Chỉ thấy ngoài cửa sổ nhà Niệm Mị có hai người đang ngồi xổm, ăn mặc rách nát, gầy gò như que củi.
Hai người kia vừa thấy cửa mở liền lập tức đứng lên, chạy đến trước mặt Niệm Mị.
"Cuối cùng mày cũng mở cửa rồi đấy à, có biết tao đợi bao lâu rồi không hả? Còn không mau lấy đồ ăn trong nhà ra đây, mày muốn để tao chết đói hả!" Khương Nghiên vừa thấy Niệm Mị liền chửi mắng một trận.
Niệm Mị thần sắc ôn hoà nhìn bà ta trong chốc lát rồi mới nói: "Vị này...!Lão bà bà, bà là ăn xin à? Nếu mà là ăn xin thì thái độ của bà cũng quá kém rồi, tôi không muốn bố thí đồ ăn cho bà đâu!"
Khương Nghiên sững sờ ở tại chỗ, ngay sau đó tức giận trừng mắt nhìn Niệm Mị.
"Mày cái đồ tiện..." Lời thô tục buộc miệng thốt ra bỗng nghẹn lại nơi yết hầu, không biết bà ta nghĩ tới cái gì, đáy mắt liền có chút hoảng sợ.
Nhưng mà sự tham lam lại nhanh chóng che dấu nét hoảng sợ kia.
"A Tâm à! Mẹ là mẹ chồng của con đây mà, con quên rồi sao? Con nhìn nó đi! Nó là chồng của con Khương Dương đây này!"
Ánh mắt ôn hoà của Niệm Mị bỗng trở nên trào phúng, rồi đảo vài vòng trên người hai người bọn họ.
Sau đó dường như mới nhớ hai người là ai.
"Ôi ~ hoá ra là Khương Dương à! Nhưng mà tôi có mẹ chồng và chồng từ khi nào nhỉ? Tôi nhớ mình chỉ là một người vợ bị bỏ rơi! Lẻ loi một mình đây!"
Khương Dương không nói gì, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Niệm Mị, trong mắt có hận, có tang thương, có uy hiếp...
Nụ cười của Niệm Mị không đổi, mặc kệ Khương Dương đang nhìn cô với ánh mắt như thế nào đi chăng nữa, thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến cô cả.
Thấy Khương Dương không nói lời nào, Khương Nghiên đành phải mở miệng.
"A Tâm à! Lúc trước là mẹ không đúng, bây giờ con về nhà họ Khương cùng mẹ được không? Hoặc là mẹ và Khương Dương chuyển đến ở nơi này với con cũng được."
Niệm Mị vẫn tươi cười ôn hoà mà không nói gì với Khương Nghiên.
Bà ta cho rằng Niệm Mị là đang chấp nhận cho mình vào trong ở, vì thế đang chuẩn bị đi vào.
Ai ngờ Niệm Mị lại xoay người một cái, vào nhà! Đóng cửa!
Động tác của Niệm Mị không hề có dấu hiệu báo trước nào, nhưng lại tiêu sái lưu loát.
Khương Nghiên sững sờ tại chỗ, ngay sau đó liền bùng nổ.
"Hà Tâm, mày mở cửa cho tao, mày chính là con dâu nhà họ Khương này, vậy mà lại dám để mẹ chồng ở ngoài cửa, mày có còn lương tâm không vậy hả?"
Niệm Mị đóng cổng nhà rồi kéo một cái ghế và ngồi trong sân nghe Khương Nghiên chửi càng lúc càng gầm gừ.
Khương Nghiên mắng vài câu liền cảm thấy mệt, mấy ngày nay bà ta và Khương Dương thật sự không có ăn gì cả.
Từ khi Niệm Mị rời đi, ánh mắt người thôn Hồng nhìn họ liền thay đổi.
Việc làm ăn của Khương Dương cũng chẳng ai thèm ngó ngàng ủng hộ, vì thế hoàn toàn suy sụp.
Không có thu nhập, Khương Nghiên định trồng trọt, nhưng mà từ khi gả vào nhà họ Khương đến nay bà ta chưa từng đụng tay vào chuyện gì, huống chi là chịu làm mấy việc đồng áng như này.
Từ nhỏ, Khương Dương đã không làm những chuyện như vậy, càng không cần phải nói, trước kia bọn họ vẫn cảm thấy mình vượt trội hơn người khác, cho nên cũng đắc tội không ít người.
Không ai đồng ý giúp bọn họ một tay, hai người đi khắp nơi rồi liền đến chỗ ăn xin.
Nơi này vốn là một nơi nghèo nàn, làm sao có thể có gì để ăn được, không đói chết đã là may lắm rồi.
Trong một lần vô tình họ nghe được chuyện của Niệm Mị, sau đó họ liền tìm đường đi đến nơi này của Niệm Mị.
Khương Nghiên cảm thấy Niệm Mị là con dâu của mình, việc nuôi dưỡng mình là chuyện theo lẽ thường tình, ho nên bà ta và Khương Dương liền vui mừng tới.
Trên dọc đường đi ngay cả nước cũng không thèm uống, định chờ đến nơi của Niệm Mị để được ăn cơm đấy chứ.
Ai ngờ Niệm Mị lại đóng sập cửa lại.
Sau khi mắng đủ mệt, Khương Nghiên liền ngồi bệch xuống mặt đất.
Còn Khương Dương không biết đang suy nghĩ cái gì, một lúc sau hắn mới đứng lên rồi đến gõ cổng nhà Niệm Mị.
Nghe thấy tiếng đập cửa, Niệm Mị mặc kệ mà ngồi ở trong sân, ánh ắt ôn hòa dường như có thể xuyên qua cổng mà nhìn thấy hai người ngoài kia vậy.