Trà Môn Khuê Tú

“Hơn nữa ta cũng không phải chỉ có một cách này.” Hoàng Hoài An tiếp tục nói, “Nếu công tử đã giao cho ta một vấn đề khó như thế thì chắc là cũng sẽ không quá để ý tới cách làm của ta, chỉ cần ta không làm chuyện thương thiên hại lý là được.”

Làm ăn mua bán dù sao cũng không tránh khỏi phải dùng chút thủ đoạn. Ngoài những chuyện mà Nhan An Lan không cho phép làm ra thì chỉ cần không giẫm lên điểm mấu chốt, hắn cũng sẽ không trách tội.

“Vậy lão gia định an bài mấy thôn dân đó thế nào?” Trương Phương Nham hỏi.

Hoàng Hoài An đã phải bỏ ra nhiều ngân lượng như vậy để bồi thường cho Tô gia để kéo hết mấy thôn dân trong thôn Quế Lâm tới Hoàng gia thì phải kiếm việc gì đó cho bọn họ làm mới được, nếu không cho dù có cho không tiền công đi nữa thì bọn họ cũng sẽ không an tâm. Chỗ này không có việc, bọn họ lại chạy về giúp Tô gia làm việc, vậy thì kế hoạch của Hoàng Hoài An cũng đi tong, chẳng những không trộm được gà còn mất thêm nắm gạo.

Hoàng Hoài An thở dài: “Ta mới mua một ít đất đai ở phụ cận, chuẩn bị trồng trà.”

Ruộng đất có sẵn đắt hơn núi hoang rất nhiều, nếu mua ruộng đất thì tự nhiên sẽ không có lời. Nhưng bù lại, đất đai phì nhiêu hơn, trong thời gian ngắn vẫn có hiệu quả rất tốt, ít nhất cũng không cần phải tốn thời gian và công sức đi khai khẩn nữa. Ở nơi khác cũng có núi hoang, nhưng để thuận tiện cho mấy thôn dân của thôn Quế Lâm, Hoàng Hoài An cũng chỉ có thể mua một mảnh đất cằn ở phụ cận. Nhưng mà chủ nhân của mảnh đất kia biết Hoàng Hoài An đã mướn rất nhiều thôn dân rồi bây giờ mới đi mua đất cho nên đã nâng giá lên thật cao. Hoàng Hoài An tính tính, vì chuyện này, hắn đã tốn không ít bạc.

Có điều hắn đã làm ăn buôn bán nhiều năm, trước mặt người ngoài thì cũng không có danh tiếng gì nổi bật, nhưng mà đi theo Đại hoàng tử, cho dù chỉ có chút cơm thừa canh cặn thì cũng đủ để hắn no căng bụng rồi, mấy trăm lượng bạc này vẫn không đáng để hắn đặt vào mắt. Chỉ là bản tính của thương nhân khó bỏ, nay biết việc có hại mà vẫn phải cố lao vào thì không khỏi buồn bực, chỉ có thể tìm ông bạn già phòng thu chi để than thở một lát.

“Thôi không nói với ngươi nữa, ta ra ngoài làm việc đây.” Than thở xong rồi, Hoàng Hoài An cũng lấy lại tinh thần, đứng dậy chỉnh trang quần áo một chút rồi mang theo tùy tùng ra cửa.

Không bao lâu sau hắn đã có mặt trong một quán rượu nhỏ gần Diệp gia trang, gọi một ít rượu và thức ăn xong cũng không động đũa, dường như còn chờ ai đó.

Chỉ một lát sau đã có thêm một người lén lút đi vào. Ban đầu hắn ngồi ở tầng dưới, nhìn trước nhìn sau không thấy ai theo dõi mới lên lầu, tới phòng của Hoàng Hoài An gõ cửa.

“Mời vào.” Tùy tùng của Hoàng Hoài An ra mở cửa, liếc mắt nhìn người ngoài cửa, chắp tay chào hỏi xong liền đưa tay mời, “Lão gia nhà chúng ta đợi đã lâu rồi.”

“Ai nha, để lão gia chờ lâu thật là không phải, thất lễ thất lễ rồi.” Người tới vội vàng chắp tay xin lỗi.

Nếu Tô Ngọc Uyển và Mã chưởng quầy có ở đây tất nhiên sẽ nhận ra ngay người mặc áo lụa màu xanh đá này chính là chưởng quầy Trịnh Thiện của Diệp gia trà trang.

Hoàng Hoài An đứng lên chắp ta đáp lễ, cười nói: “Ta cũng mới đến không lâu, Trịnh chưởng quầy không cần đa lễ. Mời ngồi.”

Sau đó cả hai cùng ngồi xuống chỗ của mình.

“Rượu và thức ăn đã dọn lên rồi, chúng ta vừa dùng vừa nói chuyện đi.” Hoàng Hoài An tự mình rót cho Trịnh chưởng quầy một ly rượu.

“Ai da, sao dám làm phiền Hoàng lão gia?” Trịnh Thiện nói vậy nhưng thân mình cũng không động, đợi đến lúc Hoàng Hoài An rót rượu xong rồi ngồi xuống, hắn mới bưng ly rượu lên cười nói, “Làm phiền rồi. Nào, để ta kính Hoàng lão gia một ly.”

Hai người cũng không nói chuyện chính sự, chỉ chuyên tâm uống rượu dùng bữa, mãi tới khi ngà ngà say rồi Trịnh Thiện mới lên tiếng hỏi: “Không biết hôm nay Hoàng lão gia mời ta đến đây là vì chuyện gì?”

“Trịnh chưởng quầy làm việc ở Tô gia đã nhiều năm, bây giờ Tô đại lão gia đã mất, chỉ có thể để nữ tử khuê các đương gia, không biết Trịnh chưởng quầy có nghĩ tới chuyện thay đổi chủ nhân không?” Hoàng Hoài An mặc dù uống rượu đỏ cả mặt, nhưng mà thần chí vẫn rất rõ ràng, trực tiếp hỏi.

“Đổi chủ tử?” Trịnh Thiện hơi híp mắt, cười như không cười mà nhìn Hoàng Hoài An, “Hay là Hoàng lão gia muốn mời chào ta về bên đó?”

Hoàng Hoài An gật đầu: “Ta đúng là có ý này.”

Từ khi nhận được lời mời của Hoàng Hoài An, Trịnh Thiện đã suy đoán rất nhiều, mà có khả năng nhất cũng chỉ có chuyện này, có điều hắn cũng không có nắm chắc, bởi vì mấy năm nay hắn làm chưởng quầy ở Diệp gia trà trang cũng chỉ tuân theo lề cũ, không có công trạng gì xuất sắc cả. Lúc Tô Trường Thanh vừa tạ thế, hắn nghe nói Tô Trường Đình hạ ngáng chân ở vườn trà Diệp gia viên thì đã định đổi chủ, còn thông qua nhân mạch của mình đi tiếp xúc với mấy nhà phú quý trong thành. Nhưng mà những người này đều có người trọng dụng rồi. Thương nhân Huy Châu coi trọng nhất là tín nghĩa, trừ phi là sinh lão bệnh tử, hoặc là chủ nhân cắt xén tiền công, chưởng quầy thủ đoạn dối trên lừa dưới, nếu không chủ nhân đều sẽ coi trọng. Cho dù có chỗ trống thì cũng sẽ do nhị chưởng quầy lên thay, dù sao cũng là người của mình, phẩm hạnh tốt xấu thế nào cũng có thể nắm được rõ ràng rồi, chứ không ai lại đi mướn người ngoài tới làm chưởng quầy cả.

Mà Trịnh Thiện ở Diệp gia trà trang làm đại chưởng quầy đã quen, bây giờ bảo hắn đi làm nhị chưởng quầy, tam chưởng quầy, suốt ngày phải nhìn sắc mặt của người ta mà sống thì hắn lại không chịu được.

Cũng may Tô Ngọc Uyển có bản lĩnh, chẳng những có thể ổn định vườn trà, còn nghiên cứu ra bí phương, sao chế ra trà Tùng la thượng hạng, khiến cho thanh danh của Diệp gia trà trang lan rộng, lợi nhuận thu được cũng không kém. Trịnh Thiện nhờ đó cũng có thể xuôi gió xuôi nước, cho nên tạm thời không muốn đi nữa. Chỉ là Tô Ngọc Uyển kiểm tra sổ sách còn nghiêm ngặt hơn cả phụ thân của nàng, đã chỉ ra mấy lỗ hổng trong trướng mục, khiến hắn đã không vớt được chút gì, còn bị giáo huấn vài câu. Hắn xưa nay vẫn rất kiêu ngạo, cho rằng mình là người lão luyện, còn Tô Ngọc Uyển chỉ là một tiểu cô nương chưa xuất giá mới bắt đầu tập tễnh kinh thương, muốn cậy nhờ hắn thì sẽ phải nịnh nọt lấy lòng hắn nhiều hơn mới phải, ai ngờ nàng lại quay sang khiển trách hắn, khiến hắn càng thêm bất mãn. Chỉ là vẫn chưa tìm được chỗ để đi, cho nên thời gian này hắn cũng chỉ có thể trút giận lên mấy tiểu nhị trong tiệm.

Hôm nay tự nhiên lại được Hoàng Hoài An mời tới, còn nói muốn mời hắn về làm chưởng quầy cho mình thì Trịnh Thiện cũng có chút động tâm. Sinh ý của Hoàng Hoài An lớn hơn Tô gia rất nhiều, cho dù Tô Ngọc Uyển có chế ra được trà mới thì cũng không thể so với Hoàng Hoài An được.

Chỉ là Trịnh Thiện đã làm buôn bán hơn nửa đời, tự nhiên cũng có mấy phần khôn khéo, hắn biết vội vàng sẽ không ăn được đậu hũ nóng, nếu mình quá mức cao hứng, Hoàng Hoài An sẽ không cho mình vị trí tốt, ngược lại còn bớt xén tiền công. Cho nên hắn cũng không trả lời ngay mà gặp một ít đậu phộng cho vào miệng nhai mấy cái rồi mới hỏi: “Không biết Hoàng lão gia muốn ta qua đó làm cái gì?”

Hoàng Hoài An bảo tùy tùng rót rượu cho Trịnh Thiện xong mới nói: “Ta vừa mua mấy chục mẫu ruộng, đang tính trồng trà, Trịnh chưởng quầy có thể tới giúp ta được không?”

Trịnh Thiện nhíu mày hỏi: “Muốn ta đi xử lý vườn trà sao?”

“Không phải.” Hoàng Hoài An xua tay, “Vườn trà đã có người quản lý rồi, ta muốn Trịnh chưởng quầy quản lý trà trang giúp ta. Mặc dù vườn trà nhà chúng ta chưa có trà bán ngay, nhưng mà chúng ta vẫn có thể đến Hưu Ninh mua về mà, cứ giành một chân trước đã rồi tính.”

Hoàng Hoài An nói thì nói vậy nhưng trong lòng cũng rất buồn bực.

Nhan An Lan muốn kinh doanh lá trà, tự nhiên là phải mở một cái trà trang, này cũng không có gì, chỉ cần lấy một cửa hàng của mình ra, lại điều thêm mấy tiểu nhị tới đó, mua trà từ Hưu Ninh thành về bán lẻ là sẽ kiếm được lợi nhuận. Đã là thương nhân, chỉ cần có thể kiếm tiền thì bán cái gì mà không được? Bởi vậy chuyện mua vườn trà, mở trà trang với hắn cũng không có gì to tát.

Duy nhất chỉ có chuyện liên quan tới người này là hắn không thể cao hứng nổi.

Hoàng Hoài An đã làm buôn bán nhiều năm, thủ hạ tâm phúc bồi dưỡng cũng không ít, có rất nhiều nhị chưởng quầy có năng lực còn đang chờ hắn đề bạt lên làm đại chưởng quầy, chọn đại một người cũng tốt hơn kẻ này gấp mấy lần. Trong mắt Hoàng Hoài An, Trịnh Thiện chính là kẻ mà hắn chướng mắt nhất, đã không có năng lực, cũng không trung tâm, nhà khác vừa chiêu mộ đã muốn rời bỏ chủ nhân cũ, một chút cũng không nghĩ tới ân tình trước đây của Tô Trường Thanh với hắn.

Nhưng mà Nhan An Lan lại cứ cố tình hạ mệnh lệnh này cho hắn, vì nhiệm vụ hắn cũng không thể không tự mình tới cửa mời chào cái kẻ cặn bã này về dưới trướng của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui