Trong một lần lẻn vào thượng thư phủ thấy được dung nhan của Mạch Phỉ - thứ nữ phủ thượng thư, Dực hoàng liền kinh ngạc, ngay lập tức trong đầu liền hiện ra một kế hoạch hoàn mỹ.
Nhưng Mạch Phỉ lại chưa từng lộ diện trước mặt người ngoài nên Dực hoàng đã bố trí Mạch thượng thư khiến ông phạm sai lầm lớn, tịch thu tài sản, chém hết cả nhà.
Vào thời điểm hành hình Dực hoàng đến hiện trường nhìn thấy Mạch Phỉ liền đem nàng vào cung, sủng đến tận trời.
Mạch Phỉ vốn còn sợ hãi hắn, sau đó dần dần chậm rãi yêu.
Tính tình nhút nhát ban đầu biến thành kiêu căng, càng về sau càng không coi ai ra gì.
Vì quá yêu Dực hoàng, Mạch Phỉ đều tràn ngập hận đối với mỗi nữ nhân ý.
Chỉ sợ Dực hoàng bỗng nhiên bị các nàng cướp đi.
Dưới các loại lo lắng sợ hãi ngày càng tích tụ, Mạch Phỉ đánh một phi tần, từ đó nàng ta cảm nhận được một loại sảng khoái, làm nàng ta liền thích gây khó dễ cho phi tần hậu cung.
Song cũng chỉ là phạt quỳ, hoặc là cầm chén nước đứng nửa ngày, cũng đều là chuyện nhỏ không ảnh hưởng gì.
Cho dù có người tìm Mạch Phỉ gây phiền phức, thì nàng ta cũng chỉ đánh người một trận mà thôi, chưa bao giờ hại đến mạng người.
Nhưng vào miệng người có tâm hãm hại, Mạch Phỉ liền biến thành nữ nhân tội ác tày trời.
Chỉ là như vậy thì Dực hoàng vẫn vô cùng sủng ái nàng ta như trước, thanh danh họa quốc yêu phi cứ như vậy truyền khắp tứ quốc.
Một năm sau khi thanh danh yêu phi của Mạch Phỉ truyền ra, Dực hoàng mang về một nữ tử không rõ thân phận từ bên ngoài hoàng cung.
Nàng có y thuật cao minh, đối nhân xử thế càng thêm ôn hòa lễ dộ.
Dực hoàng dần mất đi hứng thú với Mạch Phỉ, biếm Mạch Phỉ vào lãnh cung chẳng quan tâm.
Toàn bộ Dực quốc mừng rỡ, tung hô nàng là thần tiên chuyển thế, tới giải cứu hoàng đế bọn họ.
Dực hoàng lập nữ tử này làm hậu, cũng vì nàng giải tán hậu cung, cả nước không một ai phản đối, cả nước chúc mừng.
Ngày thứ hai sau khi phong hậu Mạch Phỉ liền nhìn thấy Dực hoàng.
Hắn nói cho nàng tất cả chân tướng, người nhà của nàng là bị hắn hại chết, khiến nàng trở thành yêu phi, cũng chỉ là để nữ nhân kia được quang minh chính đại trở thành hoàng hậu của hắn mà thôi.
Hắn nói hắn chưa bao giờ yêu nàng.
Hắn nói hắn vẫn luôn lợi dụng nàng.
Sau khi Mạch Phỉ biết hết tất cả oán khí ngút trời.
Nàng tự hỏi rốt cuộc mình đã làm sai điều gì mà phải nhận lấy sự đối xử như vậy? Lẽ nào là do nàng lớn lên khuynh quốc khuynh thành sao?
Lớn lên xịn đẹp liền phải chịu tai bay vạ gió như vậy sao?
Nàng hận, nàng oán.
Nàng muốn trả thù Dực hoàng! Muốn trả thù nữ nhân kia!
Hồi tưởng lại toàn bộ ký ức của Mạch Phỉ, Niệm Mị cười dịu dàng nhìn cung nữ đang nhìn tay mình đến sững sờ.
Mệ Nguyệt ngây ngốc nhìn vết máu trên tay Niệm Mị ngu ngơ hỏi: "Nương nương, người không đau sao?"
Ừm, thật là thật là một đứa bé gái đáng yêu.
Niệm Mị thu tay lại, thấy bên trên có một vết máu nhỏ, lấy khăn ra lau đi.
"Ta không đau! đứng lên đi!"
Mê Nguyệt nghe lời đứng lên, cúi đầu đứng một bên.
"Ngẩng đầu lên!"
Mệ Nguyệt nghe lời ngẩng đầu, vết máu đỏ nằm trên cái trán trắng nõn có vẻ gây sự chú ý đến lạ thường.
Niệm Mị đổi cái khăn tay khác, đưa cho nàng lau đi máu trên đầu, nhẹ nhàng dời đi lực chú ý của Mê Nguyệt.
"Trở về bôi chút thuốc đi.
Cái trán cũng bị đập đến vỡ, dùng sức đập như vậy làm gì.
Ta có đáng sợ như vậy sao?"
"Không, không phải, nương nương ngài thật tốt." Mê Nguyệt vội vàng giải thích sợ Niệm Mị hiểu lần.
Nàng chỉ là nghe người ta nói Mạch hoàng phi là nữ nhân độc ác, phương thức tra tấn người nhiều đến mức không đếm hết, có thể làm người ta sống không bằng chết.
Ở trong hoàng cung này, cho dù có đặc tội với hoàng thượng cũng không nên đắc tội với Mạch hoàng phi.
Nàng vốn nghĩ rằng cho dù những tin đồn này không hoàn toàn là sự thật, nhưng mà có nhiều người nói như vậy thì khẳng định là Mạch hoàng phi cũng rất giỏi hành hạ người.
Chỉ là Mê Nguyệt lại không nghĩ đến Mạch hoàng phi lại dịu dàng như vậy, mà lúc trước mình lại hiểu lầm nương nương, Mê Nguyệt cảm thấy vô cùng xấu hổ.