Diệu Mạc Ngôn một tay kéo hổ phách trên cổ Hoa phụ xuống, rồi lại gỡ nhẫn ban chỉ trên tay ông ta.
"Ngươi muốn làm gì? Đây là của ta, mau trả lại cho ta!"
Hoa phụ muốn cướp lại đồ trong tay Diệu Mạc Ngôn nhưng một kiếm lại ngăn ở giữa hai người, khiến cho ông ta không thể tiến thêm một bước nào nữa.
Trong lúc không ai chú ý, Hoa Nhị ở một bên chẳng biết khi nào đã chạy đi đâu mất.
A Ly giương mắt nhìn Hoa Nhị chậm rãi cẩn thận rời đi từ cửa sau rời đi, trong lòng có chút thắc mắc.
"Chủ nhân, vì sao cô lại giúp vô ta chữa khỏi mặt rồi còn để cô ta rời đi?"
"A Ly à, thế lực của Diệu Mạc Ngôn còn chưa có diệt hết đâu!"
Chủ nhân thật phúc hắc nha! A Ly lén liếc mắt nhìn Niệm Mị, may mắn nó và cô không phải là địch! Rõ ràng bên ngoài dịu dàng như vậy, nhưng sao trong xương tủy sao lại xấu xa đen tối như thế chứ?
Hai luồng sương đen người thường nhìn không thấy từ trong tay Niệm Mị thoát ra, mục tiêu chính là hai món đồ trong tay Diệu Mạc Ngôn.
Diệu Mạc Ngôn vui sướng nhìn đồ trong tay mình, đây chính là hai thứ đặc biệt cực phẩm của hắn, cuối cùng cũng tìm lại được!
Nhưng vui sướng cũng chỉ trong vòng một phút đồng hồ, thì đồ vật trong tay hắn chậm rãi vỡ nát, biến thành tro tàn.
Diệu Mạc Ngôn trở nên điên cuồng!
"Sao lại thế được? Tại sao lại như thế!"
Đôi mắt Diệu Mạc Ngôn hằn từng tia máu trừng mắt nhìn về phía Hoa Phụ, oán hận thật sâu bắn thẳng đến linh hồn ông ta.
"Ngươi đã làm gì nó?"
"Không, không liên quan đến ta!"
Hoa phụ có chút sợ hãi lui về phía sau hai bước.
Mà thứ trong tay bị ông ta nắm càng thêm khẩn trương.
Tiền tài trong nhà đều bị ông ta đem đi làm việc thiện, vừa rồi Diệu Mạc Ngôn đã cầm đi hai thứ có giá trị liên thành, nên nếu như đồ vật trong tay lại bị hắn lấy mất thì trong nhà cũng chẳng còn gì nữa.
Một giọt máu tươi từ trong tay Hoa phụ chảy ra lập tức hấp dẫn tầm mắt của Diệu Mạc Ngôn.
"Hắn vừa mới trả lại cho ngươi một thứ, mau đưa ta!"
"Không được! Đây là đồ vật duy nhất còn lại! Nếu đưa cho ngươi thì ra chết mất!"
Hoa phụ xoay người muốn chạy!
Chỉ là khi ông ta xoay người thì đối mặt với kiếm đang chỉa thẳng vào yết hầu của mình.
Bước chân Hoa phụ dừng lại, không dám động đậy thêm chút nào nữa.
"Mau đưa đồ vật cho ta!"
Giọng nói của Diệu Mạc Ngôn âm trầm vang lên.
Hoa phụ nắm chặt tay, không muốn đem đồ đưa Diệu Mạc Ngôn.
"Chém tay hắn cho ta!"
"Đừng!"
Tay Hoa phụ lập tức buông ra, sợ tay của mình bị chém.
Một ngọc bội từ trong tay hắn rơi xuống, ngọc bội cũng không mượt mà, bốn phía đều có gai ngược.
"Bang" Ngọc bội rơi xuống mặt đất, nhưng va chạm trên phiến đá lại không một chút tổn hại nào.
Đây là một viên cực ngọc do hóa băng cực ngàn năm sinh ra, cho dù có làm gì đi chăng nữa thì cũng sẽ không có chút hư tổn.
Mắt Diệu Mạc Ngôn trừng lớn, đây chính là một trong những vật phẩm quý trọng nhất ở trong mật thất của hắn.
Cuối cùng, cuối cùng hắn cũng đã tìm được rồi.
Hắn ngồi xổm xuống, tay run rẩy vươn tới muốn đụng vào viên ngọc liền lập tức dừng lại.
"Ngươi! Lại đây!"
Hắn tùy tay chỉ một hắc y nhân.
Hắc y nhân thu kiếm lại, cung kính đứng bên người hắn.
"Nhặt nó lên cho ta!"
Hắc y nhân không nói gì, bình tĩnh nhặt viên ngọc, hai tay dâng lên cho hắn!
Lúc này Diệu Mạc Ngôn mới dám nhận lấy viên ngọc từ trong tay hắc y nhân kia.
"Ha ha!"
Tiếng cười truyền khắp toàn bộ Hoa phủ.
Một đoàn sương đen lại lần nữa từ trong tay Niệm Mị bay ra.
Tiếng cười của Diệu Mạc Ngôn lập tức ngừng lại, viên ngọc cực phẩm trong tay hắn giống như bị người bóp lấy, chậm rãi vỡ vụn, hóa thành tro tàn!
"Không, không được!"
Mặc kệ Diệu Mạc Ngôn gào rống như thế nào thì viên ngọc cực phẩm kia vẫn biến thành tro tàn như trước.
"Á! Là ngươi,chắc chắn là do ngươi! Ta muốn giết ngươi!"
Diệu Mạc Ngôn rút mạnh kiếm của hắc y nhân, thẳng tắp đâm vào ngực Hoa phụ.
Hoa phụ lập tức tắc thở, đôi mắt trừng lớn nhìn Diệu Mạc Ngôn, chết không nhắm mắt!
Diệu Mạc Ngôn rút thanh kiếm ra, máu tươi bắn tới trên mặt lẫn trên người hắn.