Tra Nam! Cút- Tiêu Dao Truyện

" Lệ phi thật cao minh, đến An Lạc ta cũng phải bội phục."

Kiều An Lạc giờ thành chiêu nghi,song ăn vận vẫn như một từ phi đứng đầu. Đôi mắt lả lướt điểm phấn hồng nhạt mang chút vẻ dịu dàng yêu kiều.

Khác với vẻ đó, Tần Chỉ Hoa lại trang điểm sắc xảo, xiêm y thêu chỉ vàng xa hoa, trên chiếc cổ mảnh khảnh đeo bộ trang sức bằng ngọc trông dung tục vô cùng.

Đôi môi đỏ thắm nở nụ cười.

" Chờ đến ngày đó bản cung cho ả bị hủy hoại. Đến lúc ấy còn đạp lên đầu bản cung nữa không."

" Lệ phi không biết, hôm bữa rõ ràng là tiện nhân Lương phi kia phá đám, không thì đã rạch nát mặt Tiêu Dao rồi!"

Kiều An Lạc căm hận. Hừ cũng vì vậy nàng ta bị biếm thành một chiêu nghi, đám phi tần trước kia nàng ta ức hiếp giờ quay sang đáp trả kiếm chuyện, thật tức a.

" Chỉ là một đứa con nít ở Vân gia, xử lúc nào chả được."

Lương phi, 16 tuổi, hoàng phi nhỏ nhất trong hậu cung này. Gia tộc không mấy nổi trội nhưng lại nhỏ nhất, ngây thơ nhất nên hoàng thượng khá sủng ái nàng ta. Dường như mọi thứ đồ chơi mới hoàng thượng cũng đều đem sang chỗ nàng ta chơi. Lúc nào cũng đừng gương mặt ngây ngô nhìn đời khiến Tần Chỉ Hoa rất căm ghét.

Mà thôi, lần này xử con tiện nhân kia trước. Đến khi nàng ta được như ý rồi xử lí đám tiền nhân kia sau.

Nàng ta lấy một gói giấy nhỏ trong tay áo vứt sao cho Kiểu An Lạc. Kiểu An Lạc ngận lấy, cảm nhận được chút bột bên trong đo. Tần Chỉ Hoa nhàn nhạt mở miệng.

" Yến tiệc 7 ngày sau cầm cái này xử Tiểu Dao."

" Đây là gì?"


" Tiêu hồng tán, chỉ có giao hoan mới giải được. Lúc đó cho thêm vài tên thị vệ vào."

Tần Chỉ Hoa cười. Nụ cười diễm lệ cay độc muôn phần. Dâm loạn hậu cung là tội chết.

Kiều An Lạc ồ một tiếng, vui vẻ nhận lấy nó rồi đi.

" Được thôi. Đến lúc đó xem kịch nào."

Bóng của Kiều An Lạc khuất hẳn đi. Tần Chỉ Hoa mới đến giường, cởi từng lớp cung trang hoa lệ kia ra, tấm lưng chi chít những đường roi ngoằn ngoèo rướm máu.

" Kim Lan, thoa thuốc cho bản cung."

Nàng ta nằm sấp xuống giường,phơi bày tấm lưng trần ra. Tỳ nữ tên Kim Lan kia hơi sợ sệt nhìn những đường roi xấu xí. Rõ đã bôi thuốc thường xuyên, cớ sao mấy nay vết thương lại lở ra đen xì.

Nương nương biết được chắc chắn nàng ta sẽ bị đánh chết, thôi thì thoa đại đi.

Kim Lan đổ thuốc lên vết thương, mùi bạc hà xen lẫn mùi hoa nhè nhẹ có chút thanh mát. Chân mày Tần Chỉ Hoa giãn ra,thoải mái hưởng thụ.

" Thuốc này thật tốt thật dễ chịu"

Nàng ta mở lời khen ngợi. Đắc ý, chẳng bao lâu nữa vết thương sẽ lành thôi, lúc ấy có thể thị tẩm rồi.

Mà đó là chuyện của "chẳng bao lâu nữa".

Hồng Mai cung khác với các cũng khác ,trong đó toàn những thứ đồ chơi cho hài tử. Cũng phải bởi lẽ chủ nhân cung ấy chỉ mới là một tiểu cô nương nhờ nhắn mới 16 tuổi đã phải tiến cung làm phi.

Nữ hài tử trong bộ xiêm y hồng nhạt, gương mặt nhỏ nhắn, đưa mình trên cái xích đu treo dưới gốc cây đào xanh lá. Nụ cười hồn nhiên vui đùa thích thú. Điểm trên tráng là đoá hồng mai xinh đẹp nổi bậc gương mặt khả ái của nàng. Trên tay cầm lấy trái vải mát lạnh vừa đung đưa xích đu vừa thưởng thức trái ngọt.

Vải đem từ vùng bắc về, hoàng thượng cho người đem hai phần đến cho nàng dùng.

Lương phi Vân Cẩm Liên, một trong số những phi tần được sủng ái nhất. Cũng là phi tần duy nhất được chủ các cung yêu thích nhất vì nàng khá đơn thuần, không ganh đua. Hoàng đế bệ hạ xem nàng ta như một đứa trẻ mà sủng.

Mà đó cũng là vẻ ngoài...

Trên cành cao nơi nàng ta ngồi, có nam tử hắc y ngồi đó.

" Sao rồi?"

Nàng nhỏ nhẹ hỏi hắn.

" Nàng ta đã dùng được 3 ngày, có dấu hiệu thêm nghiêm trọng"

Nam tử kia khoanh tay ngồi thẳng chân trên cành cây lớn ung dung đáp.

" Cần động tay động chân vào lễ phục nàng ta không?"


" Không cần. Điện Phượng Nghi chẳng bao giờ để Tường Vi cung thuận lợi đâu."

Vân Cẩm Liên cười nhẹ, gương mặt vẫn thanh thuần sạch sẽ kia lại hoạ lên đôi mắt phượng lạnh lẽo.

Nam tử ấy từ trên cao nhìn nàng. Nhỏ nhắn thật không khác gì một tiểu cô nương thuần khiết cơ chứ. Song ai mà biết tận bên trong bộ mặt ấy là nó đen tối cỡ nào. Thật may hắn cùng nàng ta làm đồng đội của nhau đủ lâu nếu không chính hắn sẽ bị lừa như đám ngu xuẩn kia mất.

" Giờ ta phải đến chỗ hoàng hậu. Ngươi lui đi, khi cần ta gọi."

Nàng nhảy xuống xích đu chậm rãi nói.

" Được thôi. Ta thực muốn xem Lương phi làm được gì."

" 7 ngày sau ngươi sẽ biết."

Đoạn nàng ta đi ngay. Nam tử trên cây cười nhẹ sau đó phi thân mất hút.
.........

Tiêu Dao từ tấm bình phong đi ra trong bộ xiêm y gồ ghề, đầu đội mũ phượng vàng khảm ngọc đỏ nặng nề. Khoác trên người một cái áo ngoài dài bảy thước thêu hình phượng hoàng tung cánh.

Rõ là phượng bào, Yến Thanh Lam sao để nàng mặc.

" Biểu tỷ, tỷ phải thay muội cử hành lễ này."

Yến Thanh Lam ngồi trên ghế quý phi ôn nhu nói. Hạnh mâu sáng rực ngắm nghía nữ nhân xinh đẹp trước mắt.

Biểu tỷ thật đẹp.

" Không phải Tần Chỉ Hoa làm rồi sao?"

Nàng vừa chỉnh lại dáng đứng cho ngay ngắn. Bộ này xem như còn nhẹ chán so với trước kia nàng biểu diễn trên sàn catwalk. Nghiệt nổi quá dày, nóng muốn chết.

" Nhưng tỷ phải làm. Nàng ta chỉ là một thứ phi, có tư cách làm sao."


Yến Thanh Lam dường như có chút ghét bỏ Tần Chỉ Hoa kia.

" Muội không sợ Chiến Bắc Dã bắt bẻ à? Dù gì cũng là ái phi của hắn mà. Tiêu tâm can đó mà ủy khuất lại đổ lên đầu chúng ta."

Nàng mỉa mai nói lại. Yến Thanh Lam chỉ nhàn nhạt cười trừ.

Nàng cúi người xách váy lên, xỏ chân vào hai đôi dày trước mắt. Do giày 2 tấc. Bên trong độn đệm khá êm ái. Sau đó nàng đứng thẳng lên rảo vài bước chân xung quanh điện Phượng Nghi.

Yến Thanh Lam có chút bất ngờ. Tỷ ấy có thể đi trên đôi giày này khi nàng phải mất gần 3 tháng tại miếu để tập.

Từng bước tao nhã, uyển chuyển, cái lưng thẳng tắp, dường như có thể phô diễn những điểm nhấn của bộ xiêm y kia. Lối đi cuốn hút, thần thái nghiêm nghị uy phong, so với nàng, biểu tỷ có khí chất làm hoàng hậu tốt hơn nhiều.

" Biểu tỷ giỏi thật."

Tiêu Dao phổng mũi kiêu ngạo. Gần 10 năm hành nghề làm người mẫu, chuyện này có đáng gì.

Nàng xoay tròn, quay lại đến bên Yên Thanh Lam. Yến Thanh Lam có chút lo sợ, số nàng ngã, định chực giơ tay đỡ theo phản xạ. Nhưng, nàng vẫn đứng vững, không những thế còn đi rất tự nhiên.

" Quý phi tỷ tỷ thật giỏi a."

Giọng nói non nớt của trẻ con vang lên.

Dáng người nhỏ bé tinh nghịch đi vào trong. Vân Cẩm Liên như đứa trẻ cuối tít mắt tít mũi, ngây ngô hành lễ.

" Cẩm Liên tham kiến hoàng hậu tỷ tỷ, quý phi tỷ tỷ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận