Trà Môn Khuê Tú

Lâm Vũ Vi là khách quen của Hình gia, cho nên cũng không cảm thấy chuyện này có gì không ổn, bởi vậy cũng không từ chối, hào phóng đáp ứng: “Đa tạ phu nhân.” Sau đó mới xoay người nói với Tô Ngọc Uyển: “Tay nghề của đầu bếp Hình gia thế nào, hôm yến hội cô nương cũng đã được nếm qua rồi đó. Hôm đó nhiều người cho nên cũng không làm được mấy món phức tạp. Bây giờ ít người, chúng ta đừng khách khí, cứ ở lại nếm thử món sở trường của hắn đi.”

“Được rồi, ta sẽ kêu hắn làm mấy món ngươi nhớ mãi không quên kia thêm nhiều chút.” Hình phu nhân cười, véo yêu má Lâm Vũ Vi một cái rồi dẫn theo nha hoàn bà tử rời đi.

Thời gian sau đó, mấy người lại chơi trò ném thẻ vào bình rượu một lát, cũng không trở về nội viện mà để hạ nhân dọn cơm trong đình hóng gió, bốn người vui vẻ dùng cơm xong mới chia tay nhau ra về.

Tiễn Lâm Vũ Vi và Tô Ngọc Uyển về rồi, lại nhìn nha hoàn bồi Trương Thanh Viện về sân của nàng xong, Hình Dư Nghiên mới vội vàng đi tới sân viện của Hình phu nhân. Nàng vừa vào cửa đã thấy mẫu thân của Trương Thanh Viện đang ngồi trong phòng nói chuyện phím với Hình phu nhân, nàng cười hành lễ nói: “Biểu tỷ vừa mới trở về đấy ạ.”

“Ừ. Lại đây ngồi đi.” Trương phu nhân hỏi: “Tiếp khách cả buổi sáng có mệt không?”

Hình Dư Nghiên cười nói: “Không mệt ạ, đều là mấy tỷ muội hợp ý, nói chuyện với nhau rất vui nên cũng không thấy mệt ạ.”

“Con thấy Tô cô nương thế nào?” Trương phu nhân không nhịn được hỏi.

“Con thấy nàng rất tốt.” Hình Dư Nghiên nói, “Tự nhiên, hào phóng, không giống mấy người xuất thân tiểu môn hộ khác. Hơn nữa nàng còn có mấy phần tài học. Con cố ý hàn huyên với nàng một ít thơ từ ca phú, dường như nàng đọc rất nhiều thứ, mặc dù không chuyên sâu nhưng cái gì cũng biết một ít.” Nàng nói xong còn quay sang nhìn mẫu thân.

Hình phu nhân cũng gật đầu tán đồng: “Con nói không sai, nàng rất có tài học và linh tính, rất xứng đôi với đại ca con.”

Thấy hai mẹ con tựa hồ đã muốn định chuyện hôn sự, Trương phu nhân vô cùng bất đắc dĩ nhắc nhở: “Muội đừng quên, nàng còn đang trong hiếu kỳ, phải hai năm rưỡi nữa mới ra hiếu. Võ ca nhi cũng không còn nhỏ nữa, vì một nữ tử như vậy đáng để nó phải chờ hai, ba năm sao?”

Bà không hài lòng với thân phận của Tô Ngọc Uyển. Hình Chấn Võ là đích trưởng tử của tri phủ, con nhà thế gia, tướng mạo anh tuấn, còn là cử nhân, cho dù có tục huyền cũng có cả bó tiểu thư quan gia muốn gả cho hắn. Hắn có điều kiện như vậy, cưới ai mà không được, cần gì phải cưới một cô nương xuất thân thương hộ.

Nhưng mà vị muội muội này của bà, tuổi trẻ tài cao nhưng lại không kiên nhẫn xử lý việc nhà. Lúc trước gả cho Hình đại nhân cũng là vì nhìn trúng hắn có tài học lại không phải trưởng tử, thành thân xong có thể không cần phải quản lý gia sự. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, con đường làm quan của Hình đại nhân vô cùng thuận lợi, làm quan nhiều nơi, Hình phu nhân không ở nhà chồng, lại có nhi nữ, không thể không tự mình lo liệu chuyện trong nhà. Thật vất vả ngóng trông con dâu và cửa, nghĩ mình cuối cùng cũng có thể thoát khỏi mấy việc vặt vãnh này, ai ngờ vị thiên kim kia lại là mỹ nhân đăng, chỉ đẹp chứ không xài được, gió thổi một cái liền ngã. Chẳng những không thể giúp đỡ bà quản gia, còn suốt ngày đau ốm không dậy nổi. Thành thân được hai năm, ngay cả con cũng chưa có đã buông tay về trời.

Hình phu nhân vô cùng hối hận, còn thề là nếu chọn con dâu lần nữa, sẽ không xem gia thế, không nhìn tài danh, chỉ cần thân thể khỏe mạnh, thông minh tháo vát là được, miễn cho nhi tử vô duyên vô cớ bị nói là khắc thê.

Cho nên gặp mặt hai lần, bà liền nhìn trúng Tô Ngọc Uyển. Tô Ngọc Uyển mặt mày hồng nhuận, dáng người cao gầy, vừa nhìn đã biết là người khỏe mạnh, vừa chân thành lại thông mình tháo vát, ngôn hành cử chỉ ưu nhã, thong dong; dung mạo xuất sắc, rất xứng với nhi tử của bà. Quan trọng nhất là, nhà Tô Ngọc Uyển mặc dù chỉ là thương hộ phụ thuộc Trần gia nhưng lại rất có cốt khí, sau khi bị Trần Hân Nhi ám toán xong thì không thèm tới cửa Trần gia nữa, Trần gia cho hạ nhân tới mời nàng cũng không lập tức đi ngay, tính cách này rất hợp ý Hình phu nhân.

Hình phu nhân chỉ lo lắng học thức của Tô Ngọc Uyển. Nếu nàng là người dốt đặc cán mai, hoặc là chỉ biết mấy chữ, đủ để nhìn xem sổ sách, còn thơ từ ca phú lại không biết gì thì nhi tử bà sẽ rất thiệt thòi. Không cần phải cưới tài nữ, nhưng mà ít nhất cũng phải có cùng chí hướng với Hình Chấn Võ, thì giữa hai người mới có đề tài chung để nói với nhau.

Bởi vậy mới có cuộc gặp gỡ hôm nay.

Có điều Hình phu nhân lại quên mất chuyện hiếu kỳ của nàng. Bà nhíu mày nghĩ nghĩ, xua tay nói: “Chuyện này vẫn nên nói với Võ ca nhi, để nó tự quyết định đi.”

“Chỗ mẹ chồng của muội…” Trương phu nhân nhắc nhở.

Hình gia lão phu nhân mặc dù chỉ ở tạm chỗ này một thời gian rồi sẽ hồi kinh. Nhưng mà dù sao Hình Chấn Võ cũng là tôn tử của bà, bây giờ bà đang ở Huy Châu, nếu bà chưa gật đầu mà Hình phu nhân đã tự tiện quyết định, tự nhiên là sẽ không cao hứng.

Hình phu nhân cười nói: “Tỷ yên tâm, tức phụ kia của Võ ca nhi là do mẹ chồng ta tự chọn, bây giờ bà cũng hối hận xanh ruột rồi, khi không lại khiến Võ ca nhi tuổi nhỏ đã thành người góa vợ. Chỉ cần nhắc tới hôn sự của Võ ca nhi, bà ấy liền không còn tự tin nữa. Huống hồ lúc bà mới tới Huy Châu cũng đã đồng ý để muội tự mình lựa chọn con dâu tục huyền cho Võ ca nhi rồi.”

Nói đến cùng thì hôn sự này vẫn là chuyện của người Hình gia, Trương phu nhân cũng chỉ có thể nhắc nhở một câu vậy thôi. Muội muội đã nói như vậy, ngay cả mẹ chồng nàng còn không quản, thì bà cũng không tiện nhiều lời thêm nữa, bèn đứng dậy cáo từ trở về sân viện của mình.

………………………………………

Sau khi Tô Ngọc Uyển ra khỏi Hình phủ liền phân phó: “Đi trà trang.”

Ngô Chính Hạo “Vâng” một tiếng rồi quay đầu xe chạy về phía Diệp gia trà trang.

Lúc sắp đến trà trang, từ xa đã thấy một đám người vây quanh trước cửa, bên trong dường như còn có người đang tranh cãi, không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Ngô Chính Hạo không dám chạy tiếp, nắm dây cương, dừng xe lại, nói với Tô Ngọc Uyển: “Cô nương, phía trước nhiều người, để tiểu nhân kêu Cốc Vũ đi trước xem thử.”

Tô Ngọc Uyển gật đầu với Cốc Vũ.

Cốc Vũ xuống xe, đi tới trước thăm dò một lát rồi trở về bẩm báo: “Có một nam nhân không biết từ đâu tới, mang theo một bao trà mốc meo, nói là lá trà sáng nay chúng ta bán cho hắn, hắn mang về nhà mới phát hiện lá trà bị mốc, vì vậy mới mang tới đây đòi công đạo, nhưng mà tiểu nhị trong trà trang không nhận cho nên mới nháo lên. Nô tỳ hỏi tiểu nhị thì hắn nói Mã chưởng quầy và Lưu Bình đều đã ra ngoài rồi ạ.”

Tô Ngọc Uyển nhíu mày.

Diệp gia trà trang từ trước đến nay đều thành thật buôn bán, chưa bao giờ làm những chuyện gian dối, cho dù là Trịnh Thiện làm chưởng quầy cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của Tô Trường Thanh mà gian lận trong lá trà, bây giờ Mã chưởng quầy làm chưởng quản trà trang thì lại càng không thể có.

Hơn nữa, Diệp gia trà trang buôn bán rất tốt, ngay cả trần trà (trà cũ) còn không có, lấy đâu ra trà mốc? Hơn nữa, từ khi tiếp nhận trà trang, Mã chưởng quầy rất khi rời khỏi nơi này, trừ phi là vì chuyện Lưu Bình đi Mạc Nam hoặc là tìm nàng thương nghị công việc.

Nhưng mà làm sao có thể khéo như vậy, hắn vừa không có trong tiệm, người này liền tới cửa gây chuyện?

Hiển nhiên là có người cố ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui