"Ôi" bác gái vừa nghe liền vui vẻ.
"Cô bé! Một bạn trai lớn lên đẹp trai như vậy, lại còn chu đáo vậy không dễ tìm đâu, nhất định phải quý trọng thật tốt đấy nha!"
Bác gái tận tình khuyên bảo Mộc Duyệt Nhi, Mộc Duyệt Nhi lập tức liền đỏ mặt.
Vươn tay nhéo vào eo Niệm Mị một cái, trách cô nói xằng nói bậy.
Ý cười ôn nhu trên mặt Niệm Mị càng sâu thêm vài phần.
"Em ấy tương đối dễ xấu hổ!"
"Ôi, thời đại nào rồi, muốn tìm một cô gái dễ ngây thơ như vậy cũng không dễ nha! Con trai con phải biết quý trọng đấy!"
Niệm Mị cười đồng ý.
Vừa vặn bác trai cũng làm gà xong, đem gà đưa cho Niệm Mị.
Niệm Mị nhận lấy, đem tiền giao cho bác gái sau đó lễ phép nói cảm ơn, mang theo Mộc Duyệt Nhi rời đi.
Lại đi mua một ít đồ ăn, Mộc Duyệt Nhi vẫn luôn liên tục bị người trêu chọc, đỏ ửng trên mặt chưa từng biến mất.
Cho đến khi mua gần như đầy đủ rồi, Niệm Mị mới cùng Mộc Duyệt Nhi trở lại ký túc xá.
Lúc này đã 6 giờ chiều, sắc trời đã bắt đầu tối.
Trong tay Niệm Mị cầm theo những đồ đã mua, Mộc Duyệt Nhi đi ở bên cạnh cô.
Hai người bước chậm trên đường nhỏ trong vườn trường, tựa như một đôi người yêu thật sự.
Nam soái khí, nữ thẹn thùng.
Có bạn học từ bên người đi ngang qua, thỉnh thoảng còn sẽ nghe thấy những từ như thật xứng đôi, thật đằm thắm.
Trên mặt Niệm Mị không có biểu cảm gì, còn Mộc Duyệt Nhi lại là tươi cười hạnh phúc.
Cô ấy cảm giác bạn cùng phòng này của mình cho bản thân mình rất nhiều bất ngờ, quá nhiều lần đầu tiên, quá nhiều mới lạ thử nghiệm làm cả người cô ấy đều tràn đầy vầng sáng của hạnh phúc.
Trở lại ký túc xá, Niệm Mị bảo Mộc Duyệt Nhi ngồi trên sô pha ở phòng khách xem TV, còn mình thì đi nấu cơm.
Bởi vì canh gà cần chế biến, yêu cầu thời gian khá dài.
Chờ đến lúc Niệm Mị đem tất cả đồ ăn bưng lên bàn, đã là 8 giờ tối.
Giờ phút này Mộc Duyệt Nhi đã đói đến mức trước ngực dán sau lưng*, đặc biệt là lúc nhìn đến một bàn tràn đầy thức ăn, cả người lẫn tinh thần đều phấn chấn lên.
*hình như ý nói là bằng phẳng thì phải, ý nói đói đến bụng dẹp lép.
Ai hiểu rõ nghĩa thì giải thích hộ giúp Hy nhé.
Niệm Mị múc một chén canh gà cho cô ấy, nhẹ nhàng cười nói: "Nếm thử xem, đây là lần đầu tiên tôi tự mình xuống bếp vì người khác, người trong nhà tôi cũng chưa có ăn qua cơm tôi làm đâu đấy!"
Tay Mộc Duyệt Nhi bưng canh gà bỗng dừng lại, không thể tin được nhìn Niệm Mị.
Niệm Mị dịu dàng cười nhìn cô ấy, giống như một người trí thức Âu Châu vừa ôn hòa lại kiên nhẫn.
Mộc Duyệt Nhi nhận lấy canh gà, cũng mặc kệ có nóng hay không, trực tiếp uống vào.
Canh gà quả thật rất dễ uống, có hương vị gia đình.
Mộc Duyệt Nhi uống uống, nước mắt liền rớt xuống.
Niệm Mị cũng phát hiện không đúng, vội từ trong tay cô ấy nhận lấy canh gà, đem cằm cô ấy nâng lên.
Nhìn cô ấy rơi lệ đầy mặt, có chút hoảng sợ.
"Cậu làm sao vậy? Có phải bị bỏng rồi hay không? Đừng khóc nữa? Chúng ta đi bệnh viện!"
Mộc Duyệt Nhi nhìn bộ dáng Niệm Mị có chút hoảng loạn, trong lòng ấm áp, bỗng nhiên nở nụ cười.
Niệm Mị ngơ ngác nhìn cô ấy, giống như không rõ cô ấy đang cười cái gì.
"Diệp Ni! Cậu thật tốt!"
Niệm Mị giật giật khóe miệng, thấy cô ấy không có chuyện gì nữa, liền bình ổn.
"Vừa khóc vừa cười, cậu thật là kỳ lạ!"
Mộc Duyệt Nhi oán trách trừng mắt liếc xéo cô một cái.
"Không phải là do tớ quá cảm động sao! Lần đầu tiên có người nấu cơm cho tớ, quan tâm tớ!"
Niệm Mị nở nụ cười dịu dàng quyến rũ.
"Tôi cũng không phải là người tốt! Tôi là ác ma nha! Ngàn vạn lần không cần cảm động, bằng không về sau sẽ hối hận!"
Niệm Mị là thật tình khuyên bảo cô ấy, Mộc Duyệt Nhi đương nhiên cho rằng Niệm Nị đang nói giỡn.
"Tớ cũng cảm thấy cậu là ác ma, mới sẽ không bởi vì cậu mà cảm động đâu!"
Niệm Mị cười cười, không nói lời nào.
Cô quả thật là ác ma nha, đối với điểm này cô cũng không nói bừa, nhưng là vì sao mà không ai tin đây?