Càng coi màn hình mặt y càng đen lại, Lạc Thiên Kỳ dứt khoát tháo tai nghe ra, vội với lấy cái điện thoại ở trên bàn, lục tìm dãy số quen thuộc y lập tức bấm gọi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, lọt vào tai y chính là giọng nói còn ngái ngủ của Chương Tử Nam.
[Gì đấy?]
Lạc Thiên Kỳ trầm giọng "Này Chương Tử Nam thứ anh đưa cho tôi là gì đấy?"
Chương Tử Nam ngơ ngác nói vào điện thoại "Tài liệu trộm được từ máy tính của tên kia chứ gì nữa."
Lạc Thiên Kỳ cười lạnh, ngón tay thon dài đưa lên xoa nhẹ mi tâm cố kìm nén cơn giận trong người, y hít một hơi thật sâu, hạ giọng nói nhỏ vào điện thoại.
"Tài liệu là mấy cái video này à?"
[.......]
Đầu dây bên kia, Chương Tử Nam ngơ ngác một hồi lâu, dường như nhận thức có điều gì đó không đúng Chương Tử Nam nhảy xuống giường, như cơn gió chạy đến mở hộc tủ, nhìn cái USB giống hệt cái mình đưa cho Lạc Thiên Kỳ đang nằm yên vị ở đây hắn có chút muốn tự đánh mình một cái, chết tiệt, đưa nhầm rồi.
[Cậu...!đã xem chưa?]
Nghe giọng điệu có chút khẩn trương của hắn Lạc Thiên Kỳ nhếch mép cười, người dựa ra sau ghế, trong mắt lóe lên tia gian xảo.
"Hồi nãy...!tôi lỡ bấm vào rồi."
Chương Tử Nam như chết đứng sau khi nghe lời này của y, cậu ta xem rồi? Nhưng hắn càng suy sụp hơn khi nghe câu tiếp theo.
"Chậc...!đúng là camera hiện đại, quay nét phết, âm thanh cũng rất sống động, tiếng thở này, rõ mồn một luôn...!"
Chương Tử Nam "....."
"Nam ca, anh đúng thật là trâu bò a."
[.....] Này lão đại, cậu có biết thế nào là một lời nói có thể giết người không? Người ta chết không phải là do lời nói đó quá độc ác, mà là những lời đó làm người ta xấu hổ, nhục đến chết đấy.
Chương Tử Nam lúc này cảm thấy mình thật quá ngu ngốc khi không chịu kiểm tra trước khi đưa cái thứ đó cho y, giờ thì hay rồi, khoảng thời gian sau này của hắn tiêu tùng rồi, tên tiểu quỷ đó chính là ác ma, nhất định sẽ không tha cho hắn huhu.
"Tan học tôi sẽ đưa cái kia cho cậu, giờ thì...!tuyệt đối không được xem nữa!"
Lạc Thiên Kỳ cười cười "Tại sao? Nó thú vị vậy mà, rất đáng để tôi học hỏi."
"Học hỏi con mắt cậu! Tắt ngay đi! Cấm coi dưới mọi hình thức! Muốn học hỏi thì về hỏi baba đại nhân kia của cậu ấy!"
Nói xong Chương Tử Nam liền cúp máy, sau đó nhảy bổ lên giường vùi đầu vào trong gối, hai tay uất ức đập liên tục vào tấm nệm.
Lạc Thiên Kỳ trừng mắt nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, cái tên chết tiệt này, chán thở rồi hay sao mà dám nói y như thế, học hỏi được cái gì từ tên baba mặt liệt kia chứ....!mặc dù, cũng hơi muốn, hơi hơi thôi.
Hệ thống 1503 quyết định uống trà bỏ mặc kí chủ nhà mình thả hồn trên mây.
'Rào rào'
Lạc Thiên Kỳ hất nước lên mặt, dòng nước mát lạnh khiến y tỉnh táo đôi chút, ôi trời học hai tiết văn liền đúng thật là kinh khủng.
Hệ thống đứng một bên khinh bỉ nhìn kí chủ nhà mình, tôi thấy cậu ngủ ngon lắm kia mà.
"Thầy...!ở đây không được đâu mà."
Lạc Thiên Kỳ chớp chớp mắt, cái giọng này, không phải là của lớp phó văn thể mĩ của lớp y hay sao? Trong mắt đảo qua vài tia phấn khích, Lạc Thiên Kỳ chầm chậm đi đến nơi phát ra tiếng nói kia.
Đi gần đến cầu thang giọng nói của nữ càng vang lên rõ hơn, bên cạnh đó còn có giọng nói của nam, mà nó lại rất quen với y.
Từ trên cao nhìn qua khe hở của bậc thang, tại học khuất chuyển tiếp của hướng cầu thang, có đôi nam nữ quần áo xộc xệch đang quấn lấy nhau, nhìn chắc chắn là đang làm chuyện đồi bại giữa nơi học đường rồi.
Lạc Thiên Kỳ cúi đầu thấp hơn để nhìn rõ mặt người nam, ái chà chà đây không phải là tên người yêu thầy giáo của y hay sao? Len lén móc điện thoại ra chụp một đống hình, y thích thú nhìn thành quả trên tay mình.
Sắp thấy tới giờ vào lớp mà hai người này ở đây vẫn còn hú hí, một học sinh gương mẫu như y nào có thể làm ngờ, phải nhắc bạn học vào lớp thôi.
Thế là nhặt một mảnh tường vỡ trên tay, y ném nó về phía cầu thang gần nới hai người kia đang đứng.
'Cộp'
Âm thanh nhỏ khiến hai người giật mình nhìn qua, bạn học nữ sợ có người phát hiện vội vàng chỉnh áo lại rồi chạy đi.
Lâm Minh Hải thịt tới miệng không ăn được liền đâm ra bực tức, tay đấm mạnh vào tường, chết tiệt.
Lạc Thiên Kỳ nhìn hắn một chút rồi vui vẻ cầm điện thoại rời đi, biển lặng quá lâu rồi, nên để sóng gió một chút mới thú vị chứ.
Tan học, Lạc Thiên Kỳ như thường lệ đứng ở cổng trường đợi người đến đón, lúc này một chiếc moto chạy như bay lao đến và đậu trước mặt y.
Lạc Thiên Kỳ biểu cảm không chút thay đổi nhìn nam nhân gấp gáp cởi mũ bảo hiểm, bước xuống xe.
"Chào, Nam ca."
Chương Tử Nam không nói lời nào vội vàng lấy USB ra đưa cho y, vẻ mặt hết sức khẩn trương nhìn y.
Cùng không muốn làm khó hắn Lạc Thiên Kỳ bình thản mở balo lấy USB trao đổi với hắn, Chương Tử Nam cầm được vật mình muốn cuối cùng cũng thở phào, lúc này Lạc Thiên Kỳ lại lên tiếng hỏi.
"Này, anh dùng mấy cái video đó làm gì thế? Để uy hiếp hay là...!để coi?"
Chương Tử Nam khóe mắt giật giật nhìn y "Cậu bị điên à, coi cái gì mà coi, là...!là để uy hiếp!"
Lạc Thiên Kỳ liếc nhìn Chương Tử Nam, chắc tôi tin.
Chương Tử Nam vội cất USB vào trong túi rồi đưa tay hắng giọng nói với y "Đang đợi người đến đón sao? Hay tôi chở cậu về."
Lạc Thiên Kỳ lắc đầu "Không cần, baba tôi sắp đến rồi."
Chương Tử Nam bĩu môi "Không cần thì thôi, tôi về, mà này cậu định giấu baba cậu mãi và ngày nào cũng bày ra cái bộ dạng này à, không thấy mệt hay sao?"
Lạc Thiên Kỳ trầm mặc không nói, Chương Tử Nam cũng không muốn làm khó y, đành thở một tiếng dài rồi tạm biệt y.
Hắn rời đi rồi học sinh xung quanh cũng bắt đầu bán tán, trách sao được vì Chương Tử Nam khá là bắt mắt, đi con xe xịn với gương mặt bảnh trai tất nhiên vừa đến đã thành tiêu điểm hơn nữa hắn còn quen biết với trùm trường của bọn họ nữa chứ.
Có vài người không nhịn được trong lúc hai người đang nói chuyện chụp lén lại rồi đăng lên diễn đàn trường, rất nhanh chóng có rất nhiều câu chuyện thêu dệt ra về thân phận của Chương Tử Nam.
Nào là anh trai, nào là chú, nào là bạn,...!mà cái kinh khủng nhất chính là bọn họ cho rằng Chương Tử Nam chính là người yêu của y.
Lạc Thiên Kỳ:......!mấy người thấy tôi với hắn có khả năng sao? Làm ơn, tôi chưa muốn bị chém chết.
Học sinh say mê bàn luận mà không hề biết rằng tối nay còn có chuyện còn đáng để họ bàn luận hơn nhiều.
"Hôm nay học có vui không?"
Cố Thừa Phong vừa lái xe vừa đánh mắt nhìn sang con trai bảo bối đang ngồi nghịch điện thoại ở bên cạnh.
Lạc Thiên Kỳ đang cắm mặt vào điện thoại lúc này ngước lên, hai mắt to tròn chớp chớp đầy đáng yêu nhìn hắn, sau đó cái đầu nhỏ nhè nhẹ gật xuống.
"Dạ vui lắm ạ."
Sao không vui được, sáng nay y vừa làm một vụ đánh nhau bá cháy ở trường luôn, nhớ lại cái vẻ mặt thu cuộc như táo bón của tên cầm đầu bên kia thì y không thể nhìn được cười.
Cố Thừa Phong không đọc được suy nghĩ trong đầu của con trai cứ nghĩ rằng con trai ở trường chắc được chơi cùng nói chuyện vui vẻ hòa đồng với bạn trong lớp nên mới vui như vậy.
"Trưa nay con muốn ăn ở đâu?"
Lạc Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn hắn "Mình không về nhà sao ạ?"
Cố Thừa Phong cười cười "Không về nhà, hôm nay chúng ta ăn ở ngoài, ăn xong ta chở con đi sắm đồ."
Lạc Thiên Kỳ chớp chớp mắt "Con nhiều đồ lắm rồi, sắm thêm làm gì nữa ạ?"
"Tối mai nhà ông ba mở tiệc, phải chuẩn bị tươm tất chứ."
Lạc Thiên Kỳ ngoan ngoãn gật đầu "Vâng ạ."
Mà vẫn nhiều quá, Lạc Thiên Kỳ không biết Cố Thừa Phong có phải là tên cuồng mua sắm hay không, nơi chứa đồ của hai người họ to bằng hai cái phòng ngủ của y gộp lại đấy, mà nhà giàu mà, phòng ngủ của y đâu phải nhỏ nhoi gì..