Tra Nữ Tiến Công


Hình ảnh này rõ ràng nhìn qua thì rất kì cục, nhưng cố tình lại bởi vì bóng dáng ngàn nhã của Niệm Mị mà có vẻ làm người cảm thấy một màn này tự nhiên vô cùng.

“Đứa nhỏ này quả thật là không tệ!”
Một người đàn ông trung niên trong đó cảm khái!
“Mấy tên biế/n thái trong căn cứ kia cũng không tệ nha!”
Một người đàn ông trung niên khác cười ha hