Hai người hầu nam đang giúp Giản Kiều thay ga giường và vỏ chăn, lúc tấm vải run run làm cho một ít lông tơ vụn bay lên, dưới ánh nền chiếu sáng chút lông tơ này giống như phù du trong không khí.
Giản Kiều ngồi ở trên ghế xích đu, nhìn chút bụi này, lúc có lúc không đong đưa người.
“Đại nhân, có thể đi ngủ rồi.” Hai người hầu nam khom người nói.
“Tôi sẽ ngủ trên ghế.” Giọng nói của Giản Kiều tràn đầy sự mệt mỏi.
Hai người hầu nam sững sờ, sau đó thuần thục để cái gối ở sau lưng Giản Kiều, lại đắp một cái chăn lông dày cho cậu.
Bọn họ không có khuyên chủ nhân về giường ngủ, bởi vì cái này sớm đã trở thành chuyện bình thường rồi.
“Đại nhân ngủ ngon, Chúc ngài có một giấc mơ đẹp.” Hai người hầu nam lui ra khỏi phòng.
Giản Kiều lại nhìn chằm chằm vào đốm nấm mốc trên trần nhà, rất lâu cũng không dám nhắm mắt lại, đối với cậu mà nói, chuyện mơ một giấc mơ đẹp là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.
Nguyên nhân cậu chọn ngủ trên xích đu là vì mỗi khi cậu bị bóp cổ trong ác mộng, ở trong mơ giãy giụa thì ngoài đời thân thể của cậu cũng sẽ co giật.
Mà thân thể co giật sẽ lắc lư xích đu, làm cho cậu tỉnh lại trong giấc mơ đáng sợ kia.
Ngay sau đó, cả một đêm cậu đều bị dày vò trong vòng tuần hòa ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ.
Nhưng mà, ít nhất giấc ngủ đứt quãng có thể bảo đảm vào buổi sáng cậu sẽ không té xỉu vì tinh thần hoảng hốt nữa.
Cậu cũng không dám tìm người đọc sách cho mình hay là lải nhải nói chuyện cả đêm nữa.
Mặc dù chỉ là giao dịch tiền bạc được thỏa thuận bởi hai bên thôi, nhưng không cũng thể đảm bảo cách làm này sẽ an toàn.
Trái tim đã từng bị lưỡi dao sắc bén đâm thủng cảm thấy vô cùng đau đớn, dù có một thân thể thay thế cũng vĩnh viễn không biến mất.
Trong màn đêm yên tĩnh, Giản Kiều bằng lòng dựa sát vào cái xích đu, cũng không muốn một thân thể có máu có thịt còn vô cùng ấm áp.
Cậu dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt trên tay cầm của xích đu, tự trêu chọc làm mình vui trong đau khổ: “Đồng nghiệp bạn có biết không, bạn là phát minh vĩ đại nhất ở thế kỷ này.
Bạn đã cứu mạng của tôi.”
Đêm đã khuya, xích đu đung đưa ngắt quãng, tiếng két két vang lên trong đêm.
—
Ba ngày sau, quả nhiên Lôi Triết giống như trong lời hứa hẹn của hắn, tổ chức một buổi yến hội long trọng.
Các lãnh chúa có quyền thế mạnh nhất ở Cách Lạc Thuuyr đều tụ tập trong phủ công tước, từng cỗ xe ngựa sang trọng lập kín đường phố bên ngoài phủ.
Có lãnh chúa nhảy từ trên xe xuống, đi nhanh vào trong tòa thành, từ đầu đến cuối ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía trước, khí thế có hơi kinh người, có lãnh chúa dịu dàng ôm bạn gái xuống, sau đó ôm lại bạn gái của mình chậm rãi đi vào, có lãnh chúa cười haha vẫy tay với dân chúng đang vây xem ở xung quanh, cuối cùng để cho người hầu mở hòm tùy thân, rất nhiều tiền đồng rơi ra ngoài.
Gặp được lãnh chúa như vậy, dân chúng đang xem náo nhiệt đều ngạc nhiên hét lên, sau đó giơ hai tay lên cao, cảm động đến rơi nước mắt hét lên: “Đại nhân thân mến, ngài sẽ sống lâu trăm tuổi! Thượng đế sẽ phù hộ ngài! Thượng đế sẽ phù hộ ngài!”
Đám nhỏ giống như con chuột không còn cố kỵ chen chúc chui ra từ trong đám người, điên cuồng tranh giành đống tiền đồng, giành một lúc lại bắt đầu đánh nhau, biến thành một đám linh cẩu hung dữ.
Có người đang chửi bới, có người đang vui đùa ầm ĩ, còn có người quỳ gối đang thành tâm cầu xin Thượng đế.
Nhìn thấy nhiều cảnh tượng của chúng sinh như vậy, những lãnh chúa phát tiền đều sung sướng cười to hơn.
Đây chính là cảm giác vui sướng, bi ai, phẫn nộ và tranh đấu mà bọn họ muốn.
Chuyện này làm cho bọn họ sinh ra ảo giác mình có thể là Chúa tể của mọi thứ.
Mỗi một vị khách đều là lãnh chúa có uy danh nổi bật, bọn họ có rất nhiều quyền thế, giàu nứt đố đổ vách.
Lúc trà trộn trong đám người.
Thân vương An Đức Liệt cũng chỉ có thể lộ ra vẻ mặt khiêm tốn.
Các lãnh chúa thật ra là các quân chủ trong các Đại Bang Quốc.
Không có sự ủng hộ của bọn họ, Cách Lạc Thụy sẽ không thể nào tồn tại, vị trí Quốc vương cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.
Đạo lý này, Thân vương An Đức Liệt vẫn hiểu.
Giản Kiều đứng ở trên ban công yên lặng nhìn những người ở đây, khẽ hỏi: “Nếu như không có anh, có phải cả đời này tôi sẽ không có tư cách được mời tới đây đúng không?”
“Đúng vậy.” Lôi Triết cũng không lo lắng sẽ đâm bị thương lòng tự trọng yếu ớt của ngài Bá Tước, bước tới một bước nói: “Ở đây, cậu chỉ là một con kiến thôi.
Nhỏ như vậy này, có hiểu chưa?” Nói xong dùng ngón tay cái bóp vào ngón út, khoa tay múa chân một cái.
Giản Kiều: “…”
Rơi vào đường cùng, cậu liếc cái người ấu trĩ này một cái.
Lôi Triết ra vẻ sợ hãi hét lên: “Là tôi đã hoa mắt à? Bá tước Hoa Đô ưu nhã nhất, cao quý nhất trong lòng tôi lại làm ra vẻ khinh thường không ưu nhã, không cao quý với tôi! Trời ơi, cái này thật sự làm cho tôi muốn tiêu tan rồi.”
Trên thực tế, hắn không cảm thấy tiêu tan chút nào.
Giản Kiều lại lộ ra vẻ mặt tinh quái với mình, giống như là thực vật ngủ say trong cánh đồng tuyết, khi hơi lạnh thấu sương bị gió xuân quét đi, hắn lại lộ ra từng đám mây xanh nhạt.
Hắn sống rồi, có độ ấm, có hương thơm, đây mới là hắn, một đứa nhóc cất giấu sự phòng ngự ở trong tim.
Lôi Triết đi hai vòng quanh Giản Kiều, trong miệng phát ra tiếng chậc chậc.
Giản Kiều vuốt cái trán, giống như không thể chịu được sự trêu chọc và tiếng ồn ào của người này, trong mắt lại lóe lên ánh sáng.
Hai người vừa chế giễu nhau vừa đi xuống lầu, nhìn giống như là một đôi bạn cũ đã lâu không gặp.
—
Hai tiếng sau, Giản Kiều đã tạo quan hệ tốt với các đại lãnh chủ, cậu bưng một ly rượu đỏ đi vào một góc yên tĩnh nhất.
Cậu muốn được nghỉ ngơi một lúc.
Lôi Triết bưng một ly nước trái cây đi về phía cậu, trêu chọc nói: “Gương mặt của cậu đỏ như mông khỉ, nhanh chóng để ly rượu của cậu xuống, uống cái khác đi.” Nói xong dùng nước trái cây đổi với ly rượu trong tay của Giản Kiều.
“Anh thật tốt.” Giản Kiều dùng tay đỡ cái đầu đang mê man của mình, trong lòng tràn đầy cảm kích thở dài.
Ba chữ vô cùng đơn giản, không có từ ngữ khoa trương và cũng không có giọng nói trầm bổng nữa, làm cho tim của Lôi Triệt đánh thịch một tiếng.
“Tôi tốt ở đâu?” Hắn mở rộng hay tay, dựa lưng vào chỗ tựa của ghế sô pha, dùng tư thế ngồi này gián tiếp ôm Giản Kiều vào trong ngực.
Giản Kiều không phát hiện dựa vào ghế sô pha, người ta nhìn vào chỉ là dựa vào trong lòng của Lôi Triết.
Bầu không khí thân mật của hai người từ từ trở nên nồng đậm.
“Anh ở đâu cũng tốt.” Giản Kiều nhanh chóng trả lời.
Lôi Triết lại cảm thấy rất không hài lòng: “Cậu đang gạt tôi.
Cậu hoàn toàn không nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Tôi cho cậu thêm một cơ hội, cậu phải trả lời đàng hoàng.
Rốt cuộc là tôi tốt ở đâu?”
Không biết vì sao, trong lòng hắn rất để ý cách nhìn của Giản Kiều.
Nhưng mà trước đó, rất nhiều người lớn tiếng chửi hắn là ma quỷ ở trước mặt hắn, còn nói muốn dùng quãng đời còn lại mỗi ngày đều nguyền rủa anh phải vào tù, thật sự không làm cho trái tim của hắn có chút dao động nào.
Hình như hắn chỉ đề ý Giản Kiều, cái này thật sự rất kì lạ.
Trong lúc miên man suy nghĩ, anh nghe thấy giọng nói thoải mái và tiếng thở dài của Giản Kiều: “Không có lừa anh, là thật đó.
Phương Đông cổ xưa có một câu ngạn ngữ, nói là trong lòng người tình đều biến thành Tây Thi.
Tây Thi là một cô gái vô cùng xinh đjep.
Khi chúng ta yêu đối phương, dù đối phương là một người kì lạ, chúng ta cũng sẽ cảm thấy hắn rất đẹp.
Anh không phải là người yêu của tôi, nhưng anh là duy nhất của tôi, quan trọng nhất là cũng là người bạn mà tôi yêu quý nhất.
Vì vậy, trong mắt tôi anh là người tốt nhất.”
Giản Kiều chỉ con mắt đen của mình, nhấn mạnh lần nữa: “Tôi không nhìn thấy khuyết điểm của anh, bởi vì khi đầu óc của tôi tự suy nghĩ chuyện liên quan tới anh, tìm cảm của tôi không thể tránh khỏi sẽ chiến thắng lý trí.”
Lôi Triết: “…”
Ngay lập tức, hắn thiếu chút nữa chửi tục.
Đừng hiểu lầm, đương nhiên hắn không thể chửi ngài Bá Tước này, hắn chỉ muốn dùng lời nói mạnh mẽ giải tỏa luồng nóng đã chạy tán loạn bốn phía ở trong lòng.
Hắn liếm răng hổ bén nhọn, sau đó nhịn không được nhếch môi, lộ ra nụ cười xán lạn.
Không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên hắn hỏi: “Cậu có tình nhân hay không?”
Giản Kiều lắc đầu: “Không có.”
Lôi Triết nhìn chằm chằm khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của ngài Bá Tước, tiếp tục truy hỏi: “Trước đây có không?”
- --Đọc FULL tại ---
“Trước đây cũng không có.” Giản Kiều tiếp tục lắc đầu.
“Vậy cậu có muốn tìm một tình nhân ở Cách Lan Đức để mang về hay không? Ở đây cô gái xinh đẹp đều xuất chúng hơn bất kỳ nơi nào.” Trong miệng Lôi Triết nói ra lời mê hoặc nhưng ánh mắt lại giấu vẻ hung ác nhan hiểm.
Giản Kiều không thèm suy nghĩ lập tức từ chối: “Không cần, sẽ không có tình nhân.
Tôi có anh là đủ rồi.”
Cậu chỉ cần bạn bè, không cần người yêu.
Yêu là chiếm hữu, tranh giành và hủy diệt.
Yêu là thứ đáng sợ nhất tồn tại ở trên thế giới này.
Qua vài lần gặp phải đã làm cho cậu chứng minh cái luận điểm này.
Lôi Triết sửng sốt một lúc mới ý thức được một câu mập mờ của ngài Bá Tước.
Tuy hắn có thể hiểu ý của những lời này,nhưng trong lòng vẫn sôi trào lên.
Hắn cầm ly rượu, uống một ngụm lớn, trong mắt sáng lên.
Giản Kiều quay đầu nhìn hắn, hiếu kỳ nói: “Anh qua lại với bao nhiêu tình nhân rồi?”
Nụ cười xán lạn trên gương mặt của Lôi Triết cứng lại, còn chưa nuốt hết rượu thiếu chút nữa làm cho hắn ho khan.
Hắn vội vàng lộ ra vẻ không kiên nhẫn, khoát tay nói: “Không thảo luận vấn đề này nữa.”
Giản Kiều liếc nhìn hắn.
Hắn lúng túng gãi chóp mũi.
Đúng lúc này, Thân vương An Đức Liệt dẫn đầu một đám quý tộc cùng đi tới, tràn đầy vui vẻ nói: “Lôi, nghe nói con mời Gia Tây Á của Khảm Đạt Tư? Tại sao bọn ta không thấy cô ấy?”
Đàn ông muốn bước vào cánh cửa của phủ Công Tước phải có tài phú, quyền lực và địa vị, nhưng phụ nữ lại không giống vậy.
Chỉ cần các cô đủ xinh đẹp, có đủ khí chất mê người, có đủ danh vọng và tài nghệ nổi bật, các cô có thể được mời vào bất kỳ buổi yến hội nào.
Nói thẳng hơn thì các cô là tới góp vui cho các vị đại nhân có thân phận vị trí và tài phú, tất nhiên các cô ấy cũng không quan trọng.
Các cô chỉ là vật phẩm trang trí trong buổi yến hội này thôi.
Gia Tây Á trong miệng của Thân vương An Đức Liệt là đệ nhất kỹ nữ ở Khảm Đạt Tư.
Nghe nói vẻ đẹp của cô ta đủ để phân cao thấp với vị phu nhân Mễ Á – người mà Charles III đang sủng ái.
Gần đây, vừa hay cô ta tới chơi ở Cách Lan Đức, ngay sau đó nhận được thư mời của phủ Công Tước.
“Trước khi bắt đầu yến hội cô ta đã gửi tin tới, nói là có chuyện cho nên tới trễ, sau nửa bữa tiệc mới có thể đến.” Lôi Triết lấy đồng cổ ra nhìn, bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ chẳng mấy chốc nữa cô ta sẽ đến.”
Hắn vừa dứt lời, cửa sảnh yến hội chậm rãi mở ra, một cô gái vô cùng xinh đẹp đạp lên vải nhung tràn đầy hoa hồng, đi từng bước tới.
Làn váy màu hồng ánh kim của cô giống như một đám mây dính phải ánh nắng chiều, tản ra hào quang xinh đẹp, đồng thời cũng thu hút ánh mắt của mọi người.
Cô ta đứng ở cửa ra vào, nhìn xung quanh, đôi mắt màu xanh biếc giống như ánh đèn sáng trưng, cũng chiếu vào khách ở trong sảnh đường.
Nhưng kỳ lạ là cô ta rõ ràng là nhìn thấy lại giống như không để ai vào trong mắt..
Cô ta cao ngạo, lạnh lùng cùng cô độc, dường như là bẩm sinh.
Phương thức xuất hiện như vậy còn long trọng hơn bất kỳ đại quý tộc nào..