Sau khi nhìn Giản Kiều đi xa, Lôi Triết hoả tốc trở lại hành lang, chỉ vào mấy tác phẩm hội họa treo trên vách tường, gấp gáp nói rằng: “Nhanh đem chúng nó lấy xuống đưa vào kho!”
Bọn người hầu hai mặt nhìn nhau, không dám hành động.
Bọn họ phi thường hoài nghi lỗ tai của chính mình, chỉ vì những bức họa này đều là trân bảo của chủ nhân.
Chủ nhân mỗi ngày đi ngang qua hành lang đều sẽ dò xét từng tuyệt đại giai nhân đọng lại bên trong đó, sau đó phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Hắn đã từng cẩn thận vẽ lên gương mặt xinh đẹp của các nàng, cũng từng dùng sắc thái tươi đẹp trơn bóng để dưỡng ẩm hai con mắt trong trẻo cùng đôi môi mềm mại của các nàng, còn từng dùng thơ ca lãng mạn ca ngợi tính tình đáng yêu của bọn họ.
Nhưng mà trước mắt, hắn lại muốn đem những tác phẩm hội họa coi như trân bảo đó bỏ vào một căn phòng lưu trữ tối tăm, còn tản ra mùi ẩm mốc khó chịu, làm sao bọn họ có thể thực hiện được?
Không có ai vâng theo mệnh lệnh của Lôi Triết, điều này làm cho hắn thập phần căm tức: “Các ngươi đều điếc cả rồi sao?” Hắn vừa chỉ chỉ người hầu, vừa chỉ chỉ tác phẩm hội họa trên tường, gằn từng chữ lặp lại: “Tôi nói, các người, đem chúng nó, lấy xuống, đưa vào kho, hiện tại, lập tức!”
Hắn đã cùng bá tước tiên sinh hẹn nhau, sau đó sẽ thường gặp riêng trong tương lai, mà địa điểm gặp riêng không cần nghĩ, nhất định là phủ công tước.
Nếu không đem những thứ đồ này lấy xuống, bá tước tiên sinh sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra chúng.
Không biết tại sao, chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh tượng như vậy, Lôi Triết liền cảm thấy rất khẩn trương, rất mắc cỡ.
“Tại sao muốn đem chúng nó lấy xuống?” Lão công tước đi vào hành lang, tiếng nói khàn khàn truy hỏi.
Tóc của hắn bị mưa phùn ướt nhẹp, rối như tơ vò mà dính vào trên gáy, điều này làm cho hắn hiện tại càng tiều tụy hơn so với lúc thường.
Con trai hắn đứng trong mưa bao lâu, hắn liền yên lặng chờ đợi tại cách đó không xa bấy lâu.
Hắn thật sự rất muốn biết, vào lúc ấy, trong lòng đứa trẻ ấy đang suy nghĩ gì, hắn tại sao lại không vào nhà? Hắn không lạnh sao?
Mà hắn càng muốn biết, vào lúc này, con trai hắn đang suy nghĩ điều gì.
“Chuyện này không liên quan tới cha!” Ngữ khí Lôi Triết lạnh như băng nói.
Lão công tước há miệng, nhất thời yên lặng.
Thời điểm khi hắn nỗ lực đi tìm hiểu nội tâm con trai mình, thì đã vĩnh viễn bỏ lỡ cơ hội đó.
Bọn người hầu rốt cục ý thức được chủ nhân đang nghiêm túc, vội vã nối đuôi nhau tiến lên, cẩn thận từng tý gỡ mỗi một bức họa xuống.
Quản gia vội vàng nghe tin, nghiêm túc dò hỏi: “Đại nhân, hành lang liền bỏ trống như vậy sao? Ngài có muốn đặt những thứ khác hay không?”
Lôi Triết lập tức nói rằng: “Đặt, đương nhiên phải đặt.
Đem tất cả huân chương chân chính của tôi treo lên, còn có cả chiến lợi phẩm của tôi nữa.”
Quản gia nhìn các bức mỹ nhân đồ đó một chút.
Chiến lợi phẩm không phải đang ở ngay đây sao?
Lôi Triết ý thức được hắn đã hiểu lầm, vội vã bổ sung: “Tôi nói là chiến lợi phẩm chân chính, chiến lợi phẩm thu hoạch được ở trên chiến trường, hiểu chưa? vương miện của Đạt Lợi Vương, bảo kiếm của Tư Cách Lỗ Vương, quyền trượng của Ái La Sâm …”
Hắn một hơi đem tất cả chiến công của mình đếm một lần.
Nói một câu không chút khoa trương nào, bang quốc bị ngựa của hắn đạp nát, địch thủ bị trường kiếm của hắn cắt đứt, thực sự là đếm không hết.
Cách Lạc Thụy có thể chiếm cứ một khối thổ địa có diện tích lớn nhất của Thác Đặc Tư, dựa vào chính loại gien thiện chiến của gia tộc Cách Lan Đức này, mà Lôi Triết lại là người ưu tú nhất trong mấy trăm năm tại Cách Lan Đức.
Tra Lý Tam Thế kia không khác loại nhát gan có thể an an ổn ổn nằm ở trên xa hoa giường lớn, hưởng thụ một vị lại một vị mỹ nhân hầu hạ, đều dựa vào Lôi Triết dũng mãnh thiện chiến.
Đương nhiên, Mộ An hoàng hậu bày mưu nghĩ kế cũng là một nguyên nhân chính.
Mà cái nguyên nhân chính này, Tra Lý Tam Thế lại chưa bao giờ thừa nhận.
Quản gia lập tức liền lập tức phái người hầu đem tất cả những chiến lợi phẩm cùng huân chương chuyển tới.
Chúng nó đủ để đem hành lang sâu thẳm này lấp đầy.
Lão công tước yên lặng nhìn Lôi Triết, trong tròng mắt lưu chuyển nước mắt óng ánh.
Từ khi Hoắc Nhĩ chết, hắn lại một lần nữa ý thức được, nguyên lai con thứ của mình ưu tú, trác việc, vũ dũng như vậy! Mỗi một giọt máu trong thân thể hắn đều đã ngâm qua phong hỏa dung nham, mang theo chiến ý sôi trào.
Ý chí của hắn chính là ý chí của sắt thép, hắn chưa bao giờ bị đánh bại.
Hắn không thẹn với cái dòng họ ” Cách Lan Đức ” cửu viễn mà lừng lẫy này.
Lão công tước nhắm mắt lại, sau đó bình tĩnh nhìn về phía Lôi Triết, đang chuẩn bị biểu đạt cảm xúc gấp trào trong lồng ngực, rồi lại nghe đối phương giễu cợt nói: “Đem bộ khôi giáp bị xuyên thủng mà Hoắc Nhĩ mặc trước khi chết cùng thanh trường kiếm bị tôi chặt đứt kia cũng chuyển tới đây, đó là chiến lợi phẩm mới nhất của tôi.”
- --Đọc FULL tại ---
Quản gia ngây ngẩn cả người.
Làm như vậy không khác nào lấy đao trực tiếp đâm vào bên trong trái tim của lão công tước, hắn làm sao dám làm như vậy chứ?
Nhiệt lưu dấy lên trong lòng lão công tước, cũng như lời bộc bạch đầy tâm sự, đều vào thời khắc này đông lại.
“Con, làm sao con có thể —— “
Hắn che trái tim mơ hồ đau của chính mình, khàn giọng chất vấn.
Cảnh tượng Hoắc Nhĩ ngã vào trong vũng máu không thể khống chế hiện lên đầu óc, làm hắn đau thấu tim gan.
Lôi Triết nhanh chân đi đến trước mặt hắn, dùng tay chỉ vào chóp mũi của hắn, câu câu chữ chữ đều mang đầy hận ý: “Tôi tại sao lại không thể? Khi ông đem nữ nhân kia mang tới trước mặt mẹ tôi, thời điểm làm cho bà ấy tức giận sôi sục cuối cùng bệnh chết, ông nên nghĩ đến sẽ có kết quả ngày hôm nay! Khi ông chuẩn bị lấy nữ nhân kia vào đến cửa, đồng thời đem tục danh của thằng tạp chủng Hoắc Nhĩ kia viết vào gia phả, thời điểm dành cho hắn thân phận người thừa kế, ông nên nghĩ tới tất cả ngày hôm nay! “
“Nếu không phải ông từng bước ép sát, chị của tôi cũng sẽ không xoá sạch đứa con của Lôi Đốn, cũng sẽ không giải trừ hôn ước cùng Lôi Đốn, đó là hai người mà chị ấy yêu nhất! Ông có biết chị ấy có bao nhiêu thống khổ không? Ông có biết chị ấy đã mất đi cái gì không? “
“Đêm đó khi chị của tôi uống xong thuốc nạo thai, ông chắc chắn không biết chị ấy rít gào rơi lệ như thế nào đúng không? Cũng không biết chị ấy như thế nào lăn lộn chống đỡ nổi một trận lại một trận giống như đau nhức xé rách kia đúng không? Chị ấy thiếu chút nữa đã chết rồi! Mà trái tim của chị sớm đã chết!”
“Từ đó về sau, chị của tôi vẫn luôn bị sẩy thai, chị ấy đã vĩnh viễn mất đi tư cách trở thành một người mẹ! Mà chị ấy làm tất cả những thứ này, chỉ là vì muốn bảo vệ tôi! Bảo vệ tôi để tôi không bị con vứt bỏ, bảo vệ tôi không bị nữ nhân của ông cùng hai tạp chủng kia ức hiếp, bảo vệ tôi bình an lớn lên.
Cho nên, tôi mười lăm tuổi liền đầu quân! Tôi cũng có thể chiến đấu vì chị của mình! Thời điểm khi con trai bảo bối của ông, Hoắc Nhĩ sống mơ mơ màng màng trong pháo đài, thì tôi lại đang ở trên chiến trường đổ máu!”
Lôi Triết tựa như một đầu sư tử nổi giận, cắn răng nghiến lợi lên án năm tháng đen tối trong dĩ vãng đó.
Hai chị em bọn hắn đều là từ bên trong dòng máu lội qua, cho nên trái tim của bọn họ còn cứng rắn hơn so với cục đá trong địa ngục!
- --Đọc FULL tại ---
“Cho nên tôi có thể! Tôi chỉ là đem hết thảy tất cả những gì ông đã từng làm, hoàn trả đủ số mà thôi!” Lôi Triết gằn từng chữ nói xong câu ấy, sau đó nặng nề đạp xuống sàn nhà nhanh chân rời đi.
Lão công tước ngây ngốc nhìn về bóng lưng của hắn, đôi môi khẽ run, lại không nói ra được nửa câu nói.
Hai hàng nước mắt vẩn đục từ trên khuôn mặt già nua của hắn chậm rãi lướt xuống.
“Thực xin lỗi con, thực xin lỗi!” Câu xin lỗi tới trễ này, cuối cùng vẫn bị gió lạnh ngoài cửa sổ thổi tản đi.
—
Giản Kiều không thể mơ tới Lôi Triết.
Giống như thường ngày, cậu vẫn là bị con quái ngư kia cắn nuốt, vì vậy thân thể của cậu co quắp, sau đó đem cậu rời khỏi mộng cảnh khủng bố.
Sự đau nhức của các cơ và nỗi đau giằng xé của trái tim khiến cho Giản Kiều thống khổ bất kham.
Cậu thập phần vững tin, nếu như cái ác mộng này vẫn luôn tiếp tục kéo dài, chính mình sớm muộn cũng có một ngày sẽ bị lạc ở cái thế giới hắc ám hư huyễn kia, mà điều này có nghĩa là sẽ bị tử vong trong thế giới hiện đại.
Cậu sống rất gian nan, nhưng cậu lại càng sợ tử vong hơn.
Cho nên cậu nhất định phải tìm cho mình chút chuyện để làm, giúp cậu tránh khỏi tâm thái chán chường kéo dài sau đó trượt hướng vực sâu vô vọng.
“Đi vào trong cửa hàng xem chút đi.” Cậu nói với hai tên quản gia.
Nửa giờ sau, Giản Kiều ngồi sau quầy ở cửa hàng châu báu, lật xem từng tờ từng tờ sổ sách.
“Tôi có một vụ làm ăn lớn muốn đàm luận với ông chủ của các người, không biết vị ấy là ai?” Một tên nam nhân trang điểm hết sức bình thường đi vào cửa hàng, tiếng chuông gió vang lên.
Hết thảy nhân viên cửa hàng đều nhìn về phía Giản Kiều, mà Giản Kiều ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đến chơi, ánh mắt lấp lóe.
Người này chính là khách mời lạ mặt tối hôm qua giựt giây An Đức Liệt thân vương cùng với một đoàn quý tộc đuổi theo Gia Tây Á kia.
Hắn lấy xuống tóc giả dày nặng, rửa đi phấn thoa mặt trắng bệch cùng với phấn má hồng quá mức diễm lệ, cởi bỏ lễ phục tinh xảo xa hoa, thay vào đó là dán lên nét râu mép nhỏ cho chính mình, mặc vào một bộ quần áo vải thô hơi tồi tàn, còn tận lực đem da dẻ bôi đen đi rất nhiều.
Điều này làm cho hắn nhìn qua như một tiểu thương phiến quanh năm ở bên ngoài hành tẩu, chịu đủ dãi gió dầm mưa.
Mà Giản Kiều vẫn dựa vào một đôi mắt giỏi về quan sát chi tiết nhỏ, tức khắc đã nhận ra đối phương.
Cậu bất động thanh sắc hỏi: “Làm ăn lớn gì?”
Người này cũng nhận ra Giản Kiều, vì vậy biểu lộ ra thần sắc do dự.
Nhưng hắn tựa hồ rất tin tưởng kỹ thuật cải trang giả dạng của mình, rất nhanh liền trấn định nói rằng: “Tôi có thể giúp ngươi giới thiệu khách hàng rất lớn, hơn nữa tôi có thể bảo đảm thời điểm những đại chủ này tìm đến, kim tệ bọn họ tiêu hết ở đây tuyệt đối không thua kém một trăm viên.
Như để báo đáp lại, cậu cũng phải đem lợi nhuận cậu thu hoạch được chia cho tôi một ít.”
Giản Kiều trừng mắt nhìn, ngay lập tức liền ý thức được, nam nhân này cùng Gia Tây Á kia hẳn là một nhóm.
Đại chủ trong miệng hắn, trăm phần trăm là người dưới trướng Gia Tây Á.
Tối hôm qua, nam nhân này lợi dụng tài ăn nói, để thu hút đám người An Đức Liệt thân vương tranh nhau gia nhập theo đuổi đội ngũ của Gia Tây Á.
Mỗi người trong bọn họ đều sẽ sử dụng bản lĩnh toàn thân đi lấy lòng Gia Tây Á.
Mà cách nhanh nhất để lấy lòng mỹ nhân là gì?
Không nghi ngờ nữa, là dùng tiền, dùng rất nhiều rất nhiều tiền! Lễ phục a hoa, châu báu trân quý, nước hoa đắt đỏ …
Phàm là lễ vật đáng giá, bọn họ đều sẽ mua được vì Gia Tây Á.
Mà Gia Tây Á có thể đem bọn họ mang tới bất kỳ một nhà cửa hàng châu báu nào, chọn mua thương phẩm bản thân mình ngưỡng mộ trong lòng.
Chủ quán được cô ta chọn lựa tất nhiên sẽ kiếm lời rất lớn.
Cho nên cô ta đã phát minh ra một phương pháp sinh lời chưa từng xuất hiện trên thế giới này —— ăn hoa hồng.
Đối với loại cô nương không được học hành đến nơi đến chốn như cô ta mà nói, đây thực sự là một ý nghĩ thiên tài! Cô ta trực tiếp đem sắc đẹp của mình biến thành tài phú, chẳng trách cô ấy yêu thích vân du chung quanh như vậy, chẳng trách cô ta chưa bao giờ tìm khách và chủ, cũng không muốn rút chân lên bờ.
Kiếm tiền của một người, nhưng làm sao có thể dễ dàng kiếm tiền của nhiều người?
Giản Kiều thật muốn vì cô nương này mà vỗ tay, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô ta không được đùa bỡn người bạn duy nhất của chính mình.
“Anh có thể giúp tôi giới thiệu bao nhiêu khách hàng?” Giản Kiều hỏi tới.
“Tất cả các đại quý tộc, đại lãnh chúa của Cách Lan Đức cùng Ba Nhĩ Tát tôi đều có thể giới thiệu cho cậu.” Nam nhân khá là tự kiêu nói rằng.
Hắn tin tưởng không người nào có thể chống đỡ nổi phần mê hoặc khổng lồ này, cho nên Giản Kiều nhất định sẽ đáp ứng.
Chờ cậu đồng ý, mặc dù biết rằng ván cờ này là Gia Tây Á thiết kế cũng chủ đạo, nhưng hắn cũng sẽ không nói với bất kỳ ai, bởi vì hắn cũng là đồng bọn của cô ta.
“Những mối liên hệ của anh khiến tôi khá ngạc nhiên, nhưng tại sao tôi chưa bao giờ gặp anh tại các yến hội lớn.” Giản Kiều giả vờ bộ dáng không quá tin tưởng.
Nam nhân tiến thêm một bước mà mê hoặc: “Cái này cậu không cần phải để ý đến, chỉ cần cậu đáp ứng hợp tác, chúng ta lập tức là có thể đem đại chủ mang tới.
Còn có, nơi này của cậu khẳng định có không ít hàng giả đi? Chúng ta còn có thể giúp cậu đem đống hàng giả này bán đi bằng giá cả của hàng thật.
“
“Chúng ta có đường dây tiêu thụ của chính mình.
Thế nhưng, mỗi khi bán đi một cái hàng giả, cậu phải chia cho chúng tôi một phần nhất định.
Không gạt cậu, tôi sẽ hỏi mấy cửa hàng xa hoa nhất trên con đường này một câu, cửa hàng nào đưa ra mức chia sẻ cao, chúng ta liền cùng cửa hàng đó hợp tác.
Đây là một cơ hội kiếm tiền tốt, cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ.”
Nam nhân gõ gõ quầy hàng, nhắc nhở Giản Kiều quyết định nhanh lên, đừng dây dưa lằng nhằng.
Giản Kiều dựa vào lưng ghế dựa, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm đuôi mắt hẹp dài của mình, thần sắc thập phần khó lường.
Thật thú vị, Gia Tây Á này rất biết điều.
Cô ta không chỉ ăn hoa hồng, còn giúp tiêu thụ hàng giả, thật có thể nói là cao thủ lợi nhuận.
Thế nhưng, hàng giả của cô ta sẽ được tiêu thụ ở chỗ nào?
Người trong tầng lớp thượng lưu đã quen nhìn thấy các loại bảo vật, năng lực giám thưởng tự nhiên rất cao, cô ta khẳng định không dám làm như vậy.
Mà gái hồng lâu tỷ muội bên người cô ta, ánh mắt lại không hẳn tinh chuẩn, cố tình đặc biệt ái mộ hư vinh, là khách hàng tốt nhất.
Gia Tây Á hoàn toàn có thể lợi dụng đẹp đẽ của bản thân, đem hàng giả bán cho loại người này.
Cô ấy cũng là danh kỹ được các đại quý tộc nâng đỡ, cận thần quỳ rạp dưới váy của cô ta nhiều vô số kể, cho nên châu báu chất đống ở trong tay cô ta khẳng định không thiếu gì.
Một cách tự nhiên, châu báu mua từ nơi cô ấy nhất định là hàng thật.
Đây là một tư duy hình thái.
Cho nên, cô hoàn toàn có đủ tư cách để kinh doanh buôn bán hàng giả ngày càng lớn mạnh.
Cô ấy đã kiếm được rất nhiều tiền từ những người theo đuổi chính mình, ngay sau đó lại kiếm một món hời từ nơi cửa hàng châu báu, sau đó mang theo vô số tiền tài đi đến một thành thị, mở ra một trò chơi tương tự.
Cô nương này rất thông minh, rất lớn mật, lại ích kỷ lãnh khốc, tham lam vô độ.
Ở mảnh đất man hoang không có đạo đức cùng pháp luật ràng buộc này, tại trường danh lợi ăn tươi nuốt sống, cô ta chưa bao giờ là người yếu, mà là một con sói hung ác tham lam.
Cô ấy không chỉ có muốn đem thịt trên người người khác ăn đi, còn muốn đem xương cốt trên người người khác bẻ gãy, hút hết cốt tủy.
Nói chung, cô ta sẽ ép khô giá trị lợi dụng của mỗi người.
Nghĩ tới đây, Giản Kiều xoa xoa mi tâm, thở dài trong lòng nói: Lôi Triết a Lôi Triết, Lôi Triết thân ái nhất của tôi ơi, anh có biết hay không, anh đã từ hùng sư của Cách Lan Đức, biến thành một cây hẹ trồng đang chờ thu hoạch?.