Trả Nợ

Hạ Lâm Chu ghé tai lên cửa phòng nghe trộm một hồi vẫn chẳng thấy gì, không biết do phòng cách âm quá tốt hay bên ngoài vốn dĩ không nói chuyện nữa, một tiếng rì rầm cũng không nghe thấy, đành hậm hực leo lên giường chơi điện thoại.

Lúc Văn Tầm Xuyên về lại phòng, Hạ Lâm Chu đang ngủ quên trên giường. Gã gập một chân ngồi chồm ra giữa giường, vỗ vỗ nhẹ mặt Hạ Lâm Chu, “Ra ăn sáng.”

Hạ Lâm Chu nghiêng đầu, vùi mặt vào trong gối, mơ mơ màng màng gỡ tay gã ra. Văn Tầm Xuyên cúi người cắn nhẹ lên vành tai hắn kéo kéo, tay luồn vào trong chăn mỏng sờ soạng cơ bụng rắn chắc. Vừa xoa được mấy cái, cổ tay gã đã bị tóm được, sau đó một cánh tay ôm chặt lấy eo gã xoay một cái.

Văn Tầm Xuyên bị lật xuống nệm, Hạ Lâm Chu mạnh mẽ đè chặt lên người, vùi cái đầu bờm xờm như một con chó xù lên cổ gã, “Mẹ anh về rồi à?”

“Ừm, em vào phòng một lát là mẹ đi rồi.” Văn Tầm Xuyên rút bàn tay bị hắn cầm chặt ra, vòng ra sau lưng hắn sờ sờ, “Ngủ sao không thay đồ ra?”

“Không phải.” Hạ Lâm Chu lắc đầu, lại tiếp tục vùi đầu lên cổ gã cọ cọ, nói bằng giọng mũi, “Ngủ quên thôi.”

Giọng Hạ Lâm Chu nghe chẳng khác gì đang làm nũng, Văn Tầm Xuyên không nhịn được nữa, gã tóm lấy cằm Hạ Lâm Chu vẫn còn mê ngủ kéo đến trước mặt hôn lên môi hắn.

Hạ Lâm Chu mở miệng, đầu lưỡi mang theo hương bạc hà chanh vừa mới súc miệng luồn vào. Hơi thở tươi mát đánh thức cơn buồn ngủ, Hạ Lâm Chu cũng đảo lưỡi đáp lại. Bài tay Văn Tầm Xuyên niết trên cằm hắn, vuốt ve hàm dưới rồi luồn ra sau véo nhẹ lên cổ.

Hạ Lâm Chu mút lấy đầu lưỡi gã, vật giữa hai chân đã bắt đầu cứng lên, thúc thúc mấy cái lên người gã. Văn Tầm Xuyên không nhịn được nữa, gã túm lấy ót hắn né tránh cái hôn, “Này em vừa phải thôi..”

Hạ Lâm Chu cọ đỉnh đầu vào lòng bàn tay Văn Tầm Xuyên, rồi cúi xuống day day môi dưới gã, vẫn cứ nâng eo thúc nhẹ lên người gã, nhừa nhựa nói, “Cho cạ xíu thôi mà, đừng nhúc nhích.”


Văn Tầm Xuyên đành nằm một lúc chiều hắn, sau đó quyết liệt đẩy hắn ra, đứng dậy xuống giường. Hạ Lâm Chu ngáp một cái, gian nan chống tay cũng bò theo xuống giường.

Văn Tầm Xuyên cởi áo thun dài tay ra, vừa tìm gì đó trong ngăn kéo vừa nói, “Ra ăn sáng đi, đồ ăn giao đến rồi.”

Hạ Lâm Chu híp mắt trơ mặt ra một lúc mới thò tay gãi ót, “Ừmmm”. Hắn ngẩng đầu, thấy Văn Tầm Xuyên cầm một cái áo thun ngắn tay thay vào, lập tức lo lắng, “Anh đi ra ngoài à? Này đừng đi, lỡ đâu lại gặp mấy thằng thần kinh…”

“Không có đi. Thay áo thôi, tại trời nóng quá.” Văn Tầm Xuyên tròng áo thun vào người, khép cửa tủ, rồi quay lại, khoanh tay nheo mắt nhìn hắn, “Tối hôm qua sao rồi? Quay tay giải quyết?”

“Còn không phải tại anh sao?” Hạ Lâm Chu duỗi cái eo lười, xốc chăn xuống giường.”

“Nhưng anh không có nói em gặm anh.” Văn Tầm Xuyên chỉ cổ mình, lườm hắn.

Hạ Lâm Chu bước lại ôm eo gã, cong mắt biện hộ, “Tại kế bên có người đẹp ngủ say, không cầm lòng được.”

Văn Tầm Xuyên ái ngại nhìn hắn, “Em có thể..ờ…đừng có nó mấy cái câu sú đện được không?

Hạ Lâm Chu cau mày, “Thích!”

Văn Tầm Xuyên đành cười trừ, nâng tay câu lấy cổ hắn, thấp giọng nói, “Nay rảnh thì ra ngoài mua gel bôi trơn đi.”

“Hở?” Hạ Lâm Chu nhìn nhìn, “Hôm nay có hứng rồi à?”

“Ừ.” Văn Tầm Xuyên đẩy hắn ra. Hạ Lâm Chu tò tò đi theo gã ra phòng ngủ, đến bàn ăn kéo ghế dựa ra ngồi xuống. Hắn nhìn Văn Tầm Xuyên mở túi giấy đặt chai sữa đậu nành lên bàn, lựa lời hỏi, “Nãy mẹ anh có nói gì không, chuyện chúng ta đó? Thấy anh có vẻ vui.”

“Không nói gì cả.” Văn Tầm Xuyên chẳng buồn ngẩng đầu, chăm chú mở giấy gói panini đẩy đến trước mặt hắn, “Hầm canh xương xong đi mất rồi.”

“Không nói gì?” Hạ Lâm Chu vừa uống sữa vừa hỏi, “Vậy sao anh…”

“Có biết không nói gì nghĩa là sao không?” Văn Tầm Xuyên mở một cái hamburger ra cắn một miếng, “Là không phản đối…. Em nhìn chằm chằm anh làm gì?”

Hạ Lâm Chu đẩy đẩy panini trước mặt, “Đổi được không?”


Văn Tầm Xuyên cúi xuống nhìn cái burger trong tay, “..Anh lỡ cắn rồi.”

“Em không ngại đâu.”

“Không phải là ngại…” Văn Tầm Xuyên nhìn hắn, bất đắc dĩ đẩy hamburger qua, kéo phần panini về, “Không muốn ăn sao lúc gọi món không nói.”

Hạ Lâm Chu vui vẻ há mồm cắn ngay chỗ gã vừa cắn, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói, “Nãy muốn ăn giờ lại không muốn.”

Văn Tầm Xuyên nhăn mặt, “Lúc đang nhai đừng có nói chuyện!!”

Ăn xong bữa sáng, Hạ Lâm Chu nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ. Hắn

“Anh hai ơi, cho em tiền mua đồ điii.”

Văn Tầm Xuyên khoanh tay tựa lên bàn cơm liếc hắn, “Nuôi ăn nuôi uống giờ phải cấp tiền tiêu vặt luôn à?”

“Giờ còn đang nhạy cảm, thẻ em bị khoá hết rồi.” Hạ Lâm Chu trưng ra da mặt dày dạn, uốn éo cái thân to tướng kéo kéo tay gã, dẻo quẹo gọi, “Anh à~nhanh lên, 100 tệ thôi~”

Văn Tầm Xuyên lia mắt nhìn đồng hồ rồi lại nhìn hắn, “Còn chưa đến 12 giờ?”

“Có gì đâu!” Hạ Lâm Chu tỉnh rụi, “500 anh em đang hừng hực khí thế, cần phải “ra quân” gấp.”


Văn Tầm Xuyên gục gặc đầu, treo túi rác vừa dọn lên cánh tay thạch cao của Hạ Lâm Chu: “Đi xuống lầu vứt rác.”

“Còn tiền đâu?”

“Mấy “anh em” của anh da mặt mỏng lắm, ban đêm mới chịu ra.” Văn Tầm Xuyên vỗ vỗ bờ vai hắn, “Còn “anh em” của em đêm qua tử nạn hàng loạt, nên tĩnh dưỡng một chút đi.

“Không cần, không cần đâu!” Hạ Lâm Chu triều Văn Tầm Xuyên bóng dáng hô, “500 anh em của em rất kiên cường!”

“Bấm nút đi đổ rác mau!”

“…… Biết rồi.”



Mấy chữ “Anh” mình bôi nghiêng bản gốc là Ca ca á…chứ ko phải xưng hô tiếng việt…

Tưởng tượng ông Chu õng ẹo gọi “Chuan cưa cưa” thôi cũng nổi hết da gà…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận