Lạc Thiên Kỳ hiện tại đang ngồi trong xe cùng Quý Diệp đi đến Diệp gia, hôm nay y mặc một bộ tây trang màu đen đầy quý phái, càng làm tôn lên nước da trắng hồng của y, mái tóc được chải qua hai bên kiểu ba bảy, phần đuôi tóc được uốn nhẹ khiến y vừa trẻ trung vừa
Lạc Thiên Kỳ nhìn mình qua cửa kính xe không ngừng tự luyến về nhan sắc của mình, ai mà đẹp thế không biết? Quý Diệp có phước lắm mới lấy được y nha.
Lạc Thiên Kỳ hơi liếc mắt nhìn về Quý Diệp đang nhắm mắt tịnh dưỡng đằng kia, y liếm môi cảm thán, chồng y đẹp quá đi mất, bình thường đã đẹp nay mặc âu phục sang trọng lại càng đẹp hơn.
Ôi nhìn cái cơ thể cao lớn, rắn chắc kia xem, giờ thật muốn phóng qua sờ mó một phen.
Quý Diệp một chân vắt lên chân kia, lưng ngả ra sau dựa vào thành ghế, mười ngón tay đan hờ để trước bụng, hắn nhắm mắt nhưng không nhắm chặt hẳn mà hơi để hé ra, làm sao không thấy được bản mặt háo sắc của vợ cũ mình.
Môi nhẹ nhàng câu lên, giọng nói trầm ấm có chút trêu chọc.
"Chảy nước miếng rồi kìa."
Lạc Thiên Kỳ giật mình theo quán tính đưa tay lên miệng, phát hiện ra hắn lừa mình mặt mủi liền đỏ ửng lên, phồng má hờn giỗi quay mặt đi, để lại cho hắn một bóng lưng đầy tức giận.
Quý Diệp bật cười, tiếng cười này lọt vào tai Lạc Thiên Kỳ thật sự rất hay, mắt không nhìn được mà được qua nhìn, càng nhìn lại càng ngây ngẩn.
Quý Diệp đột nhiên áp sát nhướn mày nhìn y.
"Sao nhìn tôi mà ngẩn ra thế? Đẹp lắm sao?"
Nói xong hắn còn khuyến mãi thêm cho y một nụ cười, Lạc Thiên Kỳ chết ngất trong nụ cười ấy, cứ thế mơ màng gật đầu, miệng vô thức nói.
"Ừm rất đẹp, anh cười đẹp lắm."
Quý Diệp hơi khựng người, yết hầu hơi di chuyển rồi cúi xuống ngậm lấy đôi môi anh đào ngọt ngào.
Lạc Thiên Kỳ ban đầu có hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng phối hợp, hai tay vòng ra sau cổ kéo hắn sát hơn, miệng nhỏ chủ động mở ra câu dẫn nam nhân đưa lưỡi vào thăm dò.
Quý Diệp như chìm đắm trong mật ngọt, sung sướng không ngừng mút mát như muốn rút hết mật từ cái miệng nhỏ này.
Bàn tay to lớn giữ chặt gáy y, tay còn lại đưa xuống sờ soạn tấm lưng nhỏ, áo sơ mi ở bên trong cũng vì thế trở nên nhăn nhó.
Hai người quấn quýt nhau không rời, tài xế ở trên chỉ biết đỏ mặt xấu hổ, cố gắng ngó lơ chuyện đang diễn ra sau lưng mình, hắn nghĩ mình có nên gợi ý ông chủ nên làm một tấm chắn ở đây hay không, chứ hai người cứ tình tứ như thế, cẩu độc thân như hắn chịu không nổi a.
Nụ hôn kết thúc cũng đã là năm phút sau, Quý Diệp cắn nhẹ môi dưới đang sưng đỏ lên của y rồi luyến tiếc rời khỏi.
Lạc Thiên Kỳ lúc này đã ngồi hẳn lên người hắn, gương mặt đỏ bừng cùng khóe mắt ươn ướt đầy yêu mị, y gục đầu trên vai hắn mà cố gắng hớp từng ngụm khí.
Hơi thở nóng bừng của y cứ phả vào tai khiến ngọn lửa trong người cứ nóng dần lên, Quý Diệp đưa bàn tay to lớn của mình bóp nhẹ cái mông căng tròn của y.
Lạc Thiên Kỳ mở to mắt tức giận cắn vào tai hắn.
Hừ, cái tên đáng ghét, qua bao thế giới vẫn biến thái như vậy.
Quý Diệp bị cắn không những không thấy đau mà còn cảm thấy vui, hắn cười cười vỗ mông y.
"Em mà cắn nữa là tôi đè em ra thịt tại đây."
Không biết có phải vì sợ hoặc là nghĩ rằng hắn thật sự có thể làm điều đó, Lạc Thiên Kỳ hơi rùng mình rồi lập tức buông tha cho tai của hắn.
Tài xế bên trên nắm tay khụ một tiếng nhắc nhở.
"Ông chủ, phu nhân, đến Diệp gia rồi ạ."
Lạc Thiên Kỳ giật mình lăn người qua một bên, nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo, mặt mũi đỏ bừng đầy xấu hổ.
Y quên mất trong xe không chỉ có hai người, xấu hổ chết mất.
Quý Diệp nhìn thấy thì phì cười, đưa tay xoa nhẹ đầu y.
Lạc Thiên Kỳ trừng mắt nhìn hắn.
Xoa cái gì mà xoa, tóc ông chải mất nửa tiếng đấy, hư hết nếp rồi đây này.
Quý Diệp gượng cười buông tay ra trước khi y xông đến đánh mình.
Hai người bước xuống xe liền trở thành tâm điểm, cánh nhà báo vội lao đến chụp hình, đèn nháy liên tục, vệ sĩ phải đi đến giúp cản đám người lại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bên Em Tháng Đổi Năm Dời
2.
Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi
3.
Trọng Sinh Chi Cưu Triền
4.
Trùng Sinh Chi Cưu Triền
=====================================
Lạc Thiên Kỳ khoác tay hắn nở nụ cười tươi rói hướng về phía máy ảnh khiến đám người được một phen đỏ mặt.
Đây là phu nhân của Quý tổng sao? Thật là xinh đẹp.
Quý Diệp bên cạnh thì lại không vui cho mấy, đánh mắt ra hiệu cho vệ sĩ cản đám người không cho chụp ảnh nữa rồi cùng Lạc Thiên Kỳ sánh bước vào bên trong.
Tam tiểu thư Triệu Ngọc Trà đứng ở bên trong nhìn ra hai mắt lấp lánh nhìn Quý Diệp, nhưng khi nhìn đến Lạc Thiên Kỳ đang thân mật khoác tay hắn đáy mắt liền trầm xuống, bàn tay bên dưới nắm chặt, đầy căm ghét nhìn y.
Thì ra kia là người đã cưới anh Quý Diệp của cô, Triệu Ngọc Trà cô sẽ nhất định sẽ hủy hoại tên đó, là một nam nhân lại nằm dưới nam nhân khác mà rên rỉ, đúng thật là loại đê hèn, dơ bẩn, người như cậu ta không xứng với anh Diệp.1
Lạc Thiên Kỳ dường như cũng cảm nhận được có ánh mắt chứa đầy sát khí nhắm đến mình cũng lia mắt tìm kiếm, đến khi nhìn đến Triệu Ngọc Trà khóe miệng không tự chủ mà cong lên.
Kia là vị tam tiểu thư kia đi, trông cũng xinh đẹp lắm đấy nhưng tính cách hình như không đẹp cho lắm thì phải, haizzz không biết cô ta định xử lí mình ra sao đây.
"Trà Trà em sao thế?"
Triệu Ngọc Trà nghe tiếng gọi liền thay đổi sắc mặt, trở về bộ dáng ngây thơ ngoan hiền của mình mỉm cười nhìn chàng trai vừa bước đến.
"Tịnh Đăng, anh đến rồi?"
Trương Tịnh Đăng dịu dàng xoa đầu cô ta, sau đó còn hôn nhẹ lên trán của Ngọc Trà.
"Sinh nhật em mà, anh phải đến chứ."
Ngọc Trà giật mình vội liếc qua nhìn Quý Diệp đầy lo sợ, anh Diệp sẽ không thấy chứ, tên khốn này tự dưng hôn mình, anh Diệp sẽ tức giận mất.
Trương Tịnh Đăng thấy cô nhìn gì đó cũng nhìn theo, thấy gương mặt hoảng hốt của Lạc Thiên Kỳ đang nhìn về phía này mà giật mình.
Vội lãng tránh quay đầu đi.
"Anh...!hơi khát nước, anh đi lấy nước uống nhé."
"Vâng."
Triệu Ngọc Trà không hề để tâm đến hắn mà chỉ chăm chăm nhìn về phía Quý Diệp.
Lạc Thiên Kỳ sau khi thấy Trương Tịnh Đăng rời khỏi cũng lập tức thu nét mặt của mình lại.
1503 ở bên cạnh bật ngón cái.
[Ký chủ diễn đỉnh thật.]
Lạc Thiên Kỳ đắc ý cười.
'Tất nhiên, ký chủ của ngươi mà, ta tin chắc chắn tí nữa hắn sẽ tìm đến ta giải thích cho mà xem.'
'À đúng rồi, ngươi có thứ gì giúp ta khóc không?'
1503 khó hiểu nghiêng đầu nhìn ký chủ nhà mình.
[Đang yên đang lành tự nhiên muốn khóc, ký chủ bị úng não à?]
Lạc Thiên Kỳ giật giật khóe miệng.
'Ngươi úng não thì có.'
1503 chớp chớp mắt.
[Ký chủ, tôi là hệ thống, không có não.]
'....'
Nói chuyện với con hàng này thật tức chết y.
Lạc Thiên Kỳ hít sâu một hơi mỉm cười thân thiện nhìn hệ thống 1503.
'Nói ngươi ngốc mà cứ thích chối, tất nhiên ta khóc là để diễn một màn tình cảm sâu đậm với tên tra nam kia rồi còn gì.'
'Ta yêu hắn như thế thì khi thấy cảnh vừa rồi phải đau lòng chứ, ngặt nổi khi nhìn thấy cái bản mặt giả tạo đó ta khóc không nổi chỉ muốn đấm hắn mà thôi.
Vì thế mới hỏi ngươi có thứ gì để giúp ta khóc không.'
1503 gật đầu, thì ra là thế.
Nó bay một vòng trên đầu y rồi nói.
[Trong cửa hàng hệ thống hình như có thứ nước có thể khiến người ta khóc, cho dù có vui vẻ hạnh phúc đến mấy, chỉ cần uống nước này vào thì đều khóc một cách rất đau khổ.]
Lạc Thiên Kỳ hai mắt sáng lên.
'Chính nó, mau lấy cho ta.'
[Được thôi, 500 điểm một lọ.]
Lạc Thiên Kỳ trầm mặc nhìn hệ thống.
Sao hệ thống các ngươi không đi cướp luôn đi, có đúng một lọ nước mà bán mắc như quỷ.
'Đổi!'
Lạc Thiên Kỳ cắn răng nói, điểm của ta tạm biệt các ngươi huhu.
1503 lập tức phất tay mở bảng hệ thống, sau đó thực hiện một số thao tác, rất nhanh đã có tin nhắn thông báo từ hệ thống tự động.
[Chúc mừng ký chủ nhận được một lọ Thủy Lệ Tâm
- 500 điểm.]
Lạc Thiên Kỳ đau lòng nhìn số điểm bị trừ rồi cho lọ thuốc vào không gian, để tí nữa sử dụng.
Đang nói chuyện với hệ thống độ nhiên eo bị ai đó nắm lấy mà siết chặt, Lạc Thiên Kỳ giật mình hồi thần, đưa mắt khó hiểu nhìn Quý Diệp.
"Em đang nghĩ gì mà ngây người ra thế?"
Lạc Thiên Kỳ lắc đầu.
"Không gì cả, chúng ta vào thôi."
Quý Diệp gật đầu ôm eo y bước vào bên trong, ngoài mặt vẫn lạnh nhạt như thường nhưng trong đầu luôn không ngừng suy nghĩ.
Hắn luôn để ý đến y nên dễ dàng nhìn ra y hơi khác thường, nhờ đến ánh mắt hoảng hốt của y khi nhìn nam nhân xa lạ kia lòng hắn có chút khó chịu, hình như hai người có quen biết nhau, không biết có quan hệ gì nhưng ánh mắt hụt hẫng ấy khiến hắn có cảm giác lo sợ.
Y ngây người chắc cũng vì chuyện này, hắn cũng thấy người kia hôn trán Triệu Ngọc Trà, y như vậy là đang đau lòng sao, rốt cuộc tên nam nhân đó là ai và có quan hệ gì với y chứ.
Hắn thật sự muốn hỏi y nhưng hắn lấy tư cách gì để hỏi đây, là chồng cũ hay là người ở chung nhà?
Quý Diệp bị những suy nghĩ làm cho khó chịu, tay đặt ở eo Lạc Thiên Kỳ đột nhiên tăng lực.
Lạc Thiên Kỳ nhíu mày vì đau, đập nhẹ vào tay hắn.
"Anh làm gì đấy, đau em."
Quý Diệp nhìn y rồi vội thả tay ra nói nhỏ.
"Xin lỗi."
Lạc Thiên Kỳ không ngốc đến nổi không nhận ra hắn có gì đó khác thường.
Y khều nhẹ tay hắn lo lắng hỏi.
"Chồng à, anh sao thế? Không khỏe ở đâu ư?"
Quý Diệp nhìn gương mặt xinh đẹp đang lo lắng cho mình, trong lòng dâng lên một cảm xúc lạ, hắn thở dài, nếu y cứ lạnh nhạt với hắn thì tốt rồi, hắn sẽ không ảo tưởng gì về tình cảm từ y cả.
Quý Diệp xoa nhẹ đầu y.
"Không sao, chúng ta đến chào Triệu lão gia."
Lạc Thiên Kỳ nhu thuận gật đầu, nếu hắn không muốn nói thì y sẽ không hỏi nữa vậy, chỉ mong hắn đừng quá buồn lòng vì chuyện không may gì đó, y sẽ sót lắm.
"Ồ Quý tổng đến rồi, thật vinh hạnh."
"Cảm ơn vì lời mời, Triệu tổng."
Quý Diệp đưa tay ra bắt tay với Triệu lão gia, Triệu lão gia tươi cười, vị Quý tổng này còn trẻ như vậy nhưng sự nghiệp đã phát triển vô cùng, là một nhân tài trong giới kinh doanh, ông chợt thở dài, nếu con bé kia không làm ra chuyện tày trời kia thì hai bên gia đình đã không mấy căng thẳng, hơn nữa còn có thể hợp tác trong nhiều dự án.
Hôm này Quý Diệp đến dự tiệc xem ra là đã nể tình lắm rồi.
Chợt nhìn qua người bên cạnh Quý Diệp, Triệu lão gia có hơi bất ngờ, nghe nói Quý Diệp cười một nam nhân về làm vợ, không ngờ là một người đẹp như vậy.
"Vị đây chắc là Quý phu nhân, thật hân hạnh."
Triệu lão gia đưa tay ra Lạc Thiên Kỳ cũng vui vẻ bắt lấy.
"Là tôi hân hạnh mới đúng."
Quý Diệp nhìn chằm chằm vào tay của hai người, trong mắt ẩn nhẫn điều gì đó.
Hai người kia cũng cảm nhận được nên rất nhanh thả tay ra.
Triệu lão gia đổ mồ hôi.
Quý tổng giữ vợ chặt thật đấy.
"Cha."
Giọng nói ngọt ngào của một cô gái vang lên khiến ba người cùng quay sang nhìn.
Triệu Ngọc Trà nay vận một bộ váy xanh nhạt cúp ngực để lộ bờ vài thon gọn cùng xương quai xanh xinh đẹp, tà vái dài qua đầu gối một chút xòa ra khiến cô xinh đẹp như một nàng công chúa.
Triệu Ngọc Trà mỉm cười ngọt ngào đi đến đứng cạnh cha mình, cô ngượng ngùng không chút che dấu nhìn hắn.1
"Anh Diệp, anh đến rồi, em thật sự rất vui, em cứ tưởng anh không đến chứ.