[Danmei] TRA NAM LUÔN CÓ THIÊN THU – Chương 1
Posted on 22/08/2021 by Yu
5/5 - (5 bình chọn)
Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Chương 1
Một người phụ nữ gầy yếu đang từ từ đi vào trong nước sông lạnh như băng.
Bọt nước mà xám nhạt dâng lên trên không trung, hình thành lớp sương mù càng đậm càng sâu, từ từ bao phủ hết mọi thứ xung quanh.
Bầu trời u ám làm cho người ta uất ức, không khí ẩm ướt vô cùng bão hòa xuyên qua phổi, làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông.
Người phụ nữ vừa đi vừa gọi điện thoại, đứa bé trai bị bà kẹp dưới nách nhịn không được ho khan.
“Mẹ, con không thở được.
Mẹ, con lạnh quá, chúng ta về nhà đi? Mẹ, mẹ đừng đi nữa, đi nữa sẽ bị chìm xuống nước đó? Mẹ, mẹ…”
Xen lẫn tiếng khóc thút thít, giọng nói non nớt bất lực và cầu xin quanh quẩn mặt sông trống trải.
Người phụ nữ cúi đầu nhìn con của mình.
Con mắt của bà hiện đầy tia máu, giống như chưa ngủ nhiều đêm rồi, sự tuyệt vọng trong mắt còn nồng đậm và mạnh mẽ hơn nước sông dâng nhanh và sương mù ở khắp nơi.
Bà vẫn nắm điện thoại chưa được nhận, cố chấp đợi đầu bên kia trả lời.
Khuôn mặt đau khổ của đứa trẻ và đôi mắt đầy nước mắt, dưới cái nhìn của bà thì chỉ là một bối cảnh không có ý nghĩa chút nào.
Bà ngẩng đầu, nhìn mặt nước càng ngày càng sâu, liên tục bước đi.
Đứa bé trai uống mấy ngụm nước, không thể không mạnh mẽ giằng co.
Bà hung hăng kẹp chặt cánh tay, hoàn toàn không để ý đến nước sông dâng lên có thể sẽ cướp đi sinh mạng của đứa con trai đầu tiên.
Đột nhiên, điện thoại được nhận rồi, một giọng nói của đàn ông lười biếng chậm rãi vang lên: “Tôi không phải đã nói đừng liên lạc với tôi nữa rồi sao?”
Hai mắt của người phụ nữ bị sự tuyệt vọng hoàn toàn chiếm cứ lại mạnh mẽ lộ ra một tia sáng, bước chân không ngừng đi xuống nước sâu cuối cùng cũng dừng lại.
Đứa bé trai thở dài một hơi, rồi lại nhịn không được ho khan.
“Đừng ồn ào!” Người phụ nữ hung dữ mắng.
Đứa bé trai vội vàng buông bàn tay đang nắm chặt vạt áo của mẹ, ngược lại đi bụm miệng của mình, hai con mắt đen kịt tràn đầy sự chờ mong nhìn chằm chằm điện thoại di động.
Bé hi vọng cuộc điện thoại này có thể cứu mình.
“Tới cùng anh có ly hôn hay không? Không ly hôn, tôi sẽ mang theo Giản Kiều nhảy xuống sông!” Người phụ nữ run rẩy mở miệng.
Người đàn ông không quan tâm cười nói: “Tôi không thiếu phụ nữ, cũng không thiếu con trai, cô nhảy đi.
Người lấy con trai ra ép tôi ly hôn, cô không phải là người đầu tiên, người tự sát vì tôi, cô cũng không phải là người đầu tiên.
Tỉnh táo lại đi, tôi sẽ không trúng kế này đâu.”
Người đàn ông chuẩn bị chấm dứt cuộc trò chuyện không có chút ý nghĩa nào, bỗng nhiên người phụ nữ đưa điện thoại tới khuôn mặt lạnh như băng của con trai, giọng nói vội vàng: “Giản Kiều nhanh chóng gọi bố đi! Kêu bố tới cứu con!”
Đứa nhỏ không rõ ân oán rắc rối giữa bố mẹ, bé chỉ muốn tiếp tục sống thôi.
Ở đây lạnh quá và cũng đáng sợ nữa.
Bé mở to miệng, liên tục hét lên: “Bố cứu con, bố cứu con…”
Nhưng mà màn hình điện thoại di động bị dập tắt trong tiếng cầu cứu của bé.
Người đàn ông quả quyết cúp điện thoại, nhanh chóng chặn hết phương thức liên lạc của người phụ nữ này.
Dù là tiếng kêu cứu của con trai là thật, trái tim muốn chết của người phụ nữ cũng là thật, ông ta đều không thèm quan tâm.
Một người coi như tình yêu như mạng của mình, thậm chí là sinh mạng của đứa con trai còn quan trọng hơn người phụ nữ điên này cũng chỉ làm cho ông ta rước lấy sự phiền phức lớn hơn.
Đời này ông ta không thể thoát khỏi sự dây dưa của đối phương, như vậy, không bằng cứ để cho hai mẹ con bọn họ chết hết.
Người phụ nữ không nghe được âm thanh của người đàn ông, nhưng vẫn giống như đang nổi điên hét lên: “Em yêu anh! Em yêu anh hơn tất cả mọi người! Tại sao anh không thể yêu em? Tại sao? Được rồi, anh không yêu em nữa đúng không? Em đi tìm cái chết là được rồi, em sẽ chết chung với đứa con của anh! Anh nhất định sẽ phải hối hận!”
Đứa bé trai giật mình hiểu ra —— Yêu là một thứ rất đáng sợ, mẹ không chiếm được nó thì không sống nổi, thậm chí ngay cả bé cũng không có tư cách để sống sót.
Nhưng mà vì cái gì?
Yêu thật sự quan trọng như vậy sao?
Cuối cùng yêu là cái gì? Tại sao không thể nhìn thấy nó, không thể chạm được và cũng không thể chiếm giữ?
Nếu như không nhìn thấy không chạm được cũng không thể chiếm giữ, vậy cũng đừng cần nó nữa, như vậy không được sao? Tiếp tục sống tốt không được sao?
Không đợi bé suy nghĩ cẩn thận cái vấn đề vô cùng phức tạp này, nước sông đã đắm chìm vào cơ thể của bé, cảm giác đau nhói ở lỗ mũi và cảm giác hít thở không thông trong lồng ngực, cùng nhau cướp đi năng lực suy nghĩ của bé.
Ngay lập tức, tất cả các ý nghĩ lộn xộn trong đầu đều đã biến mất, chỉ còn lại sự sợ hãi, phủ kín bầu trời, mạnh mẽ kéo đến, sóng to gió lớn alf một thứ rất đáng sợ.
Đứa bé trai mạnh mẽ giãy giụa, dùng tay chân đạp nước, ý muốn hét lên cầu cứu nhưng lại bị nước sông lạnh như băng cướp lấy hơi thở.
Mẹ của bé dùng hai tay như kìm sắt, kéo bé vào trong vực sâu tử vong.
Bé sợ hãi, chưa từng có cảm giác kinh khủng như dao găm vào tim, càng giống như linh hồn bị xé rách, ngay sau đó lại mang theo sự tuyệt vọng vô cùng thống khổ, vĩnh viễn khắc vào trong trí nhớ của bé.
Một giây sau cùng trước khi mất đi tri giác, đứa bé trai mơ mơ màng màng thầm nghĩ: Yêu, chắc là cũng thống khổ như là tử vong sao?
—
Giản Kiều lại thấy ác mộng, mấy chục năm vẫn như ngày đó.
Từ trong mộng tỉnh lại đầu của cậu đổ đầy mồ hôi lạnh, dường như vừa mới vớt từ trong nước ra.
“Tổng thanh tra, tôi đã chỉnh xong bản thiết kế của tổ hai rồi, mời ngài xem qua.” Một người phụ nữ ăn mặc hợp thời mở cửa phòng đi tới, để một xấp bản vẽ dày đặc lên trên bàn.
Giản Kiều cầm một bản vẽ trên mặt nhìn nhìn.
Đây là bản thiết kế dây chuyền phỉ thúy, hoa văn rất mới lạ, nhưng phương diện chế tác hơi khó khăn.
Thân là nhà thiết kế châu báu hàng đầu, Giản Kiều rất nhanh đã tìm ra vấn đề và chỗ thiếu hụt ở trong đó.
Cậu lật xem từng bản vẽ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh cũng không phát biểu ý kiến gì.
Thân là tổ trưởng tổ hai, người phụ nữ cũng không nắm chắc được suy nghĩ của cậu, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt lo lắng bất an.
Lúc cô mở miệng chuẩn bị hỏi, một người phụ nữ có khuôn mặt tiều tụy và thân thể gầy yếu xông vào văn phòng, té nhào lên bàn công việc của Giản Kiều, quét rơi tất cả bản thiết kế xuống đất.
Tổ trưởng tổ hai vội vàng lui xuống vài bước, vẻ mặt không kinh ngạc chút nào.
Lại là một người phụ nữ bị Giản Kiểu làm cho say mê tìm tới cửa.
Nghiệp chướng!
Nghĩ như vậy, tổ trưởng tổ hai lén lút ngẩng đầu, nhanh chóng liếc Giản Kiều một cái.
Từ cửa đi vào để nộp bản thiết kế, đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào vị tổng thanh tra này, dĩ nhiên nguyên nhân không phải là khinh thường hay là coi thường mà là không dám nhìn, bởi vì nhìn sẽ bị mê muội.
Làn da của Giản Kiều đều mang theo một loại bệnh yếu ớt quanh năm, tròng mắt đen nhánh tràn đầy sương mù dày đặc, dường như có thể chiếm đoạt hết tất cả ánh sáng.
Cậu rất đẹp trai nhưng phần đẹp trai này không có sự phấn chấn, bên trong ánh mặt trời hoặc là thứ yên tĩnh.
Nếu như phải hình dung, cậu càng giống như một đóa hoa đang đua nở, trong hương bị ngọt ngào xem lẫn hơi thở hỗn loạn.
Cậu rất lộng lẫy, thần bí, làm cho người say mê, đồng thời cũng u ám, chán chường, thậm chí là sắp tàn rồi.
Có đôi khi, tổ trưởng tổ hai cảm thấy người đàn ông trước mắt không tồn tại chân thật, mà là một lớp sương mù, nhẹ nhàng vung tay lên có thể sẽ tan biến.
Trong lúc miên man suy nghĩ, người phụ nữ bổ nhào lên trên bàn công việc buồn bã nói: “Giản Kiều, anh có biết em sắp chết rồi hay không! Kết hôn với em đi, em xin anh!”
Cô ta vươn tay, muốn kéo cà vạt của Giản Kiều, sau đó bị thư ký ở phía sau dùng sức kéo đi.
Giản Kiều vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên ghế, yên lặng nhìn một màn này, hai con mắt đen kịt vẫn tràn ngập sương mù dày đặc như cũ, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Thống khổ cầu xin như vậy thì cậu đã nghe nhiều rồi, khuôn mặt tuyệt vọng như vậy cậu cũng thấy nhiều rồi.
“Cô đừng làm ồn nữa! Tổng giám đốc Giản của bọn tôi không có quan hệ gì với cô, dựa vào cái gì để anh ta kết hôn với cô? Tiền trị liệu ung thư cho cô là do tổng giám đốc Giản của bọn tôi chi trả, cô đừng có được voi đòi tiên!”
Thư ký vô cùng tức giận, vì vậy giọng nói có vẻ rất nghiêm khắc.
Người phụ nữ này chỉ là ở lại với Giản Kiều một đêm mà thôi.
Nói chính xác thì Giản Kiều ngồi trên ghế sô pha, yên lặng nghe người phụ nữ này lảm nhảm cả một đêm, sáng ngày thứ hai, cậu còn trả cho người phụ nữ này một khoản thù lao vô cùng phong phú, đền bù tổn thất vì miệng đắng lưỡi khô cả một đêm.
Giữa hai người không xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Giản Kiều mất ngủ quá lâu cần một người làm bạn vào buổi tối, hoặc là lắng nghe lời nói không chút ý nghĩa gì.
Như vậy, cậu mới có thể đuổi ác mộng như hình với bóng kia đi.
Người đàn ông cũng tốt, người phụ nữ cũng được, chỉ cần có thể nức nở suốt một đêm, không đến mức để cho toàn bộ rơi vào sự yên lặng và cô đơn, Giản Kiều đều rất hoan nghênh.
Mà những hành động này của cậu đã làm cho người ngoài hiểu lầm và suy đoán, ngay sau đó đỉnh đầu đội cái mũ “Tra nam”.
Người phụ nữ từng làm bạn với Giản Kiều một đêm, nhưng hiển nhiên cô ta không biết cái gọi là “Giới hạn”.
Từ cầu xin đến theo đuổi lại đến điên cuồng dây dưa, hành động của người phụ nữ thăng cấp từng bước một, sau đó hoàn toàn không khống chế được.
Nửa tháng trước, người phụ nữ này gọi điện thoại đến, nói mình mắc bệnh ung thư, xin Giản Kiều xem thời gian cô ta không còn nhiều mà kết hôn với cô ta.
Lúc đó Giản Kiều cho cô ta năm mươi vạn để chữa bệnh, tất nhiên cậu không để ý tới lời cầu xin kết hôn.
Thư ký từng nhắc nhở cậu điều tra chuyện này thật hay giả rồi mới cho tiền tiếp, giọng nói của Giản Kiều lại rất từ tốn: “Sinh mạng rất quan trọng, cho cô ta đi.”
Sinh mạng rất quan trọng, vì vậy nhất định phải sống thật tốt, đây là quan niệm Giản Kiều luôn thờ phụng cho tới nay.
Có thể làm cho người phụ nữ sống sót, năm mươi vạn mà thôi, đối với cậu thì cũng không nhiều lắm.
Nhưng ý tốt của cậu cũng không đổi lấy kết quả tốt.
Người phụ nữ móc từ trong túi ra một con dao găm, hung hăng rạch lên cánh tay của thư ký, sau đó giống như nổi điên đâm vào tim của Giản Kiều.
Cảm giác đau đớn kịch liệt xoay quanh thân thể của Giản Kiều, cũng làm cho đôi mắt tràn đầy sương mù của cậu lần đầu tiên lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.
Cậu cầm chặt cô tay của người phụ nữ không ngừng đâm lên phía trước, khàn giọng nói: “Vì sao?”
Cậu không rõ, tại sao người phụ nữ này phải giết mình.
“Bởi vì em yêu anh, vì vậy cho dù là chết, em cũng phải đưa anh theo! Chúng ta vĩnh viễn sẽ không tách nhau ra!” Người phụ nữ bị bệnh thần kinh cười, trong vẻ mặt vui sướng lộ ra sự thỏa mãn.
Yêu? Lại là vì yêu?
Vì vậy, không chiếm được tình yêu sẽ bị hủy diệt sao?
Giản Kiều cúi đầu xuống, nhìn lồng ngực nhuộm đầy máu tươi của mình, lần đầu tiên nở nụ cười.
Cơn ác mộng vào nhiều năm trước vẫn là nổi lên từ trong đáy sông rất sâu, cầm chặt mắt cá chân của hắn, kéo cậu vào hố đen đã chờ đợi từ rất lâu.
Cuối cùng sương mù trong mắt của cậu cũng tản đi, nhưng mà bên trong vẫn không có một tia sáng, bởi vì cái chết đã cướp hết ánh sáng đi rồi.
—
“Đại nhân, cuối cùng ngài cũng đã tỉnh lại! Thật tốt quá, thành Địch Sách Lai Đặc được cứu rồi!”
Vừa mở to mắt, bên tai của Giản Kiều đã truyền một đến câu nói như vậy.
Anh ôm ngực chậm rãi ngồi dậy, lúc này mới phát hiện kẻ nói chuyện đang đứng bên giường của mình, trong mắt tràn đầy nước mắt, dáng vẻ bị dọa đến vô cùng hoảng sợ.
Đối phương có đầu tóc màu đỏ và hốc mắt thâm sâu, hiển nhiên là dáng người u Mĩ, hơn nữa cẩn thận nhớ lại, vừa rồi hắn nói tiếng Anh chứ không phải là tiếng Trung.
Giản Kiều dùng sức ấn tim của mình, cảm thấy hơi đau nhói, cái này cho thấy cậu vẫn còn sống.
Người đàn ông đứng bên cạnh giường cằm chặt cổ tay thon gầy của cậu, tận tình khuyên bảo an ủi: “Đại nhân, xin ngài đừng tự tra tấn mình nữa, bố mẹ của ngài đã tới thiên đường rồi, vĩnh viễn sẽ không trở về nữa.
Bây giờ ngài nhất định phải sống tốt! Người dân cần ngài, Vương quốc cần ngài, người hầu cũng cần ngài! Xin ngài nhanh chóng thoát khỏi trói buộc của sự tuyệt vọng, vui vẻ trở lại đi!”
Người đàn ông nói tiếng Anh cổ, ngữ pháp và cấu trúc không giống với tiếng Anh hiện đại..
Thân là người hiện đại, vốn dĩ Giản Kiều phải nghe không hiểu những lời nói này, nhưng thần kỳ là cậu lại có thể nghe hiểu các hàm nghĩa ở trong đó như là tiếng mẹ đẻ.
Cậu lập tức nhìn bức bình phong bằng thủy tinh đặt ở đối diện cái giường, từ trong cái bóng mơ hồ có thể nhìn thấy đang dựa nửa người vào cái gối, mà mình lại yếu ớt, gầy tò, tối tăm buồn bã như vậy, ngũ quan lại càng trẻ tuổi xinh đẹp sâu sắc.
Giản Kiều trước đó đã chết rồi, mà bây giờ hình như cậu đang ở thế giới khác, sống trong một thân phận của người khác.
Ý thức được chuyện này, bàn tay của Giản Kiều đang bụm ngực từ từ để xuống, đổi thành đỡ trán thở dài.
Tiếng thở dài của cậu rất trầm, rất mệt mỏi, nhưng lại lộ ra sự vui mừng.
Cho dù như thế nào, đối với cậu mà nói, có thể tiếp tục sống là được rồi, cho dù cậu đối mặt với cảnh ác mộng vĩnh viễn không có điểm dừng thêm lần nữa, cũng bị cái gì đó đột nhiên xuất hiện kéo vào vực sâu thêm lần nữa….