Châu Hàn Diệp để lộ ra nụ cười ma mị, ánh mắt sắc bén nhìn nam nhân bị trói chặt trên ghế, rốt cuộc người này gan lớn đến đâu mới có thể chọc vào đại boss của họ, hại họ nửa đêm còn phải còng lưng đi bắt người.
Châu Hàn Diệp trong lòng không ngừng chửi rủa ai đó, đang ngủ ngon lành lại bị dựng dậy đúng là tức chết hắn mà.
Châu Hàn Diệp ra hiệu cho đàn em mang đến cho mình một cái ghế sau đó ngồi xuống, nhướn mày một cái liền có người gỡ bịt miệng của Lâm Minh Hải ra.
"Là ai?"
Lâm Minh Hải gấp gáp hỏi, trán không ngừng đổ mồ hôi, trong lòng sợ hãi muốn tìm cách trốn thoát khỏi nơi nguy hiểm này.
"Là ai không quan trọng, cậu chỉ cần biết rằng cậu đã đụng đến người không nên đụng rồi."
"Tôi...!tôi đã đụng đến ai cơ chứ? Tôi trước giờ sống rất đàng hoàng, không gây chuyện với ai cả."
Châu Hàn Diệp thở dài, sao tên này lắm miệng thế nhỉ.
Châm điếu thuốc rít một hơi, lời nói của hắn sắc như dao nhả ra theo làn khỏi mờ ảo.
"Vậy cứ từ từ suy nghĩ cho kỹ, đánh đi, nhớ không để hắn chết."
Nói xong Châu Hàn Diệp liền dứt khoát đứng dậy bước ra ngoài hít thở không khí, cảm nhận được sự mát mẻ của gió đêm, cơn đau đầu của hắn cũng nhẹ đi đôi phần.
Bên trong dần dần vang lên tiếng đánh đập cùng tiếng la hét của Lâm Minh Hải, hắn không quan tâm mà kiếm một chỗ ngồi cho mình.
'Soạt'
Châu Hàn Diệp nhướn mày, chậm rãi đi đến bụi cây đang động ở phía xa, dứt khoát vạch bụi cây ra chỉ thấy ở đó chỉ còn lại một mảnh giấy, hắn cúi xuống nhặt lên xem.
'Mượn người một chút.'
Chỉ có bốn chữ nhưng cũng đủ để Châu Hàn Diệp biết đang xảy ra chuyện gì, quả nhiên khi trở lại căn phòng, đàn em của hắn đều đã gục hết trên sàn nhà mà Lâm Minh Hải cũng đã biết mất.
Châu Hàn Diệp trầm mặc nắm chặt tờ giấy trong tay, một lúc sau khóe môi lại hơi kéo lên, vậy là có thể về đi ngủ được rồi, không biết là ai rỗi hơi, nhưng lại rất có lợi cho hắn, có gì cứ đổ cho bọn đàn em canh chừng không cẩn thận được, còn hắn...!vô tội chứ sao nữa.
Điện thoại của Lạc Thiên Kỳ bỗng nhiên vang lên tiếng thông báo tin nhắn, nội dung chỉ có hai chữ 'đã xong'.
Sau đó lại báo thêm một tin nhắn nữa, lần này có vẻ dài, câu từ cũng rất gấp gáp.
Lạc Thiên Kỳ chậm rãi đọc tin nhắn được gửi đến, sau đó lại như vô tình mà liếc qua nhìn Cố Thừa Phong đang nằm bên cạnh, khóe miệng như có như không câu lên, gương mặt y dưới ánh sáng mờ ảo trông thật yêu nghiệt, đúng thật là không ngờ nha, baba đại nhân cũng thật hiển hách.
Hệ thống, ngươi tới công chuyện với ta rồi.
[Hắt xì.]
Một bàn tay mũm mĩm đưa lên xoa mũi, là ai nói xấu bổn hệ thống.
Trong không gian của một ngôi nhà đầy thiết bị công nghệ hiện đại, một cậu bé trông khoảng 5 tuổi đang ngồi trên tấm thảm mềm mại xoa xoa chiếc mũi bé xinh của mình.
Gương mặt trắng trẻo cùng hai bên má phúng phính hơi phồng lên như đang giận dỗi ai đó, đôi mắt vàng to tròn, lấp lánh như ánh mặt trời linh động nhìn xung quanh, mái tóc vàng nhạt hơi xoăn nhẹ, bồng bềnh nhưng khi sờ vào lại rất mềm mại.
Nếu để diễn tả cậu bé này bằng hai từ thì đó chính là 'đáng yêu'.
[Tiểu đáng yêu, em thấy không khỏe sao?]
Nam nhân từ trong bếp đi ra, trên tay là một ly nước năng lượng màu xanh nhạt, đây là thức uống để giúp các hệ thống phục hồi, nó gần giống như thuốc cảm của con người vậy.
Nam nhân đặt ly nước lên bàn sau đó nhẹ nhàng ôm cậu bé lên đặt vào lòng mình, cầm ly nước đưa cho cậu sau đó đặt tay lên mái tóc vàng mềm mại rất tự nhiên mà xoa nhẹ.
[Em thấy mệt sao? Đừng lo, vì mới hóa hình nên sẽ tốn năng lượng rất nhiều, qua một thời gian sẽ ổn thôi.]
1503 ngoan ngoãn gật gật cái đầu nhỏ của mình, nhận lấy ly nước bằng hai bàn tay mũm mỉm của mình, môi nhỏ chu ra mà ngậm lấy đầu ống hút, các hành động moe này dĩ nhiên nam nhân kia không bỏ sót một chi tiết nào, trong đầu không ngừng gào thét, aaa tiểu đáng yêu quả thật rất đáng yêu, trước kia đã đáng yêu, nay hóa hình lại còn đáng yêu hơn, chính là siêu siêu siêu đáng yêu luôn.
Nam nhân che mũi mình 'thật là muốn ăn em ấy quá đi'
Nhưng rất nhanh ý nghĩ đó đã bị nam nhân xua đuổi ra khỏi đầu 'không được không được, em ấy chỉ vừa mới hóa hình, vẫn còn rất nhỏ, mình không thể cấm thú như vậy được.'
[001 này!]
Bởi vì trong đầu vừa có ý nghĩ xấu xa, nên khi bị điểm tên 001 không khỏi chột dạ.
[S..sao thế?]
[Khi nào em mới lớn được như anh? Em chả thích bộ dạng này chút nào.]
1503 buồn ra mặt, hai má vì uất ức mà phồng lên, môi nhỏ hơi chu ra thể hiện cậu đang rất bất mãn, hình ảnh này đập vào mắt 001 khiến anh lập tức chầu trời.
Anh thật sự muốn nói với cậu rằng 'Em không cần lớn đâu, hiện tại cực kỳ cực kỳ tốt'
Nhưng không muốn để cậu ghim mình, 001 đưa tay quẹt đi máu ở mũi sau đó ra vẻ anh trai nhà bên nhẹ nhàng vỗ về cậu.
[Tiểu đáng yêu, em yên tâm đi, rồi em cũng sẽ hóa lớn được như anh thôi, chỉ cần kiên trì là được.]
1503 hớn hở [Vậy nếu em cố gắng, có phải sẽ cao hơn, lớn hơn cả 001 đúng không ạ?]
001 cười gượng [Tất...!tất nhiên là vậy rồi, tiểu đáng yêu rất giỏi mà.] Như vậy thì hơi khó cho mình rồi, lúc đó mà đè chắc cũng hơi...!xem ra phải giúp em ấy một chút rồi, để em ấy phát triển đúng chiều cao mới tốt nha.
Cố Thừa Phong hai mày hơi nhíu lại khi hắn quơ tay không cảm nhận được hơi ấm của y, mi mắt chậm rãi nâng lên, hắn có chút không vui nhìn chỗ trống đã nhiễm hơi lạnh ở bên cạnh, sao hôm nay y lại dậy sớm như vậy?
Chợt nhớ đến con trai bảo bối hôm qua vừa bị thất tình, hắn vội vàng nhảy xuống giường, mở cửa lao thẳng xuống bên dưới kiếm Lạc Thiên Kỳ.
Trong đầu không ngừng hiện lên những suy nghĩ đáng sợ, chắc không phải do tuyệt vọng mà y canh lúc hắn ngủ rời đi làm chuyện dại dột đấy chứ?
"Tiểu Kỳ con...!"
Cố Thừa Phong đứng khựng ở chân cầu thang khi thấy những gương mặt quen thuộc đang ngồi ở phòng khách nhà mình.
'Tách'
Cố Tường Linh cầm điện thoại trên tay híp mắt cười nhìn hắn "Buổi sáng tốt lành anh hai, bộ đồ ngủ đẹp đấy...!phụt...!hình tượng buổi sáng sớm...!rất đặc biệt...!phụt..."
Ôi trời ơi, ai nói cho cô đây không phải là sự thật đi, buồn cười chết cô rồi, ông anh cao cao tại thượng của cô, vị tổng tài bá đạo đầy quyền lực biết bao người ngưỡng mộ, bây giờ một thân đồ ngủ màu hồng hình gấu trắng, tóc tai mới ngủ dậy bù xù không khác gì tổ quạ, há há cái ảnh này mà truyền ra ngoài chắc truyền thông nổ tung luôn quá, hay là cô dùng ảnh này để đem đi đấu giá nhể, chắc sẽ kiếm được kha khá ấy chứ.
Cố Thừa Phong không hề quan tâm đến vẻ mặt gian xảo đầy xấu xa của em gái mình, hắn nhìn ba người thân của mình mới sáng sớm đã ngự trị ở đây liền không khỏi thắc mắc.
"Sao ba người lại ờ đây?"
Cố lão phu nhân nắm tay che miệng hắng giọng để không ngượng ngùng trước hình ảnh khó đỡ của con trai, ở với Tiểu Kỳ mà, nó thành ra như vậy cũng dễ hiểu thôi.
"Bộ không có chuyện thì ta không đến thăm hau đứa được hay sao?"
Cố Thừa Phong khoanh tay chẹp miệng "Mọi người cũng biết quan tâm bọn con sao?"
Ba người Cố gia:.......sao nghe phũ phàng thế, làm như chúng tôi hắt hủi mấy người lắm á.
"Mà mọi người có thấy Tiểu Kỳ đâu không?"
Vừa dứt lời Lạc Thiên Kỳ từ trong nhà bếp nhẹ nhàng bước ra, trên tay là một dĩa trái cây y vừa gọt, thấy hắn ở đó y không khỏi kinh ngạc.
"Ơ baba dậy rồi ạ? Còn sớm mà?"
Cố Thừa Phong dưới con mắt của ba người Cố gia phi nhanh như gió ôm chầm lấy y.
"Không có con, lạnh, không ngủ được."
Lạc Thiên Kỳ cười bất đắc dĩ để hắn ôm mình, hai cố gắng giữ thăng bằng để dĩa trái cây không bị rơi.
Ba người Cố gia: Chúng tôi không phải là không khí, không phải những vật vô tri mà hai người ngó lơ muốn làm gì thì làm nhá, tổn thương lắm đấy..