Lạc Thiên Kỳ tất nhiên có thể đoán được ý đồ của cô ta nhưng y không có chút gì tỏ ra sợ hãi, Bạch Nhạc Vy vì gương mặt tỉnh bơ này của y làm cho tức điên nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể dậm chận tức giận đi ra ngoài, trước khi rời đi còn không quên dặn dò hai tên gác cửa canh chừng y thật tốt.
Lạc Thiên Kỳ bây giờ mới có thời gian quan sát nơi mà mình bị bắt đến, nhìn sơ qua y nghĩ đây có lẽ là một ngôi nhà hoang đã bị bỏ trống khá lâu, trần nhà giăng đầy mạng nhện đôi khi còn có bụi bẩn rơi xuống, dùng đầu ngón chân cũng có thể biết được nó không hề nằm trong thành phố.
Lạc Thiên Kỳ sẽ không tốn sức mà tìm cách tự cởi trói cho mình, cái hệ thống kia đâu phải chỉ để làm cảnh, thế là y gọi 1503 ra bắt nó cởi trói cho mình còn chính mình thì ung dung ngồi đợi.
1503 đang vui vẻ chơi đùa cùng anh bạn hệ thống nhà bên bị kí chủ gọi về liền không vui vẻ, đang có ý định bỏ mặc thì chợt nhớ đến ánh mắt đe dọa của vị kia đành ì ạch lết cái thân thể nhỏ bé của mình ra giúp y cởi trói.
Riết rồi làm hệ thống mà cứ như nô lệ ấy, nó muốn nghỉ việc có được hay không?
Lạc Thiên Kỳ nào để ý đến nổi sầu khổ của tiểu hệ thống, miệng y còn đang bận cằn nhằn đây này.
"Này 1503, ngươi không thể nào nhanh tay hơn được hả? Bọn kia sắp quay lại rồi ngươi định để cho kí chủ nhà ngươi chết đấy à?"
1503 thân thiện lườm kí chủ nhà mình, nó có ý định bỏ người lại rồi đấy nhé, hệ thống chứ có phải nhân viên cứu hộ đâu, không biết phân biệt à?
Nhìn sợi dây thừng mãi không xê dịch được miếng nào, 1504 triệt để đen mặt, Lạc Thiên Kỳ vừa có ý định lên tiếng trêu chọc nó thì thấy nó từ trong không gian móc ra một cây kéo to đùng, trên mặt là nụ cười đầy thân thiện nhìn chằm chằm vào cổ tay y khiến Lạc Thiên Kỳ ngậm họng, cái bộ mặt kia là sắp đi giết người đấy à?
Lạc Thiên Kỳ nuốt 'ực' một tiếng cười hề hề nhìn hệ thống.
"Cái đó...!ngươi không có cây kéo nào nhỏ hơn hả?"
Hệ thống khẽ liếc nhìn y sau đó nhìn qua cây kéo to gấp mười lần mình chắc nịch nói.
[Không, mà kí chủ yên tâm, kéo này rất sắc, một phát ăn ngay]
Âm thanh máy móc chứa đầy ý cười khiến Lạc Thiên Kỳ tưởng mình đang lạc vào bộ phim kinh dị nào đấy, một phát ăn ngay của nó nếu dính tay y thì sao?
Như hiểu được tiếng lòng của kí chủ nhà mình, 1503 đầy tự tin vỗ ngực.
[Kí chủ yên tâm, tay nghề của tôi rất tốt sẽ không cắt trật]
"....."
Lạc Thiên Kỳ dùng ánh mắt cá chết nhìn hệ thống, nếu hai cái tay nhỏ nhắn kia cầm kéo không run rẩy thì y liền tin nó sẽ không cắt trật.
[Nào, kí chủ, chúng ta bắt đầu cắt thôi]
Nói xong hệ thống liền lập tức cầm kéo xuất trận, Lạc Thiên Kỳ bị trói chặt trên ghế không thể chạy trốn chỉ có thể trợn mắt nhìn hệ thống hạ kéo, ôi khôngggggg.
"Hộc...!hộc...!"
Lạc Thiên Kỳ thở dốc chống hai tay trên nền nhà, nhìn hai cánh tay thon dài của mình vẫn còn nguyên vẹn y có cảm giác muốn khóc, tạ ơn trời đất, cuối cùng cũng thoát nạn.
Tiểu thống đưa tay lau mồ hôi không hề tồn tại trên cái đầu bóng loáng của mình sau đó vỗ ngực đầy tự hào.
[Thấy chưa, tay nghề của bổn hệ thống rất tốt!!]
Để mặc cho tiểu hệ thống một bên đắc ý, Lạc Thiên Kỳ đi xung quanh căn nhà quan sát tình hình, y đi lại gần cánh cửa duy nhất trong căn nhà áp sát tai nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Nếu y đoán không lầm thì ở bên ngoài hiện đang có hai tên được điều ở lại để canh chừng y.
Mắt khẽ đảo, Lạc Thiên Kỳ quay qua nhìn hệ thống đang bay lượn bên kia.
'1503, ngươi có thuốc mê không?'
1503 ngước mắt khó hiểu nhìn y, khi không kí chủ cần thuốc mê làm gì? Dù thắc mắc nhưng hệ thống vẫn nói giá ra cho y, có cơ hội lấy điểm thì phải tận dụng chứ.
[50 điểm]
"Đổi."
[-50 điểm, kí chủ nhận được một lọ mê hương]
Hệ thống vừa dứt lời một lọ thuốc xuất hiện lơ lứng trước mặt y, y nhanh chóng cầm lấy định mở nắp ra xem thì hệ thống liền bay đến ngăn cản.
[Đừng mở, nó là mê hương cực kì mạnh, hít một ngụm thôi là gục rồi]
'Hiệu quả như thế?'
Lạc Thiên Kỳ nhướn mày có chút không tin tưởng nhìn 1503, lỡ đâu nó đưa y đồ dõm thì sao, phải kiểm tra kĩ càng để mốt có gì mà khiếu nại chứ.
1503 như hiểu được suy nghĩ của y, nó tức điên lên hai tay nhỏ chống nạnh trừng mắt nhìn y.
[Này nhé, bổn hệ thống làm việc cực kỳ uy tín, hàng xịn 100% đấy]
Lạc Thiên Kỳ bị gương mặt tức giận của nó chọc cho cười, bất quá y không trêu nó nữa, phải nhanh chóng xử lí rồi trở về thôi, y còn đang mong chờ Vương Thiên Minh dẫn y đi ăn lẩu cơ mà.
Lạc Thiên Kỳ nắm tay ho nhẹ điều chỉnh giọng mình sau đó thất thanh la lên.
"AAAA...!"
Hai tên bên ngoài nghe thấy tiếng hét tưởng y có chuyện gì liền lập tức mở khóa xông vào, đập vào mắt họ là chiếc ghế trống không cùng sợi dây thừng bị cắt đứt nằm bên cạnh, họ giật mình lấy điện thoại định gọi cho ai đó bỗng nhiên một mùi hương thơm nhẹ tiến vào mũi, hai người mắt lờ đờ nhìn nhau rồi đồng loạt ngã xuống.
Từ đằng sau cánh cửa gỗ, Lạc Thiên Kỳ bịt mũi tiến ra, phủi tay xua đi mùi hương còn lảng vảng ra ngoài, y tiến gần đến nhìn hai người nằm bất tỉnh nhân sự trên sàn nhà kia.
Lại nhìn đến cái lọ trống rỗng trên tay y chẹp miệng quăng nó đi, hương có chút xíu mà tốn tận 50 điểm, đúng là đồ dỏm.
1503 thấy y nhìn mình với ánh mắt muốn tố cáo, nó lập tức phản bác.
[Đồ xịn thì phải hiếm rồi, ông muốn nhiều thì ra chợ mua hàng dỏm đi, bán đầy ngoài đấy đấy]
Lạc Thiên Kỳ bĩu môi không nhìn đến hệ thống đang cáu gắt bên kia, y nhìn chằm chằm vào hai người đang nằm trên sàn, xoa cằm suy nghĩ.
Mặt cũng không đến nổi tệ mà lại đi làm xã hội đen, hơi uổng à nha, nhưng mà hôm nay bắt phải y xem ra hai người hơi xui rồi.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ táo bạo, y mỉm cười gian manh nhìn hai người kia, để tôi giúp hai người tìm nửa kia của đời mình nhé.
Một lúc sau, Lạc Thiên Kỳ vươn vai đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên quá cửa lại.
Bên trong có hai nam nhân bất tỉnh cả người trần truồng nằm đè lên nhau, bên cạnh còn có một lọ hương kì lạ.
"Rồi, về thôi."
Lạc Thiên Kỳ thong dong đút tay vào túi rời đi, hệ thống bay bên cạnh mà bất lực, không phải người bị bắt cóc vừa thoát được sẽ chạy như điên ra ngoài tìm sự giúp đỡ hay núp ở chỗ kín đáo nào sao, sao kí chủ nhà nó khác thế? Cái tư thế hiên ngang như vừa đi chơi về là thế nào đây?
"Chủ tịch, đã tìm được vị trí của phu nhân!"
'Vụt'
Bóng dáng cao lớn của hắn lao nhanh ra bên ngoài, ngồi trong xe của mình hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến địa chỉ vừa được gửi đến, Tiểu Kỳ chờ anh.
Bên này Lạc Thiên Kỳ đang chạy thục mạng tránh khỏi sự truy đuổi kịch liệt của đám người phía sau.
"Đuổi gì đuổi lâu thế không biết, không biết mệt à?"
1503 bay bên cạnh bất lực, còn không phải do cậu à, có ai bị bắt cóc mà đi ra hiên ngang như nhà mình không, hơn nữa lúc chạm mặt còn vẫy tay chào xã giao, đúng là đồ điên.
Chạy thêm một lúc thấy trước mặt là mép vực Lạc Thiên Kỳ lập tức kìm chân đứng lại, đám người phía sau thấy y không còn đường chạy cũng không đuổi nữa mà đứng xung quanh đó bao vây.
Lạc Thiên Kỳ trong lòng mắng một tiếng, quay đầu lạnh lùng nhìn Lý Tuấn, phải là hắn, y thật sự không hiểu Bạch Nhạc Vy rốt cuộc đã cho tên này ăn bùa mê thuốc lú gì để hắn có thể bỏ qua chuyện mình bị cắm sừng kia mà hợp sức với cô ta đối phó y, hay do tên này vốn không có não?
"Này, Lý thiếu gia, tôi trước giờ không tin trên thế giới có người có thể sống được mà không có não, nhưng xem ra giờ phải tin rồi.".