Tra Nam Luôn Có Thiên Thu


Giản Kiều bị nụ cười trước khi chia tay của Gia Tây Á lây nhiễm.
Nữ nhân này tuy rằng tham lam, nhưng cũng có một mặt tinh khiết.

Dáng dấp cười rộ lên của nàng như một hài tử vui sướng.
Xe ngựa đã đi xa, Giản Kiều vẫn đang nhìn theo hướng kia.
Lôi Triết dùng một tay ngăn trở tầm mắt của cậu, chua xót hỏi: “Làm sao vậy, cậu cũng bị cô ta mê hoặc hay sao?”
“Không, chẳng qua là tôi cảm thấy cô ta cười rộ lên rất dễ nhìn.” Giản Kiều thực sự nói rằng.
Lôi Triết đen mặt.
Giản Kiều lập tức bổ sung: “Mà nét cười của anh ở trong mắt tôi không thể nghi ngờ nữa, nó là đẹp nhất.

Mỗi thời điểm khi anh cao giọng cười to, tôi sẽ cảm giác được như có dương quang từ đỉnh đầu rơi xuống, đó là một loại cảm giác khiến cho cả người đều ấm áp.

Cho nên tôi thích nhìn anh cười, cũng nguyện ý trả tất cả cái giá đi trêu đùa anh vui vẻ.”
Lôi Triết: “…”
Nếu không phải đã ở trên chiến trường rèn luyện qua, gương mặt của hắn chỉ trong một giây đồng hồ chắc chắn sẽ biến thành đỏ thẫm.
Bá tước tiên sinh thật giỏi! Tiểu ong mật cũng không có khả năng của cậu.

Chính cậu cũng có thể tiết ra mật thủy ngọt ngào, căn bản không cần đi tìm hoa lá gì cả.
Lôi Triết xoa xoa lỗ tai nóng bỏng, liếm liếm răng nanh sắc bén, lúc này mới khàn tiếng nói rằng: “Tôi cũng thích nhìn cậu cười, tôi cũng nguyện ý trả tất cả giá cái giá đi trêu đùa cậu vui vẻ.”
Lúc đó Giản Kiều chưa ý thức được câu nói này bao hàm bao nhiêu tâm huyết.

Nhưng cậu đã vô cùng thỏa mãn, vì vậy con ngươi mờ sáng mà nói rằng: ” Thời gian ở cùng với anh, chính là thời gian tôi vui vẻ nhất.”
Lời này tuyệt đối không hề có một chữ nào là giả.
Sống hai đời, Giản Kiều chỉ có một người để thổ lộ tình cảm bằng hữu, đó chính là Lôi Triết.

Từ nay về sau, cảm giác cô độc cùng mờ mịt tựa hồ như đã chậm rãi rời xa cậu.
“Tôi đã viết cho anh hai phong thư, sau khi lên xe anh hãy dựa theo trình tự rồi mở ra xem, đừng làm lộn xộn.” Giản Kiều đem hai phong thư đưa tới.
“Đây là cái gì?” Lôi Triết thiêu cao đuôi lông mày.
Giản Kiều dựng thẳng lên ngón tay trỏ dài nhỏ chặn lại bờ môi tái nhợt của chính mình.

Đây cũng là đang yêu cầu hắn đừng hỏi quá nhiều.
“Cậu vẫn luôn thần bí như vậy.” Lôi Triết oán trách một câu, sau đó dang rộng hai tay đem bá tước tiên sinh ôm vào trong lồng ngực, thấp giọng nói rằng: “Thế thì gặp lại sau nhé bằng hữu của tôi.

Ngày mai tôi muốn tổ chức một cuộc tiệc rượu,  cậu có thể tới đó không?”

“Đương nhiên có thể, tôi nhất định sẽ đi.” Những điều Giản Kiều muốn làm cũng đã xong xuôi, cậu sẽ phải trở lại Địch Tác Lai Đặc trong một thời gian.

Cho nên, cậu muốn sử dụng tất cả thời gian cùng bạn tốt của mình tụ họp một chút.
Thực sự là thần kỳ, người như cậu thế mà cũng sẽ có bằng hữu.
Giản Kiều đem hàm dưới nhẹ nhàng đặt ở bả vai của Lôi Triết, không biết là thất thần hay thỏa mãn mà thở dài một hơi.
Trái tim bình lặng trầm tĩnh của Lôi Triết bởi vì thanh than thở này đau nhói một chút khó giải thích được.

Hắn có thể cảm giác được, bá tước tiên sinh vẫn luôn đem bản thân mình ẩn giấu ở trong một đoàn sương mù dày đặc, cậu chưa bao giờ chân chính đi ra.
“Đừng thở dài thân mến.

Nghe thấy cậu than thở, ngực của tôi cảm thấy rất ngột ngạt.” Lôi Triết nhẹ nhàng xoa sợi tóc mềm mại của Giản Kiều, dùng ngữ khí cầu xin nói rằng.
“Được thôi, sau này tôi sẽ không bao giờ thở dài nữa.” Giản Kiều lập tức đáp ứng thỉnh cầu của hắn.
Tính truyền nhiễm của tâm tình tiêu cực mãnh liệt hơn nhiều so với cảm xúc tích cực, lẽ ra cậu sớm nên nghĩ tới điều này.

Thời điểm khi Lôi Triết đem năng lượng cuồn cuộn không ngừng truyền dẫn cho cậu, cậu cũng nên làm ra năng lượng càng tích cực hơn để đáp lại.
“Rất xin lỗi đã làm cho anh cảm thấy không thoải mái, tôi cũng không phải cố ý, tôi chỉ là không nỡ xa anh.

Mỗi một lần đều không nỡ.” Giản Kiều không chút nào che giấu, miêu tả tâm tình chính mình.
Vì vậy Lôi Triết liền thấp giọng nở nụ cười.

Cơn chấn động trong lồng ngực cùng sự tăng nhiệt độ cơ thể đột ngột truyền dẫn cho Giản Kiều  cũng xua tan mù mịt trong mắt của cậu.
Cảm giác vui sướng lưu động tại trái tim hai người, sau đó cộng hưởng lẫn nhau.
- --Đọc FULL tại ---
Giản Kiều nghiêng đầu nhìn về phía cái nụ cười của chàng trai dương quang xán lạn này, chân tâm thực lòng mà nói rằng: “Anh cười, trái tim của tôi liền nhẹ nhàng.”
“Tôi biết.” Lôi Triết dùng ngón tay chạm chạm vào mí mắt Giản Kiều, chỉ vì hắn phát hiện đồng tử người này đang lóe lên tia sang, hơn nữa tại bên trong tia sáng hiển hiện ra bóng người bản thân.
Đôi mắt của anh ấy tràn đầy hình ảnh của chính mình.
Cái cảm giác này khiến cho Lôi Triết cảm xúc dâng trào.

Hắn rất vui vẻ, đồng thời cũng rất hưng phấn.

Nhưng hắn không biết mình tại sao lại vui sướng như vậy, hưng phấn như thế.
Thời gian ôm ấp quá dài, cho nên đã thu hút sự liếc mắt dồn dập của người qua đường.
Giản Kiều không thể không lui khỏi cái ôm của Lôi Triết, chỉ chỉ vào hai phong thư mà đối phương đang nắm ở trong tay, lần thứ hai căn dặn: “Dựa theo trình tự xem, đừng làm rối loạn.”
“Được thôi.


Chúng ta ngày mai gặp.” Lôi Triết vuốt ve vị trí trái tim, nơi đó dường như trống rỗng.

Mỗi một lần rời xa Giản Kiều, hắn đều sẽ sản sinh cảm giác như vậy.
Xe ngựa lái đi, Giản Kiều còn đứng ở rìa đường phóng tầm mắt nhìn theo.
Cùng lúc đó, Lôi Triết không kịp chờ đợi mở ra phong thư viết chữ ” Một ” trên đó.
【Lôi thân mến, nếu như anh đồng ý lập tức kết thúc cái trò chơi du hí ngu xuẩn kia, hơn nữa triệt để rời xa Gia Tây Á, như vậy thì anh có thể mở ra phong thư thứ hai.

Nếu như anh không đồng ý, xin hãy cho ngươi người hầu đem phong thư thứ hai còn nguyên trả lại cho tôi.

Tái bút: Xin đừng nên tự mình trả lại, bởi vì tôi tạm thời không muốn gặp lại anh.

Sự quyết định không sáng suốt của anh đã khiến tôi tức giận! 】
Lôi Triết thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Hắn lập tức phác họa biểu tình tức giận của bá tước tiên sinh trong đầu.

Đôi lông mày hơi cau lại và đôi mắt tròn xoe giận dữ một chút lực sát thương cũng không có của người kia, ngược lại sẽ làm cho cậu hiện ra càng đáng yêu hơn.
“Tôi đồng ý, tôi đương nhiên đồng ý, tôi hiểu được cậu muốn độc chiếm trái tim tôi.

Giản, cậu thật sự là một con quỷ hẹp hòi.” Lôi Triết hoàn toàn không biết mình đã dùng ngữ khí sủng nịch cỡ nào lẩm bẩm nói nhỏ, lại dùng vẻ hạnh phúc sung sướng cỡ nào nhẹ nhàng lắc đầu.
Hắn nhanh chóng mở ra phong thư thứ hai.
【Lôi thân mến, nếu như anh mở ra phong thư này, như vậy chúc mừng anh, sự ngoan ngoãn của anh đã đạt được phần thưởng của tôi.

Tôi bỏ ra vốn cá nhân của mình, vì anh bổ khuyết tất cả những chi tiêu ngày hôm nay.

Đôi nút buộc tay áo ngọc thạch, cái tràng hạt than đá ngọc, viên nhẫn kim cương máu, cùng với bình nước hoa kia đều giống nhau, đều là lễ vật của tôi dành cho anh.

Đừng đau lòng vì đã đánh cược thua mất chiếc nhẫn đó, hiện tại, anh giờ đây có càng nhiều thứ tốt hơn.

Tuy rằng tôi không có năng lực gì, nhưng tôi sẽ lấy hết tất cả sức mạnh đi bảo vệ anh.

Nếu như có thể giúp cho anh không bị lừa dối, đùa bỡn hoặc phải chịu thương tổn, thì điều đó chính là điều hạnh phúc nhất của tôi.



Giản Kiều nói được làm được.

Cậu thật sự nguyện ý trả giá tất cả chỉ để giúp cho Lôi Triết vui vẻ.
Nhìn đến đây, nụ cười trên mặt Lôi Triết trái lại chậm rãi nhạt đi.

Hắn mâu sắc thâm trầm nhìn phong thư này, sau đó dùng nó che lại khuôn mặt của chính mình.
- --Đọc FULL tại ---
Giờ khắc này, hồ nước trong lòng hắn đang nổi lên tầng tầng gợn sóng, mà bên dưới gợn sóng lại là một cái cái vòng xoáy gấp trào cuồn cuộn.
“Giản à Giản, tôi nên làm thế nào mới có thể báo đáp cậu?” Lôi Triết tiếng nói khàn khàn nỉ non.
Hắn đương nhiên biết rằng vừa nãy Gia Tây Á đánh chủ ý như thế nào, nhưng hắn không hề để ý.

Nhiều kẻ so với cô ta càng tham lam hơn, hắn đã nhìn thấy nhiều lắm rồi.
Nhưng mà khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, Giản Kiều quan tâm.

Giản Kiều quan tâm hắn có thể trả giá hết thảy để rồi khiến cho bản thân trắng tay hay không, Giản Kiều quan tâm hắn có thể bị nữ nhân kia lừa dối, đùa bỡn sau đó thương tổn được thương tích đầy mình hay không.
Mặc dù lo lắng của cậu là hoàn toàn không cần thiết, nhưng cũng khiến  trái tim chặt chẽ vững vàng của Lôi Triết bị va vào một phát.
Có thứ gì đó thừa dịp va chạm lần này, chạy vào tâm lý của Lôi Triết.
“Tôi muốn trở lại cửa hàng châu báu, nhanh lên!” Hắn hướng về phía người đánh xe gấp gáp hạ lệnh.
Người đánh xe lập tức thay đổi phương hướng.
Một lát sau, Lôi Triết hùng hùng hổ hổ đẩy ra cửa vào của cửa hàng châu báu, đem chuông gió treo ở trước cửa đụng đến một trận lách cách vang rền.
Giản Kiều, người đang dựa vào quầy tra duyệt sổ sách ngẩng đầu lên nhìn hắn, biểu tình kinh ngạc, sau đó liền tức giận.
“Anh không đồng ý yêu cầu của tôi? Anh —— “
Không chờ Giản Kiều đem lời chất vấn nói xong, Lôi Triết liền một tay chống lên mặt tấm kính dày, vô cùng nhẹ nhàng dứt khoát nhảy đến sau quầy, nắm chặt hai vai Giản Kiều, đem cậu xách lên, miệng đến gần, mạnh mẽ hôn hai cái trên mặt cậu.
Ba ba hai tiếng vang lên giòn giã hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người.
Giản Kiều bị hôn đến bối rối.
Không chờ cậu phản ứng lại, Lôi Triết liền chống vào tủ kính nhảy ra ngoài, hôn một cái trên chiếc nhẫn đầu sư ở ngón tay cái, vô cùng nhiệt tình mà nói rằng: “Giản, tôi yêu nó chết mất! Tôi trở về là muốn nói cho cậu biết, tôi yêu nó chết mất.

Tôi đồng ý, tất cả những thứ cậu nói tôi đều đồng ý!”
Nhưng thực tế, hắn càng yêu người biếu tặng những lễ vật này.

Nhưng mà không biết tại sao, hắn không thể đem câu nói này nói ra khỏi miệng, mặc dù chữ ” Yêu ” này đã sớm bị hắn lạm dụng trên người rất nhiều người.
Chuông gió tiếp tục kêu một trận lách cách vang rền.

Cái người hấp tấp đuổi tới kia lại hùng hùng hổ hổ rời đi.
Giản Kiều lau đi những giọt nước dãi trên mặt, ngây ngốc đứng đó một lúc, sau đó tròng mắt đen láy này mới chậm rãi đổ xuống tia sáng.
“Lôi hai tuổi.” Cậu lắc đầu một cái, thấp không nghe thấy được mà nỉ non.

Ngày hôm sau, Giản Kiều tới phủ công tước như đã hẹn.


Cậu cho rằng đây cũng là một vũ hội, tất cả mọi người vừa uống rượu tán gẫu, vừa xem xét ngưỡng mộ bạn nhảy trong lòng, sau đó kèm theo nhạc khúc du dương xoay tròn cả đêm.
Nhưng nó không phải như vậy.
Các tân khách được xếp quanh từng cái từng cái chu vi bàn tròn, mà sàn nhảy trở nên trống không và trải thảm đỏ.
Giờ khắc này phòng yến hội nhìn qua càng giống như một kịch trường nhỏ.
“Đây là tiệc rượu gì vậy?” Giản Kiều được quản gia dẫn vào chỗ ngồi bên cạnh Lôi Triết.
Mà lão công tước dĩ nhiên cũng ngồi ở một bên khác của Lôi Triết.

Xem ra hắn đối với tiệc rượu đặc thù ngày hôm nay cảm thấy rất hứng thú.
“Cậu đừng hỏi, hãy chờ xem.” Lôi Triết giả vờ thần bí lắc đầu một cái.
Đúng lúc này, một đám người mặc hoa phục Chu Nho ra sân, mà nữ Chu Nho ngày đó bị Lôi Triết dùng một con ngựa đổi lấy cũng ở trong đó.

Bọn họ đang biểu diễn kịch nói đương thời lưu hành nhất vừa mới ra mắt.
Vì muốn nổi bật, bọn họ còn cải biên một chút nội dung vở kịch, gia tăng rất nhiều lời kịch khoa trương, tình tiết hoang đường cùng với hành động vô nghĩa.

Thời điểm khi bọn họ dùng thân thể thấp bé xấu xí đi để giải thích tình yêu của vương tử cùng công chúa, một loại cảm giác buồn cười kỳ diệu liền sinh ra. 
Vì để xây dựng bầu không khí đầy đủ nhiệt liệt, Lôi Triết còn mời rất nhiều khách mời.
Tiếng cười nói rôm rả của họ gần như làm rung chuyển chiếc đèn chùm vàng đầy nến treo phía trên đại sảnh.
Lão công tước cũng lộ ra nụ cười rất lâu không gặp.
Chỉ có Giản Kiều lẳng lặng nhìn biểu diễn trên sân khấu, không để lộ ra bất kỳ biểu tình dư thừa nào.

Cậu không cười to, cũng không vỗ tay, càng không ngửa tới ngửa lui.
Dưới cái nhìn của cậu, chẳng buồn cười chút nào khi những con người không cao ráo này vừa tát vừa tụng nhau những câu thoại khoa trương phóng đại.

Không giống như diễn viên hí kịch hiện đại chỉ chỉ diễn trên sân khấu, vì để tận dụng to lớn khả năng lấy lòng các lão quý tộc dưới đài nhất, bọn họ quả nhiên đánh thật.
Bọn họ chốc chốc lại tận hết sức lực mà đánh đồng bạn của mình một cái, để những tràng pháo tay giòn giã vang vọng khắp hội trường đại sảnh.
Hai má sưng tấy của bọn họ in khắc chính là sự gian nan cùng chua xót của cuộc sống.
Bọn họ nhất định phải dựa vào tự giễu, tự thương hại, thậm chí tự hủy mới có thể có được tư cách sống tiếp.

Cơ thể nhỏ bé của bọn họ chỉ cần một góc nho nhỏ để có thể kéo dài hơi tàn.

Nhưng mà mặc dù chỉ cần một cái góc nhỏ như vậy, cũng cần dùng đến cả nhân phẩm và tính mạng của mình để giành giật.
Điều này thực sự không vui chút nào.
Giản Kiều mâu sắc ám trầm nhìn trên đài, vẫn chưa chú ý tới Lôi Triết đang liếc mắt một cái lại liếc mắt một cái mà trộm dò xét phản ứng của cậu.
Ngay tại lúc này, quản gia liền đưa vào một vị khách mời, mà cô ta mang theo đầy người thơm nồng, chen vào bàn tròn nhỏ của Giản Kiều cùng Lôi Triết.
Giản Kiều vừa nhìn thấy đối phương, lông mày liền nhíu lại.
“Xin đem nhẫn trả lại cho tôi.” Cậu hướng về phía Lôi Triết mở tay ra, ngữ khí băng lãnh.
Lôi Triết quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa bị tức giận đến nổi trận lôi đình.
Shit! Gia Tây Á này đúng là nữ nhân âm hồn bất tán, sao cô ta lại đến đây làm gì nữa? Hắn rõ ràng không mời cô ta!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận