Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!


Thầy quản sinh sợ đến toát mồ hồi, nhỏ giọng lắp bắp
"Ngài thật sự là chú của!.

"
"Hửm?"
Lời nói sắp nói ra bị cái nhướn mày sắc lạnh của hắn ép buộc nuốt ngược vào trong, chỉ muốn hỏi thăm chút thôi mà, có cần hung dữ thế không
Thầy quản sinh nào biết, hắn không phải hung dữ hắn chỉ là khó chịu vì chữ 'chú' kia thôi, mặt Vương Thiên Minh đen như đít nồi, mắt mấy người này mù hết rồi hay sao, đẹp trai trẻ trung như hắn mà gọi là 'chú', hừ cái trường này nên dẹp được rồi
Ngôi trường hoang mang: Ủa ủa, gì anh? Em làm nên tội gì???
"Nói chuyện chính"
Vương Thiên Minh lạnh nhạt ngồi xuống ghế, tay hờ hững chống một bên má, tư thế cao quý như vua chúa thời xưa, ánh mắt thập phần lạnh lùng liếc mắt nhìn xuống, mà thầy quản sinh lúc này như quan trong triều khép nép cúi thấp người, lén liếc mắt nhìn vị vua cao cao tại thượng kia
Còn Lạc Thiên Kỳ đứng cạnh như!.

ờ thì nô tỳ cầm quạt cho vua????
Lạc Thiên Kỳ lật bàn, so sánh kiểu quái gì thế hả, ông đây phải chức cao hơn chứ
Ờ thì! hoàng hậu, đủ cao chưa??? Dưới một người trên vạn người
Thôi không lạc đề, tiếp tục nào, thầy quản sinh sau lưng đã sớm ướt một mảng vì mồ hôi, mặt mũi khó xử không dám nhìn vào mắt hắn
"Vương tổng, thật ra thì, chuyện là cháu ngài đánh nhau với người ta nên!.

"
"Đánh nhau? Với ai?"
Vương Thiên Minh không một chút biểu tình nói, Lạc Thiên Kỳ đứng bên cạnh liếc mắt nhìn hắn, nhìn là biết IQ không cao rồi, chậc chậc, ở đây năm người chỉ có một tên bầm dập, y không đánh với hắn chả lẽ đánh với thầy quản sinh?
"Nghĩ gì đấy?"
Bị tiếng nói kế bên làm cho cảnh tỉnh, Lạc Thiên Kỳ chột dạ cười cười nhìn hắn
"Đâu, đâu có hì hì"
Cũng không thể nói là y đang đánh giá IQ của hắn a, chết người như chơi ấy
Vương Thiên Minh mặc dù không tin tưởng y cho lắm nhưng cũng cho qua, ánh mắt tiếp tục dán lên ba người kia
Bạch Nhạc Vy quả nhiên là một cô bạn gái đầy trách nhiệm, bạn trai chưa kịp nói gì đã nhanh nhảu lên án người ta
"Hức hức!.

Vương tổng, là Thiên Kỳ không biết đúng sai mà đánh Tuấn! hức!.

cậu ấy sỉ nhục tôi!.

Tuấn chỉ là nói vài câu! nhưng cậu ấy lại ra tay đánh người!.

huhu! tôi biết là cậu ấy ghét tôi nhưng không thể mà vô lý đánh anh ấy như vậy!.

