"Mà em gái này, con heo kia ở đâu ra thế?"
Niệm Mị chỉ chỉ cây cung nỏ trong tay mình, cười nói: "Em giết!"
Người phụ nữ tò mò tiến tới, tấm tắc bảo lạ.
"Đây là bảo vật gì, lợi hại đến thế à? Có thể khiến một người phụ nữ chân yếu tay mềm cũng lên núi săn thú được à?"
"Cái này gọi là cung nỏ, sau này em sẽ giải thích cho tẩu tử sau, làm phiền tẩu tử gọi mọi người tới xử lý con heo này một chút rồi mình cùng nhau nấu cơm cho mấy vị đại ca!"
"À, được!"
Người phụ nữ nghe vậy liền vội vàng chạy tới gọi người, hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện một người phụ nữ như Niệm Mị lại có thể vác một con lợn rừng lớn hơn năm mươi ký đem về là một chuyện ngoài sức tưởng tượng đến thế nào.
Chỉ đổ thừa việc cung nỏ đã khiến cô ấy đủ đả kích lắm rồi nên cô cũng quên hỏi chuyện này.
Bóng dáng người phụ nữ càng lúc càng xa, Niệm Mị cũng thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
Sợ là số lần ăn thịt của thôn dân này trong một năm chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tuy rằng bọn họ không có nghĩa vụ phải giúp cô, nhưng cô cũng không phải là loại người thích nợ người khác, cho nên cô còn muốn tìm thêm vài thứ gì đó để ăn.
Dù sao sau này vẫn còn nhiều chuyện cần dùng đến bọn họ.
Chờ đến khi Niệm Mị quay về thì thịt heo đã vào nồi.
Một đám trẻ gần đó đang nô đùa vô cùng vui vẻ.
Mấy người phụ nữ đang tụ lại nói chuyện phiếm, bên cạnh còn có vài người già đang trò chuyện.
Trên mặt mỗi người đều treo nụ cười vui vẻ tươi cười.
Mà những người này đều là người nhà của mấy người đàn ông kia.
Trong tay Niệm Mị cầm hai con thỏ hoang to mập, còn xách theo mấy con gà rừng.
Nhưng mà tất cả đều là do cô bắt sống, không có con nào bị thương cả.
Người phụ nữ trước đó, cũng chính là A Vân nhìn thấy Niệm Mị trở về liền vui vẻ tới đón.
"Em gái em về rồi đấy à!"
Những người khác đang nói chuyện nghe vậy cũng quay sang nhìn, mồm năm miệng mười khen Niệm Mị, đáy mắt đều là sự cảm kích chân thành.
Niệm Mị dịu dàng cười đáp lại từng người, rồi chờ mọi người nói xong mới nhốt con thú trong tay vào trong nhà A Vân.
"Tẩu tử, thịt heo sắp chín rồi đúng không? Em đến gọi mấy vị đại ca về ăn cơm!"
A Vân gật đầu, nụ cười không dấu được sự kích động.
Nhà các cô ấy đã hai năm rồi không được ăn thịt heo.
Lần này cuối cùng cũng có thịt để ăn rồi!
Niệm Mị gọi mấy người đàn ông trở về, một đám người vui vui vẻ vẻ ăn một miếng thịt to.
Ăn rồi lại ăn, không biết là ai bắt đầu khóc trước.
Sau đó cả đám người trừ trẻ con đều bật khóc.
Ở nơi này của bọn họ vốn rất nghèo nàn, mà thôn của họ lại thuộc diện nghèo trong nghèo, cho nên trên thực tế một năm ăn không có lấy một lần thịt.
Dã thú trên núi thì nhiều nhưng đều hung tợn, đã có không ít người dân muốn lên núi tìm chút đồ ăn đều chết không hiểu nguyên do ở trên đó, cho nên sau đó cũng chẳng ai dám lên núi.
Những người như bọn họ, cơm ăn còn không đủ no, muốn đi mua thịt vốn dĩ chỉ là chuyện viễn vông trên trời.
Những miếng thịt có thể ăn được đều là những động vật nhỏ chạy từ trên núi xuống, bị bắt được nên mới có một chút thịt để ăn.
May mắn thì một năm có thể bắt được vài lần, còn xui xẻo thì đến mấy năm cũng không bắt được lấy một lần, cũng có nghĩa là mấy năm liền đều không có thịt mà ăn.
Bọn họ không có tiền, ngay cả chuyện nuôi dưỡng gia cầm cũng mua không nổi.
Cho nên người nơi này phần lớn đều đã một năm không được ăn thịt, thật vất vả được ăn lại thịt thì đều nghẹn ngào khóc.
Giọng điệu nức nở nho nhỏ vang lên, rồi đến ngay cả mấy người đàn ông cũng khóc.
Mấy đứa trẻ đang vui chơi bỗng im lặng lại, dường như cũng ý thức được có chuyện gì.
"Mọi người đừng khóc mà, tôi, Hà Tâm này bảo đảm sau này sẽ để cho mọi người đều có thịt ăn mỗi ngày!" Giọng nói dịu dàng của Niệm Mị vang lên, cảm xúc đê mê tiêu tán, lại làm người ta tin phục đến lạ thường.
"Được! Tôi tin em Hà!"
"Tôi cũng tin em Hà!"
"Chúng ta đều tin em ấy!"
Tiếng reo đồng loạt vang lên, sau đó cả đám người lại cười đùa vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, ai nấy cũng đều ăn no nê, Niệm Mị mới bắt đầu đưa mấy vật sống mà mình bắt được cho mấy người đàn ông.
Năm người, mỗi người một con gà rừng, một con thỏ hoang!