tờ của con là Lâm đang giữ - Dì Lam lên tiếng
-Vậy con sẽ tự đi lấy – Băng hơi cười.
-Dì sợ để con đi một mình, con sẽ ở lại đó cùng cậu ta luôn mất – Dì Lam chêu. Băng không nói gì, quay đi
Vài ngày sau.
Kiều Uyên và bốn người kia lại đến khu vui chơi lần nữa. Trong khi Lâm đi mua vé, Thiên đi mua nước, Duy Anh và Khải tranh thủ ngồi nghỉ thì Kiều Uyên nhờ hai người đi mua một vài thứ quà vặt cho.
Duy Anh và Khải vừa đi khỏi thì có tiếng nói vang lên đằng xa
-Kia chính xác là con người yêu thằng Lâm
Kèm theo một cái gật đầu của tên cầm đầu, thằng cầm súng bóp cò và bắn trúng Kiều Uyên.
Cô gái nhỏ ngã xuống vì hai phát súng, một xuyên tim, một xuyên ngực. Và không kịp nói thêm một lời nào.
Mấy tên sát thủ kia mỉm cười hài lòng rồi mau bỏ trốn trước khi bị phát hiện.
Bốn người kia trở về, bàng hoàng trước cảnh trước mắt. Cả bốn đều không tin điều gì đang diễn ra trước mắt mình. Đặc biệt là Lâm.
Mọi người túm tụm lại xem. Duy Anh gọi người đến để giải tán đám đông rồi đưa cô gái nhỏ về.
Hơi thở đã tắt, không thể cứu chữa được nữa.
Lâm rơi lệ, nước mắt ít ỏi trên khóe mắt người đàn ông mạnh mẽ cũng rơi xuống. Không gian nhuốm một màu đen đầy tang thương.
Tối hôm đó, Lâm không trở về. Anh và Duy Anh liên tục tìm kiếm kẻ đã sát hại “Băng” và sẽ không tha cho kẻ đó.
Cuối cùng, chỉ trong vòng một giờ đồng hồ. Lâm đã tìm ra kẻ chủ mưu, chính là lũ sử dụng ma túy hôm trước.
Lâm vừa nhếch mép một cái. Cả đám chúng nó đi theo là kẻ hầu cho cô gái nhỏ của anh dưới Diêm Vương ngay.
Lâm và Duy Anh trở về. Lâm tồi tệ hơn bao giờ hết. Nhìn cô gái đã bị phủ tấm khăn trắng lên người, anh chỉ biết mắng chửi ông trời vô tâm cướp mất nhỏ từ anh. Anh quá đau khổ vì tất cả.
Tang lễ của nhỏ được tổ chức. Cả căn biệt thự bị phong tỏa bên ngoài.
Nhỏ Ngọc và Lan Nhi cũng đến chia buồn. Chẳng ai dám ho he một câu gì vì không gian quá lạnh lẽo.
Trong sự đau thương đó, Duy Anh đã khóc thật nhiều vì nghĩ đến người anh yêu.
Diễm!
Em đang ở đâu? Tại sao tụi em lần lượt bỏ đi hết vậy.
Nụ cười của Diễm phảng phất ma mị trong tâm trí Duy Anh. Bàn tay nhỏ bé ấy kéo theo cô bé kia đi về thế giới cực lạc.
Diễm đang cười, không biết cô cười vì gì, sung sướng hay đau khổ?
Thật ra cô cười vì sung sướng đấy, kẻ xấu ắt hẳn phải bị trừng trị thích đáng rồi. Ha ha.
…
Hai ngày sau khi kết thúc tang lễ, Lâm và ba người con trai còn lại không hề ra khỏi cửa. Lâm như người mất hồn, còn linh cữu của Kiều Uyên thật có hồn. Khuôn mặt băng lãnh xinh đẹp, đôi môi nhỏ như muốn nói điều gì đó…
Băng trở về. Cổng biệt thự không đóng, cô tự bước vào qua hàng rào cản của vệ sĩ. Đám vệ sĩ cứ ngỡ cô là ma, hét lên toán loạn và chạy đi.
Cô thật sự ngơ ngác không hiểu đầu đuôi thế nào, ai nhìn thấy cô đều mấp máy từ “ma..ma” rồi chạy hoặc ngất.
Cô đáng sợ lắm hả?
Éo le thay cô đang mặc đồ trắng từ trên xuống dưới.
Băng bước vào bên trong, nhận ra không gian trầm mặc của một tang gia, cô thắc mắc ai là người mới mất, tự dưng cô lại lo cho Lâm và mọi người quá.
Cô chạy thật nhanh vào bên trong, và sững người khi thấy bài vị và di ảnh chính là mình…