"Nè nè, ngươi...!ngươi định làm gì?"
Lạc Thiên Kỳ vẻ mặt hoang mang nhìn người đang đứng nhìn mình trước mặt, cơ thể dưới cái nhìn nóng bỏng kia vô thức cuộn lại, chân khẽ di chuyển dùng sức dời người vào trong góc giường.
Tên đồ đệ của y hôm nay lại ăn phải cái gì, sao lại nhìn y hung dữ thế chứ? Lúc nãy đang đi đường tự nhiên hắn bế y lên, y chưa kịp định hình thì hắn đã xé rách không gian mà bước vào, đến khi định thần lại thì đã ngồi trên chiếc giường quen thuộc của mình từ bao giờ.
Lúc đấy y sợ lắm đấy có biết không? Trái tim y rất mỏng manh, rất dễ vỡ đấy.
Khúc Tư Duệ khuôn mặt âm trầm đứng khoanh tay nhìn người đang co ro trong góc giường, đột nhiên hắn lao đến nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn của y khiến Lạc Thiên Kỳ giật mình nhảy dựng lên, tay còn lại định phóng ra một chưởng nhưng đã bị Khúc Tư Duệ bắt lại kịp.
Cả cơ thể to lớn của hắn ép sát vào người Lạc Thiên Kỳ, hai cổ tay của y bị hắn nắm gọn để lên trên đầu, hắn kề sát mặt mình vào mặt y tưởng chừng như chóp mũi hai người đã chạm vào nhau, tư thế lúc này trông ám muội cực kỳ.
Lạc Thiên Kỳ mặt đỏ bừng bừng, trái tim trong lồng ngực không ngừng đập loạn, y hoảng sợ lỡ hắn nghe được tiếng tim y đập thì sao đây, mất mặt chết đi được.
Nhìn biểu cảm thú vị này của y hắn thật sự rất muốn cười nhưng ngại sư tôn nhà mình da mặt mỏng, hắn cười làm y thẹn quá hóa giận không thèm nhìn mặt hắn thì phải làm sao đây, dỗ người là cả một quá trình khó khăn nha.
Dù vậy nhưng hắn vẫn không quên mục đích chính của mình bây giờ, một tay đang chế ngụ tay y, tay còn lại cũng không hề rãnh rỗi mà vòng qua eo y, dùng sức mình mà nâng y lên để y đã gần mình nay lại ép sát hơn.
Lạc Thiên Kỳ lập tức nhắm mắt, gương mặt mềm mại áp sát vào lồng ngực hắn, may mà hắn cao chứ nếu không chắc mặt y đã in vào mặt hắn rồi.
"Sư tôn, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, con rõ ràng đã thấy...!đã thấy...!"
Cảm nhận được người kia đang run rẩy tâm y liền mềm nhũn ra, gương mặt trở nên nhu hòa hơn hẳn, chắc là hình ảnh y gục trên tay Khúc Tư Duệ đã làm ám ảnh hắn, biết sao được đây, đó cũng là chuyện ý muốn.
Quay về vào tình cảnh lúc đó, khi đã xác định được mình đã chết Lạc Thiên Kỳ liền sẵn sàng trở về không gian hệ thống, mặc dù trong lòng có hơi luyến tiếc, huhu kiếm đâu ra người nấu ăn ngon vậy cho y đây.
Hệ thống 1503 bất lực đứng nhìn ký chủ nhà mình đang khóc lóc ăn vạ trên chiếc giường trắng vì mất người nấu đồ ăn ngon cho mình.
Nó tặc lưỡi, với cái tình hình này thì còn lâu mới hoàn thành.
Lại nhìn đến cái vòng nhỏ gắn trên tay mình nó không khỏi thở dài, ì ạch di chuyển cái thân hình tròn tròn của mình nhảy lên giường, 1503 liền không ngại ngần dùng đạo cụ là một cái búa cao su lớn quất thẳng vào mông ký chủ nhà mình.
'Rầm'
Tiếng động hết mức chân thật, Lạc Thiên Kỳ lúc này đã nằm sõng soài trên nền hệ thống trắng xóa, y nhăn mặt chống tay đứng dậy xoa xoa cái mông của mình.
Nghiến răng trừng hệ thống khiến nó phát run, tất nhiên là cái búa đã được hệ thống đem giấu nhẹm đi, chứ nếu để y thấy cái đó thì...!ha ha nó thật không dám nghĩ đến hậu quả của mình.
"Chuyện gì?"
[À thì...!hiện tại ký chủ vẫn chưa thể rời khỏi thế giới đó.]
Lạc Thiên Kỳ nghe thế liền nhướn mày "Lý do?"
Hệ thống âm thầm tính toán cả người bay về phía sau cách y hơn 10m, cảm thấy an toàn rồi mới lấy từ đâu một cái loa mà nói vào đó.
[Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành!]
Lạc Thiên Kỳ:!!!???
Biết ký chủ nhà mình đã rơi vào trạng thái não bị đình trệ 1503 rất tốt bụng mà nhắc nhở, tất nhiên là nói vào loa và cách xa y hơn 10m.
[Chính là nhiệm vụ bảo vệ Khúc Tư Duệ, nó có nguy cơ thất bại cao.]
Lạc Thiên Kỳ nghệch mặt "Này này, tên đó bây giờ mạnh lắm đấy, có cái gì mà huyết mạch cái gì long cơ mà."
[Là huyết mạch Thần Long.]
Lạc Thiên Kỳ chẹp miệng "Là cái gì cũng được, kệ đi, nói chung là hắn bây giờ rất mạnh, rèn một chút có khi còn hơn ta cùng cái tên Diệp Thanh Trì kia ấy chứ, vậy thì cần bảo vệ làm gì nữa."
Hệ thống 1503 không nói gì chỉ lẳng lặng đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình lên mở màn hình hệ thống, thao tác thêm vài cái, nó liền mở ra một trang thông tin chứa toàn chữ.
Hệ thống đẩy nhẹ một cái, màn hình chứa trang thông tin kia liền bay đến trước mặt Lạc Thiên Kỳ.
Lạc Thiên Kỳ khẽ chau mày rồi cũng ngồi xuống giường chậm rãi đọc từng chữ trong đó.
Ban đầu sắc mặt y còn bình thường, càng đọc sắc mặt y càng tối lại sau đó triệt để đen đi.
Y khóe miệng giật giật hỏi hệ thống.
"Còn có chuyện như vậy?"
Nội dung thông tin đơn giản chỉ là nói về mọi việc sau khi Lạc Thiên Kỳ chết, nó sẽ rất tốt đẹp nếu không có cái sự việc kia, hơ cái gì mà Khúc Tư Duệ bộc phát sức mạnh chém giết vô số, ôi mẹ ơi y có dạy hắn như thế à.
Chưa đâu, hắn còn dám đe dọa tiểu đồ đệ của y nữa kìa, còn dám xuống tay giết tiểu đồ đệ của y nữa kìa, đúng là cái tên nghịch đồ! Tức chết y rồi.
Chuyện còn chưa dừng lại ở đó đâu, Triều Diệc Phong nhìn Lâm Tử Hạo ra đi trước mặt mình hận thù đối với Khúc Tư Duệ liền dâng trào, biết mình đấu không lại hắn liền tích tụ linh lực cho nổ chính bản thân mình cùng đem Khúc Tư Duệ đồng quy vô tận, thế nhà nhiệm vụ của y theo đó cũng thất bại.
Lạc Thiên Kỳ sau khi đọc xong:.............!tự nhiên muốn rút kiếm chém người ghê.
Hệ thống giả ngơ quay mặt sang hướng khác, lâu lâu lại liếc mắt nhìn về ký chủ của mình.
Qua vài phút nó mới dám quay người đối mặt với y, đưa tay hắng giọng rồi cười phớ lớ.
[E hèm, bởi vì vậy cho nên thỉnh ký chủ quay lại thế giới kia nhé.]
Lạc Thiên Kỳ nghiến răng "Đồ hệ thống dỏm."
Hệ thống 1503:......
'Tách'
Tiếng kêu vừa dứt Lạc Thiên Kỳ đang ngồi trên giường liền bị nhấc bổng lên sau đó liền biến mất, y cứ thế mà xuyên về thế giới cũ, mọi việc sau đó thì đã diễn ra như thế đấy.
Lạc Thiên Kỳ: Xuyên mà không báo, ông ghim ngươi đồ hệ thống đáng ghét.
Hệ thống 1503 hừ hừ bằng giọng mũi, sau đó cũng biến mất.
À không phải nó đi theo y tiến vào thế giới cũ mà đi thẳng đến nhà của anh hệ thống hàng xóm tốt bụng nằm ăn vạ ở đấy.
"Sư tôn...!Sư tôn!"
Lạc Thiên Kỳ từ trong suy nghĩ của mình mà giật mình hoàn hồn "Hả? Có chuyện gì?"
Khúc Tư Duệ nhíu mày "Người đang suy nghĩ cái gì sao?"
"À đâu có."
"Vậy trả lời câu hỏi của con đi."
Lạc Thiên Kỳ đảo mắt né tránh, giờ hỏi y, y biết trả lời thế nào, không lẽ bảo mình có sức mạnh vượt trội đến độ có thể tự cải tử hoàn sinh, ôi quá phi lý rồi, lừa con nít nó còn không tin.
Khẽ liếc nhìn qua gương mặt phóng đại kia, nhìn đến ánh mắt cầu khẩn thiết tha của hắn lòng y coa chút bồi hồi, tay không tự chủ mà đưa lên chạm nhẹ vào má hắn, giọng nói ngọt ngào mềm mại như nước kề vào tai hắn thủ thỉ.
"Điều đó còn quan trọng hay sao? Ta không phải đã trở về bên ngươi rồi hay sao? Mọi thứ khác ngươi cần gì quan tâm nữa."
Khúc Tư Duệ ôm chặt lấy Lạc Thiên Kỳ, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.
"Ừm, không quan tâm chuyện đó nữa, người trở về, thật tốt."
Lạc Thiên Kỳ nhè nhẹ vỗ lưng Khúc Tư Duệ, biểu cảm trên gương mặt đều là...!đắc ý.
Hừ, y quá thông minh, lái chuyện cũng đỉnh như vậy.
Đang nhắm mắt tự ca ngợi bản thân Lạc Thiên Kỳ liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, y nhíu mày khó hiểu hỏi hắn.
"Này Tiểu Duệ, bây giờ có còn đánh nhau nữa đây, ngươi mang kiếm bên mình làm gì? Cộm hết cả người ta rồi này."
Khúc Tư Duệ khuôn mặt thoảng chốc ửng hồng, hắng giọng một tiếng "Khụ...!Sư tôn...!cái đó...!không phải kiếm đâu."
Lạc Thiên Kỳ tỏ vẻ không tin tưởng hắn liền đẩy hắn ra tự mình nhìn xuống kiểm tra "Hứ ngươi đừng có nói dối, cây kiếm nó cộm vào người ta...!ta...!"
Lạc Thiên Kỳ trở nên lắp bắp khi nhìn thấy thứ kia, thì ra không phải kiếm thật mà là...!mà là...
Khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc đỏ bừng, y cảm nhận được đầu mình hình như nóng đến bốc khói rồi đây này, aaaaa mất mặt quá đi.
Nhìn gương mặt đỏ ứng hết sức dễ thương này của sư tôn nhà mình, Khúc Tư Duệ không nhịn được mà giở giọng lưu manh trêu chọc.
"Sư tôn, tất cả là tại người đấy."
"Sao...!sao lại tại ta chứ?"
Khúc Tư Duệ đột nhiên bày gương mặt cún con làm nũng.
"Ứ biết đâu, trong phòng này chỉ có sư tôn với Tiểu Duệ, Tiểu Duệ không làm thì chỉ có người thôi, do người cử động cứ chọc vào nó nên nó vậy đấy, sư tôn chịu trách nhiệm đi."
"Ta...!ta...!"
"Huhu không biết đâu, sư tôn mau làm nó hết đi, Tiểu Duệ khó chịu lắm...!hu hu...!"
Được rồi đối với Lạc Thiên Kỳ, Khúc Tư Duệ vẫn là một đứa trẻ, có lắm thì cũng là thiếu niên mới lớn nên y đinh ninh rằng đây là lần đầu hắn gặp tình huống này nên nới ứng xử như thế, được rồi là nột sư tôn mẫu mực y không so đo với hắn.
"Nín...!nín đi...!đừng khóc nữa...!ta...!ta giúp ngươi...!"
Y vừa dứt lời hắn liền ngưng khóc "Thật?"
"Th..
thật."
Aizzzz cái mặt già của y, xấu hổ chết đi được.
Đang lúc Lạc Thiên Kỳ còn đưa tay che mặt ngại ngùng thì Khúc Tư Duệ môi nở một nụ cười gian manh, là người nói đấy sư tôn.
"Vậy sư tôn giúp Tiểu Duệ đi."
Khuôn mặt hết sức ngây thơ, Khúc Tư Duệ liền không ngần ngại mà cầm tay Lạc Thiên Kỳ đặt lên chỗ đó của mình.
Lạc Thiên Kỳ: (@_@;)
Một lúc sau, từ bên trong căn phòng lại phát ra những âm thanh không nên có.
"Ư...!ngươi nói...!chỉ cần tay...!ahh...!"
"Tay sao bằng nơi này của người chứ."
Trên nóc nhà có hai thân ảnh huyền bí xuất hiện, một hắc y một bạch y đối lập nhau nhưng khi đứng chung lại tạo cảm giác hài hòa vô cùng, hai người họ đeo đấu lạp nên không thấy được dung mạo nhưng nhìn khí chất từ trong người tỏa ra cũng đủ biết họ không phải người tầm thường.
"Đã coi đủ chưa?"
Người mặc hắc y đứng khoanh tay có chút bất đắc dĩ nhìn người đang ngồi bên dưới.
Bạch y bên dưới nghe gọi liền cười hì hì vài cái, nhẹ nhàng lắp lại ô gạch ngói mình gỡ ra hồi nãy để xem chuyện sau đó đứng thẳng người dậy.
"Đây."
Người mặc hắc y đưa cho người kia chiếc bình thủy tinh hình cầu ở bên trong có một tia sáng tím không ngừng dao động mạnh mẽ.
Người mặc bạch y nhận lấy sau đó mở nắp bình ra, đột nhiên một tia sáng tím từ bên dưới căn phòng phóng lên chui tọt vào bình bay vờn quanh với tia sáng cũ.
"Xong rồi, đi thôi."
"Um."
Hai người sau đó liền biến mất, không gian cũng trở nên yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mảnh vỡ linh hồn +1.
- -Sẽ có phiên ngoại ạ ╰(⸝⸝⸝´꒳`⸝⸝⸝)╯--.