Không có vị quý tộc nào lại chỉ mang một bình nước hoa làm lễ vật khi gặp một vị quý tộc khác có địa vị cao hơn.
Nếu như cậu thật sự làm như vậy, thì không phải đầu óc cậu có vấn đề thì chính là quyết tâm muốn cùng vị đại quý tộc này đối nghịch.
Lễ vật keo kiệt như vậy nhất định sẽ làm cho đối phương nổi trận lôi đình, tiện đà đem cậu đuổi ra khỏi cửa.
Cho nên, nếu như hôm nay không phát sinh sự việc quyết đấu, vị Hoa Đô bá tước này nhất định sẽ bị Hoắc Nhĩ mắng cho đầy đầu, sau đó sẽ bị bọn kỵ sĩ phủ công tước thẳng tay ném đi.
Cuối cùng, cậu nhất định không còn một chút thể diện chỉ có thể quay về Địch Tác Lai Đặc như một con chuột nhỏ lưu lạc.
Tuy nhiên, Lôi Triết tin rằng, vị bá tước tiên sinh này tuyệt đối không phải một tên ngốc, cậu sẽ không đem bản thân mình đặt vào hoàn cảnh lúng túng như vậy.
“Cho nên, chai này nước hoa là có chỗ đặc biệt gì sao? Nó so với châu báu kim hoàn kia còn đắt giá hơn ư?” Lôi Triết đem chiếc lọ hình bầu dục giơ lên trước cửa sổ, dựa vào tia sáng bên ngoài kiểm tra màu sắc của nó, sau đó nhắm vào không khí, tùy tiện phun một chút.
Mùi hương nồng nặc trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ cỗ xe, khiến Lôi Triết nhíu mày khó chịu.
Hắn chán ghét loại này mùi vị quá mức ngọt ngào, sền sệt, thâm trầm này.
Nó giống như biển lũ, đi qua khí quản cuồn cuộn liên tục không ngừng xâm chiếm khoang phổi khiến người ta sản sinh cảm giác ngột ngạt.
Hắn thật sự không hiểu được, các nữ nhân vì sao lại yêu thích loại nước hoa này.
Dưới cái nhìn của hắn, khí vị máu tanh cùng đao kiếm chạm vào nhau sản sinh ra, mới là loại nước hoa làm người ta tâm thần sảng khoái nhất.
Giản Kiều nhẹ lắc đầu của mình, nhắm mắt yên lặng trong chốc lát.
Cảm giác hôn mê làm cho tiếng nói của cậu trở nên nhẹ nhàng và chậm rãi hơn bình thường.
“Nó có đặc biệt hay không, có đắt giá hay không, tại trước mặt Cách Lan Đức – Hải Luân là một loại cách nói, còn ở trước mặt ngài lại là một loại cách nói khác.”
Dứt lời, cậu mở mắt ra, chuyên chú nhìn về trước mặt con hùng sư này.
Lôi Triết giương cao đuôi lông mày, hứng thú: “Ồ? Tại trước mặt Hải Luân là cách nói gì, ở trước mặt tôi lại là cách nói gì?”
Giản Kiều đưa tay ra.
Lôi Triết rất tự nhiên đặt lọ nước hoa vào lòng bàn tay trắng nõn của cậu.
Sau khi lấy được chiếc lọ, Giản Kiều từ từ nói rằng: “Tại trước mặt Cách Lan Đức · Hải Luân, tôi sẽ nói: Chai nước hoa này làm từ trầm hương, xạ hương, hổ phách, hoa mân côi cao nguyên, cùng với hương liệu hiếm thấy nhất, quý giá nhất trên thế giới dung hợp rèn luyện mà thành.”
“Nó tên là ‘Nữ vương hoa mân côi’.
Lớp hương đầu của nó giống khói, như tùng, là khinh bạc, cũng là cứng cỏi; lớp hương giữa như biển, như vực sâu, là rộng lớn, cũng là thâm trầm; lớp hương sau lại như đại địa, như bầu trời, là tráng lệ, cũng là rộng lớn.”
“Mà lòng dạ nữ vương, đúng là nên như thế.
Màu sắc của nó lộng lẫy giống như hoàng kim, mà giá trị của nó cũng quý trọng giống hoàng kim vậy.
Nói chính xác hơn, nó còn có một cái tên gọi khác, đó chính là ‘Chất lỏng hoàng kim’, chỉ có một bình trên thế giới này, tuyệt không nói đùa.
Chỉ có nữ nhân tôn quý nhất trên nhân gian mới xứng nắm giữ nó.”
Giản Kiều một bên miêu tả tính chất đặc biệt của chai nước hoa, những đầu ngón tay mảnh mai xoa xoa vuốt nhẹ thân bình.
Cậu hoàn toàn không biết, hành động mềm nhẹ của chính mình ở trong mắt Lôi Triết là cỡ nào chọc người khiến họ suy tư.
Nếu như thứ bị đầu ngón tay của cậu vuốt nhẹ qua lại không phải thân bình, mà là cái khác, thì sẽ có một loại cảm giác thế nào? Có thể giống như lông chim xẹt qua trên da thịt hay không, mang đến một mảnh xúc cảm khó có thể dùng lời diễn tả được cực hạn…
Nghĩ tới đây, Lôi Triết cụp mắt nhìn xuống mu bàn tay mình, phía trên kia đã hiện lên một lớp da gà.
“Nữ vương hoa mân côi, chất lỏng hoàng kim, trên thế giới độc nhất vô nhị,” Lôi Triết khàn khàn nói: “Nghe vào thì xác thực không hề tầm thường.
Hải Luân quả nhiên đạt được thoả mãn.
Sau đó ở trước mặt tôi, cậu sẽ nói cái gì đây?”
Hai tay hắn vòng qua ngực, hàm dưới khẽ nhếch, thái độ biểu hiện vô cùng kiêu căng.
Nhưng mà trên thực tế, hắn làm như vậy chỉ là để che giấu hai tay đang nổi da gà của bản thân mà thôi.
Ở cùng với vị Hoa Đô bá tước này, hắn vẫn luôn sản sinh cảm giác là lạ hiếm thấy.
Giản Kiều thoáng suy nghĩ chốc lát, sau đó dùng giọng điệu bình thản nói rằng: “Ở trước mặt anh, tôi sẽ nói: Nó chỉ là một bình nước hoa thấp kém dùng những hương liệu đắt giá tạo nên mà thôi.
Tôi thậm chí còn không có hứng thú lấy cho nó một cái tên nên hồn.”
“Nó không thể hòa quyện sự phong phú của trầm hương với của xạ hương, cũng như không thể biến sự trong trẻo của tuyết tùng và ngọt ngào của hoa hồng thành một giai điệu hài hòa.
Các loại hương vị cứ hỗn loạn mà va chạm vào nhau, tạo thành một tai nạn cực kỳ bi thảm.”
“Nó quả thực có một mùi hương vô cùng đáng sợ, chỉ có người dung tục, kém cách điệu nhất mới có thể bị áo khoác hoa mỹ của nó làm cho mê hoặc.
Mà Cách Lan Đức · Hải Luân là người thích hợp với nó hơn bất kỳ người nào khác.
Cho nên, tôi mới có thể coi nó là một lễ vật mang tới.”
Nói xong những câu nói này, Giản Kiều thay đổi thái độ yêu quý trước đây, tiện tay ném chai nước hoa này vào bên trong hộp quà.
Trên mặt cậu không có một tia biểu tình, bên trong tròng mắt đen láy lãnh đạm lại biểu đạt đầy đủ sự ghét bỏ đối với chai nước hoa kia.
Lôi Triết sửng sốt vài giây mới bật cười ha hả.
“Đặc sắc, thật sự là quá đặc sắc! Tuy rằng tôi không biết phẩm chất nước hoa, cũng không thể xác định trong lời nói của cậu là thật hay giả, nhưng tôi không thể không thừa nhận, miệng của cậu rất tuyệt.
Cậu vô cùng hiểu rõ bản thân nên làm gì để lấy lòng một người.” Ánh mắt Lôi Triết nóng rực mà nhìn vị bá tước tiên sinh mặt ngoài đạm bạc cao ngạo, kì thực lại vô cùng hùng hồn này.
Giản Kiều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có thể cùng người nắm quyền ở Cách Lan Đức tạo mối quan hệ, đối với thành Địch Tác Lai Đặc nhất định sẽ mang lại lợi ích cực kỳ to lớn.
Cậu biết mình đã thắng cược, vì vậy tiếp tục mở miệng:”Đại nhân, thực không dám giấu giếm, viên nước mắt của Thiên sứ kia, tối hôm qua tôi đã sai người đưa vào hoàng cung.
Bây giờ, nó đang ở cùng với Mộ An hoàng hậu, cũng chính là trong tay chị của anh.”
Tiếng cười của Lôi Triết đột ngột dừng lại.
Nếu như nói đưa một bình nước hoa thấp kém chỉ là nói trêu đùa, thì động thái đem nước mắt của Thiên sứ chuyển giao cho chị mình, hành động này không thể nghi ngờ là hành động hướng về phía Hoắc Nhĩ cùng Hải Luân tuyên chiến.
Cậu khôn khéo như vậy, không thể nào không biết tính khí của hai chị em kia là như thế nào.
Hải Luân chanh chua, Hoắc Nhĩ hung ác tàn bạo.
Bọn họ không tuân thủ bất kỳ đạo đức pháp luật nào, ai đắc tội với bọn họ, người đó sẽ bị chỉnh cho đến không còn gì cả, thậm chí có người còn bị mất mạng.
“Cậu chẳng lẽ không sợ chết sao?” Lôi Triết trầm giọng hỏi.
“Tôi sợ, cho nên tôi mới làm ra lựa chọn như vậy.” Giản Kiều ngẩng đầu lên, trực tiếp nhìn về phía đối phương, ngữ khí bình tĩnh: “Bởi vì tôi tin chắc rằng, ngài và chị của ngài nhất định là người thắng sau cùng.”
Nếu đã bị ép cuốn vào sự phân tranh trong gia tộc Cách Lan Đức, Lôi Triết chung quy vẫn phải chọn một cái chỗ đứng.
Nghĩ đến Mộ An hoàng hậu trầm ổn, chính trực thạo đời, lại nghĩ đến Lôi Triết thiết huyết thủ đoạn, dũng mãnh không sợ, Giản Kiều có đủ lý do tin tưởng rằng, coi như có thêm mười cái Hoắc Nhĩ, Hải Luân, thì cũng sẽ không thể là đối thủ của hai chị em này.
Mà sự thực chứng minh dự đoán của cậu là chuẩn xác.
Ngày hôm qua cậu mới đem nước mắt của Thiên sứ đưa cho Mộ An hoàng hậu; thì đến ngày hôm nay, hắn phiền toái lớn nhất của cậu là Hoắc Nhĩ liền bị Lôi Triết giải quyết đến sạch sành sanh, hơn nữa không để lại nửa điểm dây dưa.
Sau khi trận quyết đấu được lan truyền ra, không có bất kỳ người nào sẽ nói Hoắc Nhĩ chết oan uổng.
Sổ sách của Giản Kiều là thứ hắn vĩnh viễn không thể nhìn thấy.
“Như vậy, anh có hài lòng không?” Giản Kiều thoáng gật đầu, tiếng nói êm ái dò hỏi.
” Hài lòng.” Lôi Triết gắt gao nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt tối tăm khó lường.
“Thế thì, anh có bị lấy lòng chưa?” Giản Kiều cũng nhìn thẳng đối phương, xác nhận nhiều lần.
Cậu có dự cảm, Cách Lạc Thụy sắp thay đổi, tại Phong Vân Tế Hội, mây gió xoay vần, cậu không thể không đứng ở dưới một cây đại thụ căn cơ vững chắc nhất.
Mà Lôi Triết chính là cây ấy.
Hắn sẽ không cùng đối phương quấn lấy nhau, nhưng cũng sẽ nguyện ý cùng với đối phương giao hảo.
Lôi Triết đã rời khỏi cửa sổ xe, ẩn mình ở nơi tối tăm không chiếu tới ánh sáng, ngữ khí nặng nề mà nói rằng: “Bá tước tiên sinh, mỗi một lần cậu đều có thể vừa đúng lúc mà lấy lòng tôi.”
“Như vậy, tôi có thể xin cáo từ trước không?” Thẳng đến lúc này, Giản Kiều mới lấy ra khăn tay, chậm rãi lau mồ hôi trên cái trán cùng chóp mũi.
Sau khi chống lại cảm giác hôn mê, cậu lâm vào uể oải sâu sắc.
Cậu vô cùng cần được nghỉ ngơi.
Lôi Triết không lên tiếng, chỉ là không hề chớp mắt mà theo dõi cậu.
Bóng tối che giấu vẻ mặt của hắn, nhưng không cách nào che giấu được ánh sáng nguy hiểm trong con ngươi.
Giản Kiều cảm thấy được đại khái trong lúc vô tình chính mình đã nói sai nói cái gì, đắc tội với con sư tử này, bằng không đối phương sẽ không lộ ra loại ánh mắt ăn thịt người này.
Ngay lúc cậu đang nghĩ ngợi cách khắc phục, Lôi Triết bỗng nhiên kéo mở cửa xe, nhảy xuống, cũng không quay đầu lại nói rằng: “Tôi hôm nay trải qua rất vui vẻ, mà đại bộ phận sung sướng đều bắt nguồn từ cậu.
Cho nên, cậu có thể đi rồi.”
“Cảm tạ anh khen tặng, ngày hôm nay tôi cũng trải qua rất vui vẻ.”
Giản Kiều biết mình đang nói dối, trên thực tế, ngày hôm nay cậu trải qua vô cùng gay go.
Gặp lại máu, gợi lên những ký ức kinh hoàng, té xỉu trong mấy phút, ngày đó tổng kết lại chỉ có hai chữ —— thảm hoạ!
Mà Lôi Triết quang minh chánh đại trừ đi kẻ thù của chính mình, hoàn toàn đem Cách Lan Đức vững vàng nắm ở trong lòng bàn tay, cũng cuối cùng trở thành một trong những người đưa ra quyết định thống trị lục địa.
Hắn làm sao có khả năng không vui?
Nhưng mà Giản Kiều hoàn toàn không nghĩ rằng, lời Lôi Triết nói vừa nãy trăm phần trăm là nói thật.
Kiểm soát Cách Lan Đức đối với Lôi Triết mà nói là một thực tế đã được thiết lập, hết thảy đều được tạo một cách tự nhiên, làm thế nào có khả năng sinh ra cảm xúc khác.
Thế nhưng, thời điểm khi vị Hoa Đô bá tước này nói ra “Tôi tin tưởng anh nhất định là người thắng sau cùng”, trái tim của hắn lại vì vậy mà đập loạn xạ.
Đạt được thắng lợi vui sướng cùng kiêu ngạo, cho đến lúc này mới từ nơi sâu xa trong đáy lòng xông tới, khiến cho Lôi Triết một đường đi đều cười nhẹ.
Trước khi bước vào phủ công tước, hắn quay đầu lại, nhìn về phía xe ngựa của bá tước tiên sinh.
Giản Kiều thò đầu ra, dùng đầu ngón tay dài nhỏ nghiêng mình phủi đi lông mày mảnh mai của mình một chút, coi như lời cáo biệt.
Ánh mắt thâm trầm của Lôi Triết dõi theo cậu, cho đến khi cậu biến mất ở làn sương mù dày đặc phảng phất vĩnh viễn sẽ không tản đi trong không khí.
—
Sau khi trở về nhà trọ, kỵ sĩ trưởng mà Giản Kiều phái đi đưa bảo thạch vào hoàng cung cũng quay về.
Hắn khom lưng tiến lên, thấp giọng hồi bẩm: “Tối hôm qua tôi ở trong cung một đêm, ngày hôm nay thời điểm rồi cung, ngài đoán tôi đã thấy người nào?”
“Cách Lan Đức· Hải Luân.” Giản Kiều bình tĩnh mở miệng.
“Đúng vậy, tôi thấy Hải Luân phu nhân.
Cô ta là bị người ta mang ra hoàng cung, trên váy dính đầy vết máu, sảy thai.
Quốc vương bệ hạ từ trước đến giờ cực kỳ sủng ái cô ta trong lồng ngực lại Mễ Á phu nhân, chỉ vào chóp mũi của cô ấy nhục mạ là loại cái đàn bà chanh chua, vĩnh viễn không cho trở lại vào cung.”
“Mễ Á phu nhân tại sao sẽ ở trong cung?” Giản Kiều nhíu mày hỏi.
“Nghe đâu Mễ Á phu nhân là bạn thân chốn khuê phòng của tình nhân mà quốc vương sủng ái nhất, Đỗ Bành phu nhân.
Mễ Á phu nhân sợ sệt Lôi Triết đại nhân trả thù, liền chạy vào hoàng cung tìm kiếm sự che chở của Bành phu nhân.
Người hầu mang cô ta tới Thiên điện chờ đợi không ngờ Đỗ Bành phu nhân không tới, mà quốc vương bệ hạ uống say khướt lại đến, hai người liền ngủ cùng nhau.
Vẻ phong tình của Mễ Á phu nhân không có bất kỳ nam nhân nào có thể chống lại được, quốc vương bệ hạ luân hãm cũng là vì lý đó.
Lúc hai người dính lấy nhau, Hải Luân phu nhân không biết vì sao lại vọt vào, tóm chặt Mễ Á phu nhân vừa đá vừa đánh, sau đó bị quốc vương bệ hạ mạnh mẽ đẩy ra, liền sẩy thai.”
Kỵ sĩ trưởng ngắn gọn kể rõ trò khôi hài trong cung.
Quá trình nghe tựa hồ rất đơn giản, Giản Kiều lại nghe ra mùi vị không đúng trong đó.
Mễ Á phu nhân tại sao vừa vặn gặp phải Tra Lý Tam Thế uống say khướt? Tra Lý Tam Thế là bị ai chuốc cho say quá chén? Hải Luân tại sao có thể trực tiếp xông vào chỗ hai người đang thân mật mà lại không bị thị vệ ngăn cản? Chỉ đẩy có một cái, là bị sẩy thai sao?
Nhiều việc xảy ra liên tiếp như vậy, nếu không phải là có một đôi tay mạnh mẽ ở sau lưng điều khiển, thì làm sao chúng lại tiện đà khơi ra một hồi bi kịch được chứ?
Đương nhiên, đối với một người nào đó trong hoàng cung mà nói, đây tuyệt đối không là một trận bi kịch.
Giản Kiều dùng đầu ngón tay vuốt ve đuôi mắt hẹp dài của chính mình, rù rì nói: “Xem ra, nước mắt của Thiên sứ của tôi đưa cho đúng người rồi.”.