Ánh mắt sắc bén của người đàn ông rơi lên trên người Niệm Mị, cô liền cười đáp lại anh ta.
“Hàn Vận, nữ, báo danh!”
“Tự mình tìm một chỗ nghỉ ngơi đi!”
Người đàn ông di chuyển ánh mắt, lạnh lùng nói một câu rồi không biết từ nơi nào lại móc ra một quyển tạp chí tự đọc.
Lúc này ngoài trừ phần hầu kết ra, thì những cái khác đều giống hệt một đứa con trai.
Mà người đàn ông này dường như không hề có bất kì thắc mắc gì đối với giới tính của Niệm Mị.
Trường quân đội Huyền Hoàng chưa bao giờ quản những thứ này.
Đối với thông tin riêng của mỗi người đều bảo mật cả.
Ngay cả một ít người có yêu thích đặc biệt, chẳng hạn như thích giả khác phái thì cũng không có gì kỳ lạ!
Dù sao ký túc xá ngay từ đầu cũng đều là cho một trăm người cùng nhau ở, chẳng phân biệt nam nữ, muốn đổi ký túc xá thì phải dùng quân công đi đổi!
Mà quân công nhận được chính là từ những biểu hiện của cậu qua các nhiệm vụ đã giao hoặc nhận.
Ở trường quân đội Huyền Hoàng cũng không phải đơn thuần là chỉ có huấn luyện, mà còn có các loại nhiệm vụ.
Mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ cũng có liên quan trực tiếp với quân công!
Mỗi năm những người muốn tốt nghiệp thì quân công đều phải xếp trước nhiều người mới được.
Năm phút đồng hồ trôi qua, người tới kế tiếp sau Niệm Mị là một người đàn ông, anh ta nhìn thấy Niệm Mị thì rất kinh ngạc, bởi vì anh ta không ngờ được rằng có người lại còn nhanh hơn cả mình!
Anh ta trực tiếp chạy về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, thở hổn hển nói: “Tôi… Tôi muốn báo danh!”
“Tự mình tìm một chỗ nghỉ ngơi đi!”
Giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước.
Người đàn ông thở hổn hển, kéo tấm thân mệt mỏi đi về phía Niệm Mị.
“Cho anh!” Niệm Mị không biết từ nơi nào móc ra một tập giấy lau, đưa cho anh ta.
Người đàn ông không có nhận, chỉ là híp mắt nhìn Niệm Mị.
Niệm Mị vẫn tươi cười ôn hòa, không hề có lấy một tia xấu hổ.
Người thứ ba lúc này cũng tới rồi, nhưng người tới dường như không có ý muốn để ý tới người đàn ông đang xem tạp chí trên sô pha kia, mà là trực tiếp đi về phía Niệm Mị, nhận lấy khăn giấy trong tay cô rồi lau mồ hôi trên trán mình.
“Cảm ơn! Tôi là Nam Phi! Cậu tên gì?”
“Tôi là Hàn Vận!”
Nam Phi tìm một chỗ trống cách Niệm Mị nửa mét, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.
Lại qua vài phút, người thứ tư, thứ năm lục tục tiến đến.
Cuối cùng trước giờ báo danh kết thúc thì trong phòng cũng đã chật kín người.
Không chênh lệch lắm khoảng hai trăm người.
Nơi này phần lớn người đều là trước giờ báo danh ở gần văn phòng, cho nên nói chỉ cần anh có vận khí, như vậy cũng có khả năng tiến vào trường quân đội Huyền Hoàng.
Người đàn ông ngồi trên sô pha giống như cũng đã đọc xong tạp chí, liền đứng lên.
Trên tầng mười tám không ai nói chuyện, ngoại trừ Niệm Mị ra thì người tới dường như đều giống nhau tìm một chỗ để ngủ.
Ánh mắt Niệm Mị quét khắp nơi, ở một góc thấy thấy bóng dáng của Kiều Dịch Vân.
“Đừng ngủ, lên! Theo tôi đi!”
Âm thanh của người đàn ông lạnh lẽo truyền đến, những người đang ngủ lập tức đứng lên, tinh thần tràn trề.
Thân ảnh Niệm Mị chậm rì rì tại đây một khắc lạ thường thấy được, tuy nhiên vẫn không hề khiến cho người đàn ông chú ý như trước.
Người đàn ông đi về phía trước, tất cả mọi người theo bản năng tránh ra cho anh ta một con đường.
Niệm Mị trên mặt treo nụ cười ôn hòa, đi theo phía sau người đàn ông kia.
Mà những người khác cũng nối đuôi nhau đuổi theo.
Một bóng hình đi tới bên người Niệm Mị, đẩy mông của mình, muốn đụng mạnh vào Niệm Mị.
Ánh mắt Từ Linh khinh bỉ rà quét trên người Niệm Mị, trong mắt không dấu nổi tức giận.
Cô ta là người thứ tư đi vào tầng mười tám này, vốn tưởng rằng mình là người phụ nữ đâu tiên lên tầng này, nhưng sau khi trải qua quan sát cẩn thận, cô ta phát hiện Niệm Mị vậy mà cũng là một người phụ nữ!
Là một người phụ nữ thì cũng thôi đi, nhưng lớn lên vừa lùn lại vừa xấu, như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa chứ.
Cho nên cô ta quyết định phải dạy dỗ Niệm Mị một chút.
Cái mông đầy đặn nhắm về phía sườn eo Niệm Mị, đụng mạnh qua đó.