Minh Châu cúi đầu đặt đũa xuống thành chén, lấy ống tay áo lau khô nước mắt trên mặt vỗ vỗ mấy cái vào má để bĩnh tĩnh hơn mới dám ngẩng đầu lên nhìn Hạo Quan, nàng cười cười lắc đầu nói:
“Ta có làm sao đâu”.
Hạo Quan nhìn Minh Châu thống khổ chịu đựng như vậy mà không hiểu lý do, nàng cũng không chịu nói ra, hắn cũng đành thở dài ngồi xuống bên cạnh nàng lấy trong túi ra mấy cái bánh ngọt Ngự Thiên Phòng nói nàng thích ăn đưa đến trước mặt nàng:
“Ăn bánh đi, ăn đi rồi Thần dẫn Hoàng Hậu đi chơi”.
Minh Châu không nói gì, nàng cầm bánh lên ăn rồi lại cười tươi, khóe mắt vì nụ cười của nàng lại vắt ra được chút nước mắt còn đọng lại, Hạo Quan khẽ đưa tay lên lau đi giọt lệ đó chàng hoàn toàn bất lực trước hoàn cảnh của nàng cũng không thể hỏi sự tình chỉ im lặng ngồi nhìn nàng ăn hết mấy cái bánh.
Nó quả thật làm tâm trạng nàng tốt hơn rất nhiều, phủi tay đứng dậy nhìn Hạo Quan vẫn đang ngồi ở đó:
“Ăn xong rồi, không đi à?”
“Ừ, đi”.
“Ánh Dương Ánh Nguyệt, đi chơi thôi “.
Hạo Quan vội đứng dậy nhìn nàng vui vẻ bất thường còn lớn tiếng gọi 2 cận nữ đi theo, chỉ khẽ lắc đầu cười khổ rồi dẫn nàng đến chỗ hắn hay đến trong cung điện.
Cùng lúc đó Binh Thần cùng Mộc Nhi đang đi dạo quanh bờ hồ hoa sen, chàng không nói lời nào cả chỉ im lặng không vui đi đằng trước, Mộc Nhi lại bẽn lẽn đi đằng sau, đi cho đến khi nàng mở miệng lên nói:
“Hoàng Thượng ngày xưa Huynh đã hứa sẽ lấy muội “.
Binh Thần đầu không quay lại, chàng dừng chân dựa lưng về phía cột gỗ cắm đuốc bên hồ quay lưng về phía nàng trả lời:
“Lúc đó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện”.
Nàng không cam tâm đi đến trước mặt Kiêu Vương uất ức nói:
“Nhưng mà ta mà vì lời hứa này đợi đến hôm nay, khó khăn lắm mới xin Đại Huynh vạn dặm xa xôi đến đây”.
Nàng lúc trước cứ nghĩ Binh Thần không lập hậu vì vẫn còn nhớ đến lời hứa năm xưa giữa hai người, nhưng mà tháng trước lại nghe tin Kiêu Vương đã lập hậu lại còn làm lễ lớn chưa từng thấy, nàng mới muốn phát điên lên, hình ảnh người thiếu niên trẻ tuổi dịu dàng ấy chưa từng phai đi trong tâm trí của nàng.
Nàng tuyệt thực mấy ngày trời chỉ để ép Đại Hoàng Huynh là Mục Vương cho nàng được đến Kiêu Quốc tận mắt nhìn thấy Hoàng Hậu.
Chỉ mong Kiêu Vương nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp khi lớn của mình mà lung lay, không dám tranh giành làm Chính Cung Hoàng Hậu nàng làm Phi cũng được chỉ cần ở bên Kiêu Vương là nàng mãn nguyện rồi.
Nhìn Mộc Nhi khẩn thiết đến vậy Kiêu Vương cũng không mảy may lòng, đưa đôi mắt phượng nhìn xuống nàng:
“Muội còn trẻ, lại xinh đẹp không thiếu người có thể dựa vào, Muội cũng thấy trong mắt ta chỉ có mình Hoàng Hậu, Muội có bao nhiêu tự tin sẽ có được sủng ái của ta mà cố chấp như vậy?”.
“ Kiêu Quốc tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, Muội chỉ muốn ở bên cạnh Huynh thôi“.
Mộc Nhi bước đến nắm lấy tay Kiêu Vương đưa mắt cầu khẩn, đôi mắt ấy long lanh như đứa trẻ chưa trải sự đời, giống như là đứa trẻ bất chấp muốn đó được thứ mình thích, có lẽ là khi còn nhỏ được Phụ Vương cưng chiều, lớn lên lại được huynh trưởng bao bọc nên mới sinh ra tính cố chấp như vậy.
“Nhưng ta biết Mục Quốc thường lệ chỉ chấp nhận một Nương Tử, Tiên Mục Vương và Mục Vương hiện tại cũng chỉ có 1 Hoàng Hậu thôi.
Ta thiết nghĩ Muội lớn lên là con gái bảo bối của Tiên Mục Vương, người sẽ không bằng lòng khi nhìn muội làm Thứ Phi đâu, từ bỏ đi ta và Mục Vương là bạn tốt ta không muốn hủy hoại mối liên kết giữa hai quốc gia “.
Nói rồi Kiêu Vương đẩy tay Mộc Nhi tiếp tục bước đi, chàng biết cha con Mục Tiên Vương và Mục Vương hiện tại rất trọng tình cảm, 2 đời đều là 1 Hoàng Hậu duy nhất, si tình vô cùng.
Mục Mộc Nhi cũng có tính cách si tình như vậy, nhưng tiếc là đã sai người rồi.
Mộc Nhi không nghe lọt lỗ tai kiên quyết chạy theo nói với Kiêu Vương:
“Nhưng mà Hoàng Hậu của Huynh hình như không có để ý lắm việc Huynh nạp Phi đâu, nàng ấy không yêu Huynh đến như vậy đâu”.
“Im miệng”.
Binh Thần túm lấy bả vai của Mộc Nhi mặt mày hung dữ nghiến răng ken két nói tiếp:
“Quận Chúa làm ơn giữ chút tự trọng, đừng có ăn nói xằng bậy, chúng ta nhất thể đồng tâm không chuyện nàng ấy không yêu ta, nếu vẫn không tin đi hỏi Hoàng Hậu xem có muốn để Quận Chúa ở lại làm Thứ Phi hay không? Đừng chạy đến làm lãng phí thời gian của ta nữa”.
“Huynh …”
Mộc Nhi ngạc nhiên với thái độ hung dữ của Kiêu Vương trong mắt chàng ấy chẳng có chút nào nể tình hay là một chút nhẫn nại gì, mặc kệ nàng ở đó bực bội mà rời đi.
Binh Thần bực dọc không thể giải tỏa chỉ đành đi đến một nhánh vườn khác của Cung Điện để ngồi, nhưng chưa kịp đến nhìn xa xa đã thấy có một con diều giấy lớn từ đó bay lên, không biết là ai to gan tìm được đến nơi riêng tư này để thả diều giấy, chàng bước vào trong thì nghe rõ tiếng nữ nhân đang cười nói:
“Nương Nương, người xem em giật diều có lợi hại không?”
“Đúng vậy, đã bay cao như vậy rồi, được rồi đưa ta, ta cũng muốn cầm”.
“Hoàng Hậu, người xem Thần cũng đã thả ra được một con rồi, cho người con này”.
Kiêu Binh Thần nhìn thấy rõ mồn một Hạo Quan đầu đầy mồ hôi cố chạy lấy gió thả diều đưa cho Minh Châu, Ánh Dương Ánh Nguyệt tự mình cũng có một con chơi rất vui vẻ.
Chàng nhìn Minh Châu cười nói với người khác hoàn toàn không có chút buồn bã khi nhìn thấy chàng rời đi cũng Mục Mộc Nhi thì tức đến không chịu được:
“Được lắm … Là nàng đang cố ý gán ghép ta với Mục Mộc Nhi để mình có thể tự do đi thả diều với Hạo Quan? Được lắm… Ông ăn chả bà ăn mem”.
Kiêu Vương chàng không muốn tiến đến kéo Minh Châu về nữa tức tối phất mạnh tay áo quay đầu trở về Chính Điện.
Minh Châu đang chơi vui vẻ thì bị một sát khí khó tả làm cho lạnh hết cả sống lưng, nàng quay lưng về góc tường nhìn chằm chằm vào nơi Binh Thần vừa đúng đó nhưng không thấy ai.
“Sao vậy?”.
Hạo Quan nhìn thấy Minh Châu không giật dây diều làm nó rơi xuống độ cao thấp thì liền nhắc nhở.
“Không có, chỉ là vừa có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm thôi”.
Nói rồi Minh Châu cũng không để ý lắm quay đầu tiếp tục thả diều vui vẻ.
Sau cả buổi sáng vui chơi tâm trạng Minh Châu tốt hẳn lên quên luôn chuyện hồi sáng, trên đường về cười nói liên hồi với Ánh Dương và Ánh Nguyệt đi đừng sau lại là Hạo Quan im lặng nghe.
“Nương Nương đây là lần đầu thả diều của người sao? Người có vẻ rất phấn khích”.
Ánh Dương nhảy tung tăng đi đằng trước ngón tay cuốn cuốn lấy sợi dây diều
“Khi còn nhỏ được Phụ Thân chỉ cho thả, nhưng không may mắc trúng dây điện lúc đó cũng mất hứng về nhà ăn cơm mất rồi”.
“Dây điện là gì?” Ánh Nguyệt nghe đến đây liền thắc mắc.
“Là nhánh cây cao, chỗ ta gọi là dây điện đó”.
Minh Châu biết mình là nói hớ liền nhảy số đổi từ, nàng lại nhớ ba mẹ rồi, nhớ họ đã yêu thương mình biết bao nhiêu, khi nàng bị bệnh tóc ba mẹ bạc đi không ít, nàng không thể ích kỷ mãi ở đây được, chắc chắn phải trở về thôi.
Mắt thấy đã đến cửa Cung Lục Long nàng quay qua Hạo Quan đang đi đằng sau nói:
“Cảm ơn ngươi đã dẫn ta đi chơi.
Ngươi về nghỉ ngơi trước đi “.
“Được, Hoàng Hậu nghỉ ngơi đi, Thần về trước”.
“Tạm Biệt”.
“Tạm Biệt”.
Hạo Quan nhìn thấy Minh Châu vẫy tay với mình cũng bắt chước vẫy theo, nói “Tạm Biệt” có nữa lại sẽ gặp lại sao? Hắn cuối đầu hành lễ rồi quay đi, nhưng đầu lại ngoảnh về hướng Minh Châu đứng đến mấy lần, tay không ngừng vẫy về phía nàng, vui đến cười như đứa trẻ nhỏ.
Minh Châu nhìn mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu ước chừng cũng giữa trưa liền nói với Ánh Nguyệt:
“Em đi lấy món yến đường phèn qua cho ta, chắc hẳn Kiêu Vương đã về Chính Điện ta muốn ăn cùng người, lấy 2 chén nhé”.
“Dạ Nương Nương”.
Ánh Dương nghe vậy liền vui như mở hội chạy đến nhà bếp chuẩn bị đồ, Ánh Nguyệt đứng bên cạnh cũng bắt đầu nói:
“Nương Nương, mới đi chơi về, hay là em đưa người về phòng lau sơ người chỉnh trang thay đồ mới để xinh đẹp hơn nhé”.
“Ta có xấu đến như vậy không?”
“Không xấu nhưng mà phải đẹp hơn”.
Nói rồi Ánh Nguyệt đưa Minh Châu về phòng chỉnh trang lại rồi mới đi đến Chính Điện.
Thư Phòng của Chính Điện Binh Thần đang trầm tĩnh ngồi ăn bữa trưa đối diện còn có Mộc Nhi, nàng vui vẻ bóc Hải Sản để vào chén của Binh Thần, nàng cứ nghĩ là Binh Thần giận rồi sẽ không để cho nàng đến gần nữa, ai ngờ Lý Công Công lại chạy đến Tẩm Cung nàng đang ở nói Hoàng Thượng đang Triệu Kiến, nàng liền vui vẻ trở lại nhanh chóng chạy đến chỗ này.
“Hoàng Thượng ăn thêm chút đồ đi”.
Mục Mộc Nhi gặp thêm miếng thịt bỏ vào bát cho Binh Thần.
“Đừng gắp nữa, muội cũng ăn đi”.
Kiêu Vương cầm chén của mình rời xa bàn để Mộc Nhi không gắp thêm, chàng lấy trong hộc tủ ra một dấu ấn lấy đưa cho Mộc Nhi nói tiếp.
“Đây là dấu ấn thông thương ta đưa cho Mục Mộc Lạc, Muội giúp ta đưa cho hắn”.
“Vâng”
Mục Mộc Lạc là Mục Vương bạn tốt của Kiêu Vương, mặc dù đã lâu không gặp ít cũng 5 năm, nhưng 2 người vẫn liên hệ thư tín và giữ mối quan hệ láng giềng giúp đỡ nhau ngày một đi lên.
Mộc Nhi nhận lấy ấn ký để bên cạnh nàng có chút thất vọng, gọi nàng qua chỉ là để đưa ấn ký thôi sao?
“Hoàng Hậu đến”.
Bỗng dưng bên ngoài có tiếng nói của Lý Công Công, hai người nhìn ra bên ngoài thấy bóng dáng của Minh Châu cầm khay đồ ăn bước vào, nhưng chỉ đứng ở sau tấm bình phòng, nhìn bóng dáng nàng mảnh khảnh đứng cạnh Lý Công Công không biết là đang nói gì chỉ nhìn thấy nàng cúi đầu chần chừ một hồi rồi đưa lại cái khay cho Lý Công Công, không chút do dự rời đi.
Một phút sau Lý Công Công đưa 2 chén yến lên đặt xuống bàn.
“Bẩm là Hoàng Hậu đích thân đưa đến”.
“Hoàng Hậu đâu sao không đưa vào”.
Kiêu Vương nhìn 2 chén yến ướp đá lạnh rồi nhìn Lý Công Công.
“Bẩm Hoàng Hậu nghĩ người đang 1 mình trong Thư Phòng muốn đem đồ ăn đến cùng người ăn, nhưng mà chỉ có 2 chén … Nên Hoàng Hậu không tiện … “.
Lý Công Công nói đến đây liền lấp lững vì ý nói vì bất ngờ có Quận Chúa ở đây nên Minh Châu đã nhường lại.
“Hoàng Thượng Huynh …”
Mộc Nghi chưa kịp nói gì liền thấy Kiêu Vương đứng bật dậy, chạy nhanh ra ngoài, nàng cũng vội vàng chạy theo, chạy đến bên ngoài thì mới thấy bóng Minh Châu đi cùng Ánh Dương và Ánh Nguyệt rời đi, nàng ngồi trên kiệu 8 người khiêng, một tay chống đầu không nhìn được vẻ mặt …
Kiêu Vương nét mặt tội lỗi rối bời chưa từng thấy muốn chạy theo nhưng không chạy được, chàng đứng đó nhìn bóng nàng khuất sau tán cây đi mất.
Nàng ấy có lòng đem đến 2 chén đồ lạnh cùng chàng ăn nhưng lại thành ra thế này, lòng chàng bứt rứt không thôi.
Nhìn thấy Binh Thần cứ đờ đẫn đứng đó nhìn khá lâu Mộc Nhi kéo áo chàng gọi
“Hoàng Thượng “.
Chàng bị gọi thì cũng hoàn hồn, quay lưng bước vào trong:
“Muội vào đây”.
Chàng bước vào Thư phòng lấy cái ấn kí đưa cho Mộc Nhi nói tiếp:“Muội về đi, khi nào rãnh Huynh bảo muội qua ăn tiếp”.
“Nhưng mà … “.
Mộc Nhi nhìn chằm chằm vào bát yến trên bàn, rõ ràng là Hoàng Hậu muốn nàng cùng ăn với Hoàng Thượng.
Nhận thấy ánh mắt của Mộc Nhi, Kiêu Vương vươn tay đổ 2 bát yến thành 1 bát rồi múc ăn mặc kệ người trước mặt có muốn đi hay không, vừa ăn vừa đọc tấu chương.
“Muội về đây”.
Nói rồi Mộc Nhi lủi thủi cầm đồ ra về, quay lại mấy lần nhìn Kiêu Vương đang ăn nhưng không thấy chàng ngẩng đầu lên cái nào.
Mấy ngày sau đó Minh Châu vẫn cứ luôn vô tình nhìn thấy Mộc Nhi và Binh Thần dạo Hoa Viên cùng nhau lúc nào nàng cũng phải trốn tránh để 2 người được ở riêng với nhau, nhưng nàng đâu có biết mấy cái trò vặt vẵn của nàng đều bị Kiêu Vương lưu trong mắt.
Đêm nào cũng như đêm nào Binh Thần về trễ uống say ngất ngưỡng không thấy mặt trời đâu, bình thường thì không thấy chàng để ý gì đến Minh Châu, cả ngày đi sớm về khuya, uống vào thì cứ như mẹ hắn ta tên Huệ vậy, nôn thốc nôn tháo đến khi không nôn được nữa lại kéo nàng vào lòng ngủ như chưa có gì xảy ra.
Làm ngày nào nàng cũng mất ngủ lo lắng chuẩn bị sẵn chậu và cả canh gừng chờ người nào đó không may uống say trở về.
Lần này đưa Binh Thần trở về lại là Hạo Quan, nhìn thấy bóng dáng của 2 người từ đằng xa liền vội vàng chạy đến:
“Lại uống nữa rồi”.
Minh Châu bước đến đỡ lấy cơ thể nặng nề của Binh Thần, cùng Hạo Quan đưa chàng về giường lớn, khi tiễn Hạo Quan ra khỏi cửa nàng mới phát hiện ra ở chỗ gò má có một vết tím đậm giống như vừa bị đánh:
“Hoàng Thượng đánh ngươi sao?”
Hạo Quan dùng ngón tay chạm lên mặt, mi tâm nhăn lại có chút đau nhưng nhanh chóng lại nhanh chóng che dấu bằng nụ cười:
“Không sao, vết thương nhỏ không đáng kể”.
Minh Châu không nói gì quay lưng lấy thuốc trong rương đưa cho Hạo Quan:
“Thuốc đây, bôi vào đi, đừng để vì ta mà vết thương chồng vết thương ta rất ngại”.
Hạo Quan nắm lấy bàn tay đang cầm thuốc của Minh Châu, đôi mắt rũ xuống, chàng lại thở dài rồi cười gượng gạo:
“Hoàng Hậu biết vì người mà ta bị đánh sao?”
Minh Châu nhét thuốc vào tay hắn rồi rút tay ra nhìn lên:
“Lại không phải sao? Đừng có cố chấp mạo hiểm vì ta làm gì “.
“Nhưng ta là thật lòng”.
Không chịu thua Hạo Quan lại vươn tay chụp lại tay của nàng tiếp tục nói
“Hoàng Thượng nếu như không có tình cảm với Hoàng Hậu nữa Thần có thể đưa Hoàng Hậu đi, cao chạy xa bay đừng vì vậy mà làm tổn thương chính mình có được không?”.
“Âu Dương Minh Châu”.
Đột nhiên trong phòng lại có tiếng Binh Thần gọi lớn, chàng đang ngồi dậy tìm bóng dáng của Minh Châu
“Không, ngươi buông ra đi, ta vẫn muốn bên cạnh Hoàng Thượng “.
Minh Châu giằng lại tay mình nhìn vào phòng nơi có tiếng của Binh Thần đang gọi tên nàng.
Rút khỏi tay của Hạo Quan nàng liền mở cửa chạy vào trong đóng sầm cửa lại để cho hắn đứng ở ngoài, nhìn trong tay hộp thuốc nhỏ chàng tức tối đập tay vào cột bên cạnh.
Đã mấy lần hắn nhìn thấy Kiêu Vương cùng với Mộc Nhi đi cùng nhau, Hoàng Hậu thì từ phía xa nhìn lén lại sợ sệt bị nhìn thấy mà trốn đi.
Đến tối nay hắn cùng Kiêu Vương uống rượu, Binh Thần hơi say lại còn nói với hắn:
“Đừng có đến tìm Hoàng Hậu của Trẫm nữa, tránh xa ra đi”.
“Hoàng Thượng dạo này đối xử với Hoàng Hậu tốt lắm hả?”.
Hạo Quan cũng bất bình lên tiếng không chịu thua.
“Đó là chuyện Phu Thê của Trẫm đừng có xen vào”.
“Nếu Hoàng Thượng không đối tốt được với Hoàng Hậu thì phế Hậu đi, không phải chỉ có mình Hoàng Thượng yêu quý Hoàng Hậu đâu”.
“Tên điên này”.
Bốp
Kiêu Vương đứng bật dậy đánh thẳng mấy cái vào mặt Hạo Quân lại túm lấy áo của hắn quát lớn:
“Đừng quá phận, đừng tưởng Trẫm xem trọng ngươi thì ngươi muốn nói gì thì nói.
Hoàng Hậu là Nương Tử của Trẫm không có chuyện Phế Hậu ở đây đâu, biết không?”..