"Chủ nhân, vì sao cô lại muốn làm như vậy thế?"
A Ly mê mang nhìn kiệu hoa đi xa.
"Bởi vì tôi muốn biết, tình yêu của bọn họ kiên định đến nhường nào!"
"Tình yêu? Đó là cái gì thế!" A Ly quay đầu nhìn Niệm Mị, dường như đang đợi cô giải thích một câu.
Ánh mắt Niệm Mị không có tiêu cự, giọng nói cũng có chút rời rạc.
"A Ly, tình là một thứ đồ vật rất đáng sợ mà ngôn ngữ không thể nào hình dung nó được cả.
Cưng chỉ có thể tự mình đi lĩnh hội mà thôi, nhưng mà cưng tốt nhất đừng dính vào nó, vì nó sẽ huỷ hoại tất cả tâm trí của cưng! Tình yêu chỉ là một loại trong tình!"
(Một con Ác ma vô tình đi giảng đạo lý cho một con hồ ly ngây thơ be like:>)
"Ờ!"
Vừa nghe thấy giọng điệu này của A Ly, Niệm Mị liền biết nó không hề để vào tai.
Nhưng mà mấy thứ này, cô đã nói rồi, có nghe hay không thì cũng chẳng có gì liên quan đến cô nữa!
Thân ảnh Niệm Mị bay vọt lên trên nóc nhà, theo sát theo sau kiệu hoa.
Diệu phủ giăng đèn kết hoa nhưng lại không có một người khách nào cả.
Ngay cả người hầu cũng ít đến đáng thương, quạnh quẽ có chút đáng sợ.
Đi qua khu chợ náo nhiệt, đến Diệu phủ lại vô cùng an tĩnh làm Hoa Nhị cảm giác có chút kì lạ.
"Ngôn ca ca?"
"Ừ! Có gì không?"
Nghe thấy giọng nói của Diệu Mạc Ngôn làm lòng Hoa Nhị hơi hơi yên ổn một chút.
"Không có gì!"
Qua chậu than, bái đường...!rồi thành thân, theo trình tự từng cái một được tiến hành.
Ngoại trừ không có khách khứa ra thì tất cả đều bình thường!
Lúc Hoa Hinh còn ở thế giới kia, hai người mới thành thân, nhưng lần này Niệm Mị tới, hai người lại thành thân sớm hơn trước, đã không còn vật chất, không biết hai người còn có thể trở thành một đôi thần tiên quyến lữ được không đây.
Vốn dĩ Hoa phụ không có ý định gả Hoa Nhị cho Diệu Mạc Ngôn, nhưng mà Niệm Mị sử dụng một chút thủ đoạn nhỏ làm Hoa phụ đồng ý chuyện hôn sự này.
Trong cái thời đại trọng nam khinh nữ này, có rất nhiều thứ còn quan trọng hơn cả một người phụ nữ.
Nhìn bóng dáng Hoa Nhị tiến vào phòng tân hôn, Niệm Mị liền xoay người rời đi, nhưng A Ly lại không hề động.
Trong mắt nó đã không còn mê mang nữa, mà chỉ còn lại lạnh nhạt.
Màn đêm buông xuống, Hoa Nhị ngồi trên giường cả một ngày, vẫn chưa ăn được thứ gì cả nên giờ phút này nàng ta có chút hoa mắt choáng váng.
Nếu không phải vì duy trì hình tượng của mình thì nàng ta đã sớm mệt nằm liệt trên giường rồi.
Tuy rằng không có khách khứa, nhưng mà Diệu Mạc Ngôn vẫn như thường lệ đến lúc nửa đêm mới tới phòng tân hôn.
Hỉ bà và nha hoàn không biết đã đi nơi nào, toàn bộ tân phòng yên lặng đến đáng sợ.
Cửa bị người đẩy ra, phát ra tiếng động kẽo kẹt chỉ cửa cũ mới có.
Khuôn mặt Diệu Mạc Ngôn tươi cười, chậm rãi đi tới trước mặt Hoa Nhị.
Hoa Nhị có chút khẩn trương siết chặt khăn tay đang cầm, trong lòng cũng có chút chờ mong.
Qua một lúc sau khăn voan mới bị vén lên.
Dao nhỏ lạnh băng kề sát trên mặt Hoa Nhị.
Vẻ mặt chờ mong của nàng ta trở nên cứng đờ.
"Ngôn ca ca, chàng muốn làm gì?"
Trong tay Diệu Mạc Ngôn cầm một chiếc dao găm, mỉm cười nhìn Hoa Nhị.
"Nhị nhi, nàng lấy đồ của ta đem đi đâu rồi thế?"
Nhìn nụ cười trên môi Diệu Mạc Ngôn, không hiểu sao trong lòng Hoa Nhị lại dấy lên sợ hãi.
Nỗ lực để cho bản thân trở nên thật trấn định rồi Hoa Nhụy mới làm bộ ngây thơ nhìn Diệu Mạc Ngôn.
"Ngôn ca ca, chàng đang nói gì thế?"
Diệu Mạc Ngôn tức giận trào phúng nhìn Hoa Nhị, dao nhỏ càng nhích lại gần, cứa phá mặt Hoa Nhị.
"Đến bây giờ còn muốn giả bộ nữa sao?"
"Á!"
Đau đớn trên mặt làm Hoa Nhụy phát ra tiếng thét chói tai, mùi máu tươi truyền vào xoang mũi nàng ta.
Hoa Nhị khó tin nhìn Diệu Mạc Ngôn, một dòng dịch nóng ẩm chảy xuống mặt nàng ta kèm với sự rống giận của nàng.
"Diệu Mạc Ngôn, chàng điên rồi!"
"Đúng vậy, ta điên rồi!"
Nụ cười của Diệu Mạc Ngôn trở nên điên cuồng, ánh mắt nhìn Hoa Nhị mang theo kiên quyết.
Tựa như muốn cùng nàng ta đồng quy vu tận vậy.
Lúc này Hoa Nhị mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, giọng nói trở nên mềm mỏng hơn.
"Ngôn ca ca à, chàng làm sao thế? Có chuyện gì thì có thể nói với Nhị nhi, không nên xúc động!"