Lạc Thiên Kỳ đưa tay che miệng ngáp một cái rồi chỉnh lại y phục bước xuống xe
Ngước nhìn nhà hàng sang trọng tấp nập người vào, ai nấy đều là người có máu mạch trong nhiều lĩnh vực y khẽ chậc lưỡi
Chậc, quả là người giàu, bao hẳn cả một nhà hàng nằm trong top của nước, ánh mắt ánh lên vẻ ngưởng mộ, khụ hình như y quên rằng mình bây giờ cũng rất giàu nha
"Còn không mau vào"
Lạc Thiên Nhân đi đến huých nhẹ vào vai y một cái
"Rồi rồi"
"Mong các vị trình thiệp mời của mình" - Bảo vệ ở cổng nghiêm mặt nói
Lạc Thiên Nhân và Vân Thụy nhanh chóng lấy thiệp mời của mình ra, tới lượt Thiên Kỳ, y đưa tay vào túi quần rồi bỗng khựng lại, ánh mắt rối rắm nhìn anh trai mình
Lạc Thiên Nhân thấy biểu cảm này cũng biết y gặp vấn đề gì, hắn đưa tay đỡ trán, em trai hắn dù có thay đổi thế nào thì cái tính ngốc nghếch cùng hay quên vẫn còn đấy a
"Quên?" - Lạc Thiên Nhân dùng ánh mắt bất lực nhìn y
Lạc Thiên Kỳ cười hì hì gãi đầu mình, y có nhớ là có cầm lấy nó rồi để ở chỗ nào ý, mà chỗ nào thì xin lỗi trí nhớ y không được tốt lắm haha
Lạc Thiên Nhân vuốt mặt kìm nén mà không xông đến cốc đầu y
Bảo vệ nhíu mày nhìn y
"Nếu không có thiệp mời thì cậu không được vào"
"Nó là em trai tôi, đi cùng không được sao?"
"Không được" - Bảo vệ kiên quyết lắc đầu
Lạc Thiên Kỳ trong đầu âm thầm gọi hệ thống
'Hệ thống thúi, mau lăn ra đây'
[!.
.
] Hứ, bổn hệ thống không thèm ra đấy
Thấy hệ thống không có đáp lại lời mình, y đành hạ giọng xuống
'Hệ thống đáng yêu, hệ thống tốt bụng ới ời, mau ra giúp ta đi'
[Hừ, chuyện gì?]
Hệ thống hất mặt đầy kiêu ngạo nói, bổn hệ thống là không vì được khen mà ra đâu, là do nó sợ kí chủ không hoàn thành được nhiệm vụ thôi
Lạc Thiên Kỳ mỉm cười nhìn hệ thống, nhịn, nhịn, mốt xử nó sau cũng được
'Khụ, người tạo ra giúp ta một cái thiệp mời đi'
[100 điểm] - Hệ thống vui vẻ nói, tới rồi tới rồi, cuối cùng nó đã có cơ hội đòi điểm từ kí chủ rồi
Lạc Thiên Kỳ trợn mắt nhìn hệ thống
'Đắt như vậy, sao ngươi không đi cướp luôn đi'
[Trộm cướp là hành vi vi phạm pháp luật, bổn hệ thống là một công dân tốt đầy trách nhiệm nha]
'! !.
'
[Rồi đổi không?]
'Đổi'
Lạc Thiên Kỳ tay nắm chặt cắn răng nói, điểm của ta, tạm biệt ngươi huhu
Hệ thống búng tay một cái, lập tức Lạc Thiên Kỳ liền cảm nhận được có thứ gì đó cộm cộm trong túi áo
Y nhanh chóng lấy ra xem, ra là thiệp mời, Lạc Thiên Kỳ đi đến chỗ bảo vệ đứng đưa thiệp mời ra
"Cái này đúng không?"
Bảo vệ cầm lấy tấm thiệp mời từ tay y lên quan sát tỉ mỉ sau đó gật đầu trả lại cho y
"Cậu có thể vào"
Lạc Thiên Kỳ mỉm cười gật đầu rồi vui vẻ bước vào, đi nhanh tới chỗ anh trai và anh dâu mình
'Cốp'
"Sao anh đánh em?"
Lạc Thiên Kỳ xoa cục u trên đầu đưa con mắt oán giận nhìn anh trai mình
"Đánh cho thông minh hơn"
Lạc Thiên Nhân liếc mắt nói, Lạc Thiên Kỳ nghiến răng nhìn hắn, cái lí do củ chuối gì thế hả
"Thôi thôi, mau vào, ba mẹ chắc đang đợi chúng ta"
Hai người nhẹ gật đầu rồi cùng nhau tiến vào
"Không hổ là nhà hàng đứng top cả nước, đồ ăn ngon dễ sợ"
Vì là tiệc tự chọn, Lạc Thiên Kỳ hăng say gắp hết món này đến món khác bỏ vào dĩa của mình, aaa nơi này đúng là thiên đường mà
Thiền kỳ bỏ một miếng bánh ngọt vào miệng, sự ngọt ngào làn tỏa trong khoang miệng khiến y vui đến nhắm tít mắt, oaaaa ngon quá đi
Vừa hay hành động này lại lọt vào tầm mắt của ai đấy
Vương Thiên Minh chăm chăm nhìn con mèo tham ăn ở đằng xa, khóe môi không tự chủ mà cong lên, đúng là đồ tham ăn
Vương Tuyết Linh không quản mình là tiểu thư danh giá há hốc mồm nhìn anh mình, ôi trời ạ, sự kiện lịch sử ngàn năm có một xuất hiện bà con ơi, tảng băng di động này biết cười??? Ôi thôi, xong rồi, tận thế sắp đến tới nơi rồi
Tuyết Linh đỡ trán cảm thám một lúc sau đó đưa mắt nhìn theo hướng mà anh trai mình đang nhìn
Ủa ủa, ai đẹp vậy cà? Mà nhìn hơi quen thì phải á, à đúng rồi, cái cậu đẹp trai trong quán nước
Cô hết nhìn anh trai mình rồi nhìn sang y, sau đó đưa tay che miệng cười rất chi gian xảo, hình như mình vừa phát hiện điều gì đó rất thú vị thì phải
Vương Thiên Minh định đi lại chỗ y chào hỏi thì đã có người giành trước, hắn nhíu mày lại rồi âm thầm quan sát, để xem hai người định làm gì trong lãnh địa của tôi
Lạc Thiên Kỳ nhìn hai người mới đến miếng bánh vừa bỏ vào miệng liền nuốt không trôi
Trời đánh tránh bữa ăn mà, ông trời ơi ông cho con ăn xong rồi cho hai con người đáng ghét này đến để con xả giận tiêu thực cũng được mà, cái này còn có phải quá sớm hay không? Con chỉ mới ăn được hai miếng bánh thôi
[! ! ! ] 1503 âm thầm khinh bỉ kí chủ nhà nó, một miếng bánh của ngươi là nữa cái bánh kem của người ta à??
"Chuyện gì?"
Lạc Thiên Kỳ mắt không thèm nhìn hai người kia chán nàn nói
Lý Tuấn từ đầu bước vô đã để ý thấy Lạc Thiên Kỳ, phải nói hôm nay y rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, làn da tuy trắng so với con gái còn có thể hơn nhưng không yểu điệu mà có phần nam tính, đôi mắt lục bảo lơ đãng nhìn xung quanh lâu lâu khẽ động như câu hồn đoạt phách người khác đi mất
Lại nhìn xuống thân người y, bộ vest trắng có phần bỏ sát khoác lên thân người lộ ra vòng eo nhỏ nhắn tưởng chừng một cánh tay có thể ôm trọn lấy, quần tây âu bó sát làm hiện lên đôi chân dài thon gọn
Lý Tuấn nhìn y đến say mê, hắn hối tiếc tại sao lại chia tay sớm như vậy, nếu biết y đẹp như vậy thì đã để lại mà từ từ thưởng thức rồi, lúc chơi chán bỏ đi cũng không muộn a
Cảm nhận được ánh mắt trần tục của Lý Tuấn, Lạc Thiên Kỳ không khỏi sởn gai góc, cảm giác muốn đánh người dâng lên
Nhịn, nhịn đi Lạc Thiên Kỳ, đây là nhà người ta, không được làm bậy
Lạc Thiên Kỳ trừng mắt nhìn hắn đe dọa, ngươi mà nhìn thêm giây nào nữa ta sẽ móc mắt ngươi
Hành động này qua mắt Bạch Nhạc Vy lại thành là liếc mắt đưa tình, cô ta nắm chặt tay trong lòng mắng y tiện nhân vô sĩ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ngây thơ vô hại
"Thiên Kỳ cậu cũng ở đây sao?"
Lạc Thiên Kỳ mất hứng để dĩa thức ăn xuống nhướn mày nhìn cô ta, đầy giễu cợt nói
"Tôi ở đây thì liên quan gì đến Bạch tiểu thư? Chẳng lẽ người tôi không xứng được ở nơi này hay sao?"
"Kh! không phải, tôi không phải có ý đó, tôi! tôi chỉ muốn hỏi thăm cậu mà thôi"
Bạch Nhạc Vy nghẹn ngào nói, hai mắt phiếm hồng, nước mắt trực chờ như có thể chảy ra bất cứ lúc nào, bộ dáng yếu đuối này khiến ai nấy cũng xiêu lòng mà muốn đem người ôm vào lòng dỗ dành
Khoan, nhớ trừ y ra, giả tạo như thế chỉ có tên đần Lý Tuấn mới thấy đau lòng thôi, còn Lạc Thiên Kỳ y thì xin lỗi, y mê trai chứ không mê gái nha, nhất là gái bạch liên hoa
"Hỏi thăm? Không dám không dám, được người thiếu liêm sĩ như Bạch tiểu thư đây hỏi thăm tôi sợ sẽ tổn thọ mất" - Lạc Thiên Kỳ bộ dáng ghét bỏ xua tay nói
"Cậu.
.
cậu! hức hức!.
"
Thấy mỹ nhân khóc Lý Tuấn đau lòng mà ôm người vào dỗ dành, sau đó tức giận lớn tiếng với y
"Lạc Thiên Kỳ, cậu quá đáng vừa thôi, Tiểu Vy có lòng tốt hỏi thăm cậu, sao cậu có thể nói những lời như vậy chứ"
"Tôi cần cô ta hỏi thăm sao?"
Lạc Thiên Kỳ nhíu mày hỏi, tên này bị mất não hay sao mà không biết suy nghĩ thế, mắt cũng đâu có đui
"Cậu!.
"
Lý Tuấn định xông lên thì Bạch Nhạc Vy hốt hoảng giữ tay hắn lại, giọng nói có phần ủy khuất
"Kh! không sao đâu anh, dù sao cậu ấy nói đúng mà, em! em! "
"Ngoan ngoan, không sao"
Lý Tuấn ôm người vào lòng vỗ về, Tiểu Vy của hắn thật quá hiền lành mới bị người khác bắt nạt như vậy
Hắn nào biết Tiểu Vy hiền lành của hắn đang cười gian xảo khi xoay mặt vào trong, đúng rồi ghét cậu ta nhiều vào, với lại một phần là cô ta không muốn gây lớn chuyện ở nơi này
Đợt trước cô ta đã biết là Lạc phu nhân đã có cái nhìn không tốt về mình, cô ta cũng không cố quá làm gì, liền chuyển chủ đích qua người khác, mà người này không ai khác là Vương Thiên Minh, cô ta cười thâm độc, nếu được làm vợ của hắn thì dù có mấy Lạc gia chống lưng tên nghèo hèn đó vẫn phải quỳ dưới chân cô ta thôi
_________
Tiểu kịch trường:
'Cốp'
"Úi cha, ta lỡ tay ném đá trúng cô rồi"
Lạc Thiên Kỳ cầm 'cục đá' màu vàng sáng óng trên tay cười cười nhìn Bạch Nhạc Vy
"Xin lỗi nhé Bạch tiểu thư, nhà ta nghèo nên chỉ có thể ném 'đá' này thôi"
Vừa dứt lời cơn mưa 'đá' ập đến, Bạch Nhạc Vy ăn đạn nằm bẹp trên sàn
Vương Thiên Minh đỡ trán nói với thuộc hạ bên cạnh
"Còn bao nhiêu?"
"Dạ nửa kho"
"Mang ra cho em ấy ném tiếp"
"Vâng"
Vương Thiên Minh vuốt ngực, không sao không sao, tiền có thể kiếm, vợ vui là được
Tg *lao đến*: Con trai, mau ném ta, ta tình nguyện cho con ném (đã mặc bảo hộ đầy đủ, hí hí ta thông minh lém).