Tra Nam! Cút- Tiêu Dao Truyện

Mọi thứ bắt đầu.

Mọi kế hoạch đã được vạch hoàn chỉnh đến từng chi tiết một.

Tiêu Dao đã bày một buổi yến tiệc để chào mừng đứa con đầu tiên của Hoàng thượng. Mọi thứ có vẻ rất tự nhiên, rất đáng lẽ song bên trong lại ẩn chứa bao nhiêu thứ chờ vị phi tần tòng nhất phẩm kia.

Dòng người nô nức nườm nượp đi ra đi vào Tường Vi cung. Bao nhiêu thứ trân quý khác lại lũ lượt ào về Tần Chỉ Hoa. Tin Lệ phi có thai nay chính thức tuyên bố toàn triều. Toàn bộ quà cáp từ mọi nhà thay nhau tranh giành chỗ ở Tường Vi cung.

Con đầu của bệ hạ a. Sau này cần phải nhờ vả Lệ phi rồi.

Hàm răng trắng phóc luôn luôn rộ cười trên gương mặt đắc ý của nàng ta. Ban đầu thấy kì lạ song nhưng nhìn mọi thứ quá hoàn hảo nên nàng ta cũng không còn nghi ngờ, bắt đầu hưởng thụ. Tần gia cũng thơm lây tuy nhiên Tần chủ mẫu chẳng vui vẻ mấy.

"Rõ biết nàng ta không có mang bà vẫn giấu sao?"

Nữ tử mang vành mũ đen che đi gương mặt mình, chỉ nghe được giọng nói lành lạnh đầy uy quyền. Tần chủ mẫu ngồi đó không nói gì, có chút rối rắm.

"Khi nàng ta lên cơ, đầu tiên sẽ đối phó với bà. Bà lại để một thứ nữ thấp hèn đè đầu cưỡi cổ mình... Tần chủ mẫu biết nhẫn nhịn đấy."

Câu nói đánh vào chỗ ngứa của bà ta. Bà ta là đích nữ cao quý một thế gia luôn luôn xem thường đám thứ nữ của bọn thiếp thất, thông phòng. Bà may mắn sinh 2 nhi tử nhưng lại không mang con gái không thể dùng nó để kết bè phái được. Mà lỡ như Tần Chỉ Hoa làm Hoàng hậu vậy chẳng phải bà phải quỳ dưới chân nàng ta hành lễ sao?

Nghĩ đến đó bà không can tâm. Một thứ nữ ti tiện hạ lưu như nàng ta có quyền gì.

Hít một hơi thật sâu, bà cuối cùng cũng đưa ra quyết định.


"Được rồi! Ta sẽ vạch trần ả."

"Tốt!"

Nữ tử cười đưa đà. Hạnh mâu lạnh nhạt thâm thúy. Tần Chỉ Hoa, đến lúc rồi!

Yến tiệc linh đình tổ chức tại Bích Lan điện. Nhạc múa tưng bừng hoà cùng tiếng cười nói chúc tụng của đám quan lại mệnh phụ các nhà.

Tần gia chủ ngồi đó liên miên nhận rượu chúc từ mọi người. Lão nở mày nở mặt, trong ánh mắt già đời của lão thoáng chốc giảo hoạt đắc y nhìn sang Yến gia chủ - phụ thân của Yến Thanh Lam.

Yến gia phụ không bất cứ động thái gì. Im lặng đến kì lạ. Người ta muốn đánh sang ông cho thoả lòng mình nhưng ngẫm lại Hoàng Quý phi hiện tại được bệ hạ sủng ái nhất là cháu gái của ông nên không nói nữa.

Tiếng nói của Lý tổng quản vang lên. Chiến Bắc Dã cùng Tiêu Dao và phía sau là Lệ phi đi vào. Hôm nay nàng ta mặc y phục đỏ rực rỡ thêu chim khổng tước bằng chỉ vàng.

Màu đỏ không những là màu của may mắn mà cũng là màu của chính thống. Chỉ có chính thất mới có quyền mặc nó. Nhìn nàng ta cư nhiên mặc nó trong khi Hoàng hậu chưa phế, Hoàng Quý phi vẫn còn. Đám phi tần các cung khác tỏ ra chán ghét vô cùng.

Tiểu nhân đắc ý.

Chờ Hoàng Quý phi mang long chủng, ngươi nên vào xó là vừa.

Nàng ta được hầu tì dắt lên bậc thang đến chỗ ngồi, hôm nay nàng ta là chính nên được quyền ngồi sóng cùng Hoàng Quý phi.

Bậc thang không quá dốc trải thảm êm. Lúc không ai chú ý, Xuân Viên phía sau thả xuống một viên bi tròn trong suốt dưới chân. Tần Chỉ Hoa nhấc chân xuống, đế giày trơn trượt, nàng ta bậc người ngã ngửa ra sau.

Không kịp ai phòng bị chưa thể đỡ được nàng ta. Cứ thế nàng ta ngã xuống sàn. Viên bi lăn đến chân Tiêu Dao, nàng dùng chân dẫm xuống nghiền nát nó. Không còn vết tích.

Tất cả mọi người tá hoả vội vã hét toáng lên. Xuân Viên lanh lẹ hét lớn

"Thái y, mời thái y, Lệ phi ngã rồi! Lệ phi nương nương ngã ngồi!"

Mấy vị thái y của Thái y viên sốt sắng chạy đến. Là hoàng nhi đầu tiên của hoàng thượng, có mệnh hệ gì thì họ chết chắc.

Mắt Tần Chỉ Hoa trợn tròn thất kinh. Không được... Như thế sẽ bị bại lộ mất.

-"Không sao... Không sao... Bản cung không sao. Đừng mới thái y."

Nàng ta hoảng loạn từ chối. Tay giữ bụng lại tỏ vẻ mình không bị gì hết.

Chiến Bắc Dã nhíu mày.

"Lệ phi thật làm càn! Hoàng nhi của hoàng thượng lại có thể sơ sài vậy sao? Yến thái y! Qua khám cho Lệ phi!"


Tiêu Dao lạnh giọng nói. Nụ cười lạnh lẽo uy nghiêm. Nàng hướng đến vị Yến thái y, ra lệnh. Người này là người Yến phủ, đệ đệ của mẫu thân nàng. Hoàn toàn tin tưởng hơn là vị Từ thái y kia.

Tần gia chủ nghe giọng nàng, cả gương mặt đều đen lại. Lão liếc sang Từ thái y khúm núm đằng kia nghiến răng ra hiệu. Từ thái y vội vã chạy đến can vào.

"Khởi bẩm hoàng thượng, Quý phi nương nương. Lệ phi do thần chẩn đoán nên để thần bắt mạch thì hơn"

"Ông đây là xem thường y thuật Yến thái y sao?"

Tiêu Dao nhướng mi hỏi. Môi đỏ mọng cong lên thách thức. Lão cúi đầu cắn răng không dám phản bác.

Yến thái y là người đứng đầu thái y viện, lão nào dám đắc tội cơ chứ.

"Làm đi."

Nàng hướng sang Yến thái y ra lệnh.

Vị thái y tuổi trung tuần đi đến cẩn thận làm việc. Tần Chỉ Hoa vùng vẫy kịch liệt, liều mạng tránh ông ấy. Hoa nhan trắng bệch không còn tí máu như sợ bị phát hiện gì ấy. Người ta nhìn nàng xào xáo lên. Ý gì đây?

"Giữ Lệ phi lại!"

Chiến Bắc Dã gầm lớn. Mấy tên thái giám khoẻ mạnh liền giữ nàng ta lại. Ghì chặt tay nàng ta, Yến thái y bắt đầu bắt mạch, dẫu nàng ta vùng vẫy cách mấy cũng bằng không.

Một hồi phân tích, Yến thái y trợn tròn mắt không tin. Bấy giờ Tần Chỉ Hoa câm lặng.

"Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương... Lệ phi không hề mang thai... Và...sau này cũng không thể hoài thai được."

Ầm!

Lời tuyên bố như cơn sét lớn đánh vào tai của hàng trăm người trong này. Lệ phi hoàn toàn không hề có thai. Thế thì Hoàng hậu...


"Xàm ngôn! Ngươi như thế muốn hại bản cung. Hoàng thượng, thần thiếp có mang! Là lão vu oán cho thần thiếp. Hoàng thượng... Hoàng thượng..."

Bốp!

Chiến Bắc Dã ra tay tát mạnh vào má nàng ta. Tần Chỉ Hoa nằm liệt xuống sàn.

"Bây giờ ngươi còn lừa trẫm! Tần Chỉ Hoa là kẻ nào cho ngươi cái gan này!"

Hắn hoàn toàn nổi giận. Dẫu biết trước sự thật đã thế nhưng mà trước mặt bao người nói thế hắn như thể là kẻ ngu bị lừa lọc suốt thời gian qua.

"Hoàng thượng... Thiếp... Thiếp..."

"Vậy mà ngươi còn dám vu oan cho Hoàng Quý phi.... Tần Chỉ Hoa...ngươi ngươi..."

Hắn thở hồng hộc quát không lên tiếng.

"Nhốt Lệ phi vào thiên lao!"

Tất cả chấn kinh... Thiên lao...

"Hừ! Giải tán hết đi!"




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận