Lúc Lạc Thiên Kỳ mở mắt ra đã thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn, hai chân đã bị khóa lại với giường bằng một sợi xích dài nhưng rất kiên cố, cho dù y có làm thể nào cũng không thể cắt đứt được nó.
Bất lực Lạc Thiên Kỳ chỉ đành ngồi trên giường quan sát xung quanh, y cười khẩy, hay thật đấy, đây không phải là phòng của y trước đây hay sao, tên này rốt cuộc đang làm cái trò gì.
Sợi xích đủ dài để y có thể đi xung quanh trong phòng chỉ là đến cửa thì không thể, Lạc Thiên Kỳ đi đến tủ quần áo cho mình, cánh giác cảm nhận xung quanh thử xem có gì đang ẩn mình trong đây giám sát hay không.
Thấy không có gì bất thường y mới cuối người xuống đem đống quần áo dạt qua một bên để lộ một cái hộp nhỏ đầy tinh xảo, Lạc Thiên Kỳ giải phong ấn trên chiếc hộp rồi mở nó ra.
"Thật may vì ngươi vẫn còn ở đây."
Lạc Thiên Kỳ mỉm cười lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp, y hôn nhẹ lên mặt dây chuyền hình đôi cánh rồi cất nó vào người, đây là kỷ vật duy nhất mà mẹ để lại cho y, y nhất định phải giữ nó thật kỹ.
Chợt y hơi khựng người lại sau đó vội vàng đem chiếc hộp đặt vào chỗ củ lấy quần áo lấp lên rồi đóng cửa tủ lại, xong xuôi y nhanh chóng đi về giường và ngồi xuống vẻ mặt lạnh nhạt như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này cánh của kêu lên 'cạch' một tiếng rồi mở ra, theo đó là Vương Nhĩ Tân với bộ mặt hả hê.
Hắn đi đến trước mặt y từ trên cao nhìn xuống đầy đắc ý.
"Hoàng tử của tôi, ngài ngủ ở đây ngon chứ, ngài nhìn xem có phải tôi có phải rất tốt với ngài không? Mọi thứ trong căn phòng này tôi đều không cho ai động đến một thứ, ngài thấy có cảm động hay không?"
Vương Nhĩ Tân cúi xuống nâng cằm y lên, Lạc Thiên Kỳ cười khẩy rồi phun nước bọt vào mặt hắn.
"Phi, cảm động cái rắm, ngươi muốn làm cái trò gì?"
Vương Nhĩ Tân lấy khăn lau mặt không hề tỏ ra tức giận với y, hắn hạ giọng.
"Tôi muốn gì? Đơn giản lắm, tôi muốn ngài ngoan ngoãn phục tùng tôi."
Lạc Thiên Kỳ như nghe phải chuyện cười, y cười lớn "Hahaha phục tùng ngươi? Này này ta không muốn bị sỉ nhục đâu, phục tùng một con chó như ngươi ta thà tan biến còn hơn."
'Chát'
Vương Nhĩ Tân tức giận tát mạnh vào má Lạc Thiên Kỳ khiến y ngã xuống giường, mái tóc rủ xuống cũng không che hết được bờ má đỏ ửng kia.
"Lạc Thiên Kỳ! Ngươi kiêu ngạo cái gì, bây giờ người cũng không khác gì một con chó bị ta giam giữ cùng hành hạ đâu, ngươi đừng quên cha ngươi vẫn ở trong tay ta, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn."
Vương Nhĩ Tân lật người y lại, đè người mình lên, hắn đưa bàn tay to lớn của mình vuốt ve má y, giọng nói trở nên có chút biến thái.
"Ây da ta lỡ mạnh tay quá rồi, gương mặt này xinh đẹp đến vậy cơ mà."
Một cảm giác ghê tởm dâng lên khiến y muốn nôn khi bàn tay của hắn trượt dần xuống cổ mình.
Lạc Thiên Kỳ phản kháng quay đầu đi nhưng lại bị hắn bắt buộc đối mặt, vì cơ thể sớm bị hắn cho người giở trò làm mất hết ma lực nên y chỉ đành cắn răng chịu đựng.
Vương Nhĩ Tân ở nơi cổ y vuốt ve vài cái rồi dời xuống đêm chiếc áo trên người y xé nát, nhìn cơ thể trắng nõn nà cùng hai điểm hồng nhuận trên ngực hắn ta không thể kiềm chế được thèm khát của mình.
Hai mắt ai mề nhìn chằm chằm vào cơ thể y, Vương Nhĩ Tân liếm nhẹ môi nói ra lời thô thiển.
"Hoàng tử của tôi, tôi đã từng mong đến ngày này biết bao, ngài thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp đến nổi tôi muốn nhục mạ ngài, đem ngài để dưới thân chà đạp đến nổi ngài phải rên rỉ vì sung sướng, mỗi lần nghĩ đến điều đó nơi này rất nóng đấy, ngài nhìn xem, nó cũng đã dựng lên rồi đây này."
Vương Nhĩ Tân vô sĩ nắm lấy tay y đặt vào nơi đó của mình, Lạc Thiên Kỳ cả kinh muốn rút tay lại nhưng không thể.
Y chỉ có thể nhắm chặt mắt chịu đựng cơn buồn nôn trong người, thật kinh tởm.
Vương Nhĩ Tân cười cười đưa ngòn tay di di trên cơ thể y "Cơ thể này thật quyến rũ, ngài thật sự sinh ra là để cho người khác th*o mà."
'Chát'
Vương Nhĩ Tân trợn mắt, mặt bị lệch hẳn sang bên phải.
Lạc Thiên Kỳ ánh mắt lạnh lùng sắc như dao nhọn nhìn hắn.
"Ngươi dám sỉ nhục ta sao tên khốn?"
'Chát'
Vương Nhĩ Tân tát y mạnh đến bật máu hắn tức giận quát lớn.
"Ta nói không đúng hay sao? Nhìn thân thể lẳng lơ d*m đ*ng thế này chắc cũng đã bị tên Ái Lạc Minh đè ra th*o mấy lần rồi, chắc những lần đó ngươi rất sung sướng nhỉ? Ha, lần này ông đây sẽ làm ngươi đến chết."
Dứt lời hắn liền cắn mạnh vào vai y khiến nó rướm máu, Lạc Thiên Kỳ cắn môi để không phát ra tiếng kêu, sự kiên cường này khiến Vương Nhĩ Tân thật sự không vừa mắt liền giáng thêm một tát vào má còn lại.
"Mở miệng ra cho ta, dưới thân Ái Lạc Minh rên rỉ d*m đ*ng thế nào, ở đây lại câm như hến, ngươi đây là coi thường ta?"
"Phi, đừng đem Ái Lạc Minh ra so sánh, ngươi không xứng."
"Ngươi..."
Vương Nhĩ Tân mạnh bạo đem toàn bộ những thứ còn lại trên người y xé nát, cơ thể mảnh mai quyến rũ không còn gì che chắn cứ thế lộ ra, Lạc Thiên Kỳ theo bản năng co rụt người lại, khóe mắt rơi xuống một giọt nước, y bây giờ cảm thấy xấu hổ cùng tủi nhục hơn bao giờ hết, càng thêm hận tên khốn trước mặt mình.
Ái Lạc Minh, mau cứu tôi.
Vương Nhĩ Tân cười thích thú nâng mặt y lên "Ôi ngươi đang khóc sao? Thật hiếm thấy, nhưng không sao, tí ngươi sẽ khóc nhiều hơn thôi, nhưng là sướng phát khóc haha."
Lạc Thiên Kỳ gằn giọng "Ta sẽ giết ngươi!"
"Được, ta đợi...!giờ thì...!vui vẻ nào..."
Vương Nhĩ Tân đè Lạc Thiên Kỳ xuống, hắn muốn hôn y nhưng bị y né đi nên chỉ đụng trúng má, hắn đưa lưỡi liếm lấy má của y, sau đó xuống cổ.
Lạc Thiên Kỳ tay nắm chặt đến run rẩy, hai dòng lệ cứ rớt xuống.
'Cộc cộc'
Vương Nhĩ Tân ngừng lại động tác, cực kì không vui nhìn ra cửa.
"Chuyện gì?"
"Có người đến gặp thưa Vương."
Vương Nhĩ Tân nhíu mày "Ai?"
"Dạ, là người kia."
Vương Nhĩ Tân nhìn Lạc Thiên Kỳ suy nghĩ gì đó rồi bỗng nhiên cười nói vọng ra.
"Bảo hắn đợi ta một chút, ta sẽ ra ngay."
"Vâng."
Vương Nhĩ Tân vuốt ve má y sau đó hôn lên trán y một cái "Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn ở đây đợi ta về."
Sau khi hắn rời đi thì có hai nữ ác ma bước vào giúp y mặc quần áo, xong xuôi liền lập tức rời đi, căn phòng bây giờ chỉ còn mình y.
Lạc Thiên Kỳ thu mình lại, từ nãy đến giờ y thật sự đã rất cố rồi, bây giờ thật sự không chịu được nữa, nước mắt không nhịn được mà trào ra, y khóc nấc lên.
"Hức...!hức...!mình muốn giết hắn...!hức...!Minh ngốc nghếch...!cậu đâu rồi...!hức..."
"Ngoan...!đừng khóc.".