Quý Diệp nhíu mày tỏ rõ không vui, Lạc Thiên Kỳ cười cười chọc chọc ngón tay vào má của hắn.
"Hắn gọi cho em làm gì?"
Lạc Thiên Kỳ y rất biết cách dỗ chồng, biết người nào đó đang ăn giấm y liền chu môi nhỏ hôn vào môi người ta để rót mật ngọt vào.
Thế là người nào đó được hôn tươi tỉnh hẳn ra, cau có cũng chả còn, nhưng ghen là vẫn ghen à nha, người ta ghen trong lòng đấy nhá.
"Hắn gọi để mượn tiền em."
"Hửm?"
Quý Diệp nghiêng đầu nhìn Lạc Thiên Kỳ, y cũng chỉ nhún vai sau đó đem cuộc đối thoại của mình cùng tên tra nam Trương Tịnh Đăng kia kể ra, à tất nhiên là có lượt bỏ mấy lời sến sẩm mà y giả bộ ngọt ngào với tra nam, y mà kể ra thì sẽ liệt giường mất.
Quý Diệp trầm ngâm lắng nghe y nói, mày không ngừng nhíu lại.
Công ty gặp vấn đề thì liên quan đếch gì đến vợ của hắn, hai người chỉ là người yêu...
À nhắc thì mới nhớ, Quý Diệp hắn chính là bị vợ mình cho đội nón xanh từ lâu rồi, mặc dù với lý do là y trả thù nhưng nói hắn không khó chịu chính là nói dối rồi còn gì nữa, có người đàn ông nào rộng lòng tốt bụng đến mức để vợ mình qua lại với kẻ khác đâu.
Càng nghĩ càng thấy bực mình, bàn tay đặt dưới mông tròn cũng vì thế mà hung hăng bóp mạnh mấy cái, Lạc Thiên Kỳ ăn đau kêu lên vài tiếng nhưng không biết là vô tình hay cố ý mà tiếng kêu hơi lạc đi trở thành tiếng rên rỉ kiều diễm.
Quý Diệp đen mặt vỗ mặt vào mông y.
"Sao anh không biết em d*m thế này nhỉ?"
Lạc Thiên Kỳ uốn éo thân thể quyến rũ tỏ ý phản đối.
"Người ta không có, tại anh chứ bộ."
"Vậy còn tên kia thì sao, em với hắn ta có...!"
Quý Diệp nói lấp lửng nhưng ý tứ Lạc Thiên Kỳ đều hiểu hết.
Y phồng má đưa tay xuống nhéo mạnh vào eo của hắn.
"Lần đầu của em chính là bị anh lấy đấy nhá, em với hắn ta đến hôn còn chưa làm kia kìa."
Cái này là y nói thật, không phải y mà chính là nguyên chủ, nguyên chủ tính vốn rụt rè nên mấy chuyện thân mật này rất ít khi chủ động, nếu Trương Tịnh Đăng có ra dấu thì y cũng ngại ngùng từ chối khéo léo, điều này khiến Lạc Thiên Kỳ tò mò rằng tại sao người rụt rè như nguyên chủ lại có thể vì tên tra nam đó mà làm mọi thứ điên cuồng như vậy chứ.
Quý Diệp nghe thế thì lòng như muốn nở hoa, vui sướng không ít.
Cưng chiều hôn khắp gương mặt nhỏ xinh của y.
Lạc Thiên Kỳ tỏ vẻ ghét bỏ đẩy mặt người nào đó ra.
"Em kể không phải để anh ghen đâu đấy nhá, giúp em giải quyết đi."
Quý Diệp nhướn mày nhìn y.
"Thì em chia tay với hắn ta đi, à trước khi chia tay thì ban cho hắn một ân huệ đi, anh đưa em một cọc tiền, bá khí đập thẳng vào mặt hắn rồi quay người tiêu sái bước đi.
Sao? Thấy được không?"
Lạc Thiên Kỳ bất lực nhìn Quý Diệp.
Được con mắt anh.
Lạc Thiên Kỳ thở dài, ngón tay thon dài di di trên vùng ngực rắn chắc của nam nhân.
"Chồng à, anh giúp em tạo một tài khoản ảo đi."
"Để làm gì?"
Lạc Thiên Kỳ cong mắt nhìn hắn, có biết bao nhiêu gian xảo liền thể hiện lên hết.
"Để giúp người yêu em rửa tiền nha."
Quý Diệp nhìn bộ dạng tinh nghịch của vợ yêu tim đập bang bang, thật muốn đè ra mà hôn hít một trận.
Vợ hắn đáng yêu chết mất.
Hai người náo loạn thêm một lúc trong phòng rồi mới trở về vị trí mình làm việc.
Lạc Thiên Kỳ mở cửa phòng giám đốc ra liền bị hai cặp mắt nhìn đến khiến y nhất thời ngơ ngác.
Cái tình hình gì đây?
Trợ lý Trần ngồi giữa hai chồng giấy được xếp gọn thản nhiên ăn bánh, hai mắt chớp chớp sau cái mắt kính nhìn ra cửa.
Ngô ảnh đế ngồi cạnh tiểu trợ lý tay đang thoăn thoắt làm việc nghe tiếng mở cửa cũng ngơ ngác ngước lên nhìn.
"....."
Qua một khoảng im lặng Lạc Thiên Kỳ cũng dần dần thích nghi được với bầu không khí ngượng ngùng này.
"Hai người...!"
Ánh mắt y hơi híp lại như thể đã đoán được điều gì đó mờ ám.
Vì quá hiểu rõ cái tính hay suy diễn không đâu của sếp nhà mình, trợ lý Trần vội đứng dậy kéo y vào bên trong vội vàng xua tay giải thích.
"Ngài đừng có nghĩ bậy đấy nhé, tại công việc nhiều quá nên Tự ca giúp tôi thôi."
Bên kia Ngô Gia Tự cũng mỉm cười gật đầu bổ sung thêm sự đáng tin cho lời giải thích của cậu.
Nhưng hai người đã lầm, Lạc Thiên Kỳ y chính là không tin họ.
Hừ, mấy người mà không có gì khả nghi thì tương lai cũng chắc chắn có.
Lạc Thiên Kỳ che miệng cười cười.
"Ồ, ra vậy à...!mà Tiểu Trần à, tôi đâu có thấy là Ngô ảnh đế giúp cậu đâu, nhìn cứ như là việc của Ngô ảnh đế ấy, nãy tôi thấy anh ta làm hết còn cậu thì...!ngồi bên cạnh vui vẻ ăn bánh nha."
Tiểu Trần mặt mày đỏ lựng không biết giải thích sao, may là Ngô Gia Tự lên tiếng nói đỡ.
"Là cậu ấy mệt quá nên nghỉ ngơi một chút thôi."
Tiểu Trần gật đầu lia lịa, đúng, đúng vậy đấy giám đốc.
Tôi nghỉ ngơi có một tiếng à.
Trùng hợp thay, thời gian Ngô Gia Tự đến giúp cậu tới bây giờ cũng gần một tiếng.
Lạc Thiên Kỳ dường như vẫn chưa muốn buông tha hai người, tay khều khều tiểu trợ lý.
"Mà hai người trông có vẻ thân nhỉ? Hồi nãy tôi nghe cậu gọi anh ấy là Tự ca thì phải."
Câu nói này làm tiểu trợ lý hết đường chối cãi, hơi liếc mắt qua nhìn Ngô Gia Tự cầu cứu nhưng hắn cũng lực bất tòng tâm nhìn cậu.
Lạc Thiên Kỳ thấy hai người khó xử thì đã được ý nguyện, y cuối cùng cũng thương tình buông tha cho hai người.
"Được rồi, không nói nữa, Ngô ảnh đế đến DK xem ra là có việc đi, lúc nãy tôi thấy quản lý của anh đang điên cuồng kiếm anh đấy."
Ngô Gia Tự ồ lên một tiếng, nãy giờ mãi lo giúp tiểu trợ lý làm việc, hắn cũng quên mất mình cũng đến đây có việc để làm nha.
Tiểu Trần nghe y nói xong ánh mắt áy náy nhìn Ngô Gia Tự.
"Xin lỗi anh nhé, nếu không để anh giúp thì cũng không lỡ việc của anh."
Ngô Gia Tự cười hiền xoa đầu tiểu trợ lý.
"Không sao, là tôi tự ý giúp cậu mà, cũng không bị lỡ việc đâu, tôi cố gắng hoàn thành sớm hơn là được."
Tiểu Trần được an ủi cảm thấy rất ấm áp, nụ cười tươi tắn treo trên môi, ánh mắt động viên nhìn Ngô Gia Tự.
"Cố lên nhé, Tự ca rất giỏi, anh nhất định sẽ làm được."
Ngô Gia Tự phì cười nhìn tiểu trợ lý, cậu ấy quả thật rất đáng yêu.
Vò mái tóc đen mượt thêm mấy cái nữa, Ngô Gia Tự nói lời tạm biệt hai người rồi đi ra ngoài kiếm quản lý của mình.
Quản lý của Ngô Gia Tự thấy hắn thì mừng muốn rớt nước mắt, vội vội vàng vàng kéo hắn đến chỗ quay.
Lạc Thiên Kỳ nhìn bộ dạng ngốc nghếch chỉnh tóc của tiểu trợ lý nhà mình ngán ngẩm lắc đầu.
Thấy chưa, nói không có gì khả nghi ai mà tin.
Tự nhiên về đây cái bị ăn cơm chó à, tức ghê.
"Đừng chỉnh nữa, đã đẹp lắm rồi thưa trợ lý Trần, hay là đang lưu luyến hơi ấm còn vương của ai kia?"
"Ngài...!ngài đừng có mà nói bậy."
Tiểu Trần thẹn quá hóa giận, hừ hừ quay đầu trở về bàn làm việc.
Đang lúc sung sướng vì được trêu chọc tiểu trợ lý, Lạc Thiên Kỳ liền méo mặt khi thấy sấp giấy dày cộm trước mặt.
"Đây, công việc của ngài, tôi đã hết việc rồi, xin phép tan làm sớm đây ạ."
Dứt lời liền dúi chống giấy vào tay Lạc Thiên Kỳ rồi trở về bàn thu dọn đồ đạc.
Lạc Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn tiểu trợ lý.
"Không phải có Ngô ảnh đế giúp sao? Sao lại còn nhiều như vậy?"
Tiểu Trần bỏ món đồ cuối cùng vào cặp rồi kéo khóa lại, mặt vui vẻ khi thấy người gặp họa.
"Thì anh ấy làm giúp phần của tôi ạ."
"...."
Lạc Thiên Kỳ cứng họng, hai người làm việc cũng phải phân chia thế à?
Lạc Thiên Kỳ í ới nhìn tiểu trợ lý đang mở cửa phòng.
"Tiểu Trần thân mến, Ngô ảnh đế làm giúp cậu nên cậu đâu được tính là làm việc đâu, mau đến giúp tôi nào."
Tiểu Trần đẩy gọng kính mỉm cười thân thiện nhìn ông chủ của mình.
"Việc ai nấy làm sếp ơi."
Nói xong liền bước đi, còn tốt bụng không quên đóng cửa lại để xếp tránh bị làm ồn mà yên tâm làm việc.
Lạc Thiên Kỳ khóc không ra nước mắt nhìn chồng giấy trên tay mình, sau khi truy tìm lục lọi các kiểu, cuối cùng chốt được cái lý do đổ thừa là do ông chồng nhà mình.
Nếu ai kia biết tiết chế thì y bây giờ không phải tăng ca đâu.
1503 ở trong không gian bĩu môi phản bác.
[Còn không phải do cậu quyến rũ người ta à?]
Lạc Thiên Kỳ bị nói chúng tim đen, thẹn quá liền cãi ngang.
"Thì ta quyến rũ hắn là một chuyện, còn hắn không kiềm được là do hắn thiếu nghị lực.
Chung quy lại là ta bị hắn đè ra làm, mất sức lực, không làm việc được suy ra lỗi do hắn hết, cái tên xấu xa đó."
"Hắt xì...!"
Quý Diệp đưa tay xoa xoa mũi, tự dưng lại hắn hơi, chắc không phải bị cảm đấy chứ.
Mà mặc kệ điều quan trọng là bây giờ hắn nhớ vợ quá, phải làm sao đây.
Nội tâm Quý tổng gào thét: Nhớ vợ, muốn ôm vợ, muốn hôn vợ, muốn đè vợ ra ứ ừ.1
[Ký chủ sao thế?]
Lạc Thiên Kỳ xua tay với hệ thống, bắt đầu ngồi vào ghế làm việc.
"Không sao, tự dưng thấy rùng mình thôi."
Ba ngày sau, tài khoản của Trương Tịnh Đăng được chuyển một số tiền lớn.
Hắn nhìn dãy số không ở đằng sau mà hai mắt sáng ngời.
Không biết Lạc Thiên Kỳ lấy đâu ra nhiều tiền, nhưng y bây giờ chính là con gà đẻ trứng vàng của hắn.
Hắn nhất định sẽ hảo hảo yêu thương lợi dụng y cho thật tối.
"Có gì mà anh vui thế?"
Giọng nói nũng nịu của cậu tình nhân vang lên bên tai, Trương Tịnh Đăng vui vẻ hôn cậu ta, tay lần mò xuống cơ thể đang trần như nhộng của thiếu niên.
"Bảo bối, anh sắp giàu to rồi."
Thiếu niên vẻ ngoài xinh đẹp nhưng ánh mắt sắc sảo, tuy không hiểu hắn ta nói gì nhưng chỉ cần chú ý đến từ 'giàu' kia thôi, cậu ta uốn éo thân hình cọ cọ vào người hắn.
"Anh giàu thì đừng quên em đấy nhé."
Trương Tịnh Đăng phấn khích ma sát với cơ thể thiếu niên khiến thiếu niên bị kích thích bật ra những tiếng rên rỉ động tình khỏi môi nhỏ.
"Tất nhiên, chỉ cần em phục vụ anh cho tốt, em muốn gì anh cũng chiều hết."
"Ư...!vậy còn không mau để em phục vụ anh."
Căn phòng khách sạn nhanh chóng truyền ra tiếng rên rỉ cũng tiếng thở dốc đứt quãng của nam nhân.
Lạc Thiên Kỳ mặt lạnh nhìn toàn cảnh trên màn hình điện thoại, trong lòng thập phần ghê tởm.
Từ đằng sau một bàn tay vươn lên che mắt y lại, vành tai cũng cảm nhận được sự đau nhức vì bị ai đó cắn.
Quý Diệp thỏa mãn buông tha vành tai của y khi nó đã đỏ ửng.
"Đừng xem, không hay."
Lạc Thiên Kỳ cười cười quay đầu chuẩn xác hôn lên môi nam nhân.
"Vậy đế em ngắm anh thay vậy, em cần nhan sắc tuyệt đỉnh của anh để rửa mắt nha.".