hức"
Lý Tuấn đầy cảm động nhìn Nhạc Vy, Vy Vy quả thật là một cô gái tốt, không như người nào đó, vô liêm sĩ, tâm địa xấu xa
Lý Tuấn đánh mắt qua nhìn y, Lạc Thiên Kỳ y cũng không phải thỏ con, tức khắc trừng mắt nhìn lại, muốn bị đập nữa hay gì?
Lý Tuấn lập tức thu hồi ánh mắt của mình lại, nắm tay dỗ dành Nhạc Vy
"Anh không sao đâu, em đừng khóc"
Thầy quản sinh nhìn Bạch Nhạc Vy càng thêm thuận mắt, học sinh phải như vậy chứ, ngoan ngoãn biết bao, còn cái tên Lạc Thiên Kỳ kia suốt ngày chỉ biết gây chuyện
Lạc Thiên Kỳ hai người kìa diễn trò tình cảm mà bĩu môi, sến súa vừa thôi, nổi da gà rồi nè
Liếc qua thấy Vương Thiên Minh nhìn chằm chằm hai người kia Lạc Thiên Kỳ khẽ cười huých nhẹ vào vai hắn nói nhỏ
"Vương tổng, không lẽ ngài cũng muốn như Lý Tuấn kia, được người yêu quan tâm? Có cần tôi khóc lóc cho giống người ta không?"
Mắt y đầy ý cười nhìn hắn, không ngờ tên mặt lạnh này còn biết ghen tị với người khác cơ đấy
Vương Thiên Minh khẽ liếc mắt qua nhìn y, con mèo nhỏ này lại tự bổ não cái gì đây, hắn là đang suy nghĩ xem nên xử hai người kia thế nào qua mắt y lại thành ghen tị với người ta, Vương Thiên Minh hắn cần gì phải làm cái trò ấu trĩ ấy
Bất quá nếu là y khóc lóc vì hắn thì cũng không tệ a, nghĩ đến đó khóe môi hắn không tự chủ mà nhếch lên tạo một độ cung nhỏ
"Được"
"Hả?"
Lạc Thiên Kỳ có hơi bất ngờ nhìn hắn, hắn vậy mà thừa nhận, y bắt đầu trở nên lúng túng, vốn định hỏi chơi thôi tưởng hắn không thèm để ý chứ, nhưng rất nhanh chóng y lấy lại bình tĩnh thường ngày, khóe miệng nâng cao nhìn hắn
"Vậy trước tiên để tôi đánh ngài giống hắn đã"
"! !.

"
Vương Thiên Minh trong một giây người cứng lại, vẫn là thôi đi, nhìn y không thương hoa tiếc ngọc như vậy, để y đánh thì mặt hắn còn ra dạng gì nữa
"Khụ!.

vậy thầy đây muốn xử lí thế nào?"
Vương Thiên Minh đan tay lại để trên đùi ánh mắt lạnh băng nhìn thầy quản sinh khiến ông ta không dám thốt nên lời
Cái ánh mắt đấy không phải muốn nói là 'ông thử dám xử lí cậu ấy đi' hay sao, cuộc đời làm quản sinh thật khổ a
Bạch Nhạc Vy lúc này lau nước mắt, tỏ ra quật cường nói
"Cậu ấy phải xin lỗi anh Tuấn và bị đuổi học"
Bạch Nhạc Vy trong lòng cười âm hiểm, Lạc Thiên Kỳ để tao xem đứa nghèo hèn như mày khi bị đuổi học sẽ ra sao, nhất định sẽ khóc lóc cầu xin tao thôi
Với lại, nữ nhân ngây thơ nhưng lại mạnh mẽ không phải rất dễ được đàn ông chú ý hay sao, biết đâu Vương Thiên Minh sẽ để ý đến cô ta
Nếu Lạc Thiên Kỳ biết được suy nghĩ này trong đầu cô ta sẽ không ngần ngại mà cầm cục vàng bốn số 9 ném vào đâu cô ta đâu, mơ đẹp thế tôi cũng mơ được
Cô ta thực sự mơ quá đẹp đến nổi sự thật thấy chướng mắt mà vả bôm bốp vào mặt cô ta
Vương Thiên Minh nhướn mày nhìn cô ta
"Đuổi học? Được thôi"
Lạc Thiên Kỳ trợn mắt nhìn hắn, ủa ủa kéo hắn vô đây là để giúp chứ có phải để hại mình đâu, nam nhân thối đúng là không thể tin tưởng được mà
"Nhưng mà!.

tôi cảm thấy mấy vết thương kia chưa đến nổi để đuổi học, hay vậy đi, cậu kia chịu khó để Tiểu Kỳ nhà tôi đánh thêm vài chục cái nữa cho phù hợp với hình phạt nhé"
Vương Thiên Minh chầm chậm nói, giọng điệu vô cùng bình thường nhưng không khỏi làm người ta lạnh sống lưng, nhất là Lý Tuấn kia đã bị hù cho cả người run rẩy
Vương Thiên Minh đưa mắt nhìn Lạc Thiên Kỳ
"Thấy sao?"
Lạc Thiên Kỳ không nói gì chỉ ném cho hắn một nụ cười sau đó lạnh lùng quay sang nhìn Lý Tuấn
"Thưa thầy, em thấy cái này rất được a, đành để cho đàn anh chịu đựng tí vậy, anh yên tâm chỉ vào viện 6 tháng mà thôi"
Lạc Thiên Kỳ vừa bẻ tay vừa nói, tư thề sẵn sàng xông lên đánh người, y không ngại đánh chết tên tra nam xấu xa này đâu, là do hắn cho phép mà có gì bị ba mẹ hỏi tội thì đổ qua tên hôn phu này là được, hắc hắc y thật thông mình
Mà Lý Tuấn bên này mồ hôi đã ướt đẫm trán, hắn cảm giác nếu để y đánh thêm lần nữa chắc chắn không chỉ nằm viện 6 tháng đâu
"Không! không cần, không cần phải đuổi học bạn học Lạc đâu thưa thầy, vết thương này của em cũng không nặng chỉ cần đình chỉ bạn học mấy ngày được rồi"
Lý Tuấn cố kiềm sợ hãi nở nụ cười ôn nhu thường ngày nói với thầy quản sinh
Thầy quản sinh cũng gật đầu đồng tình, ông cũng không muốn làm lớn chuyện, huống chi chuyện này lại có mặt Vương tổng, nhà đầu từ của trường, ông không tin cháu mình bị đuổi học mà hắn bỏ qua không làm gì
"Vương tổng thấy như vậy được chứ, bạn học Lạc chỉ cần ở nhà 1 tuần thôi"
Lạc Thiên Kỳ mặc dù rất muốn đánh người nhưng y cũng không muốn làm lớn chuyện, đến tai ba mẹ thì không hay, với lại ở nhà cũng tốt, vui chơi thoải mái a, y cũng không sợ bị hỏng kiến thức, bởi vì trước khi chết y chính là học bá a
Lạc Thiên Kỳ đi lại gần hắn, ngón tay thon dài khẽ chọt chọt lên vai hắn, ý bảo như vậy cũng được
Mà Vương Thiên Minh bị hành động đáng yêu này của y làm cho vui vẻ, khi nói chuyện với thầy quản sinh cũng không còn tỏa ra khí bách áp bức nữa
"Vậy tôi đưa Tiểu Kỳ về"
Dứt lời liền kéo tay y rời đi không cho ba người còn lại một cái liếc mắt
Thầy quản sinh thở phào cầm khăn lau mồ hôi, xém căng thẳng chết ông đây rồi
Bạch Nhạc Vy vẻ mặt không được tốt nhìn ra cửa, cô ta không cam tâm chút nào, tại sao thắng nghèo hèn đó chỉ bị đình chỉ cơ chứ
Lạc Thiên Kỳ đi ngang cửa sổ liếc thấy biểu cảm của cô ta liền cười lạnh trong lòng, Bạch tiểu thư cô còn không cam tâm nhiều lần lắm, cứ từ từ Lạc Thiên Kỳ này sẽ chơi với cô
Vương Thiên Minh không đưa y về nhà mà chở thẳng đến công ty của mình
Hai người bước vào trước sự kinh ngạc của mọi nhân viên, khi cửa thang máy vừa đóng lại nhân viên liền tụ tập mà bàn chuyện, chủ yếu là hiếu kỳ về cậu bé đi cùng chủ tịch của họ, không lẽ là con trai chủ tịch?
Vương Thiên Minh mà biết chuyện này chắc sẽ hộc máu mà tức chết mất, hết chú rồi tới cha, hắn có già đến thế sao????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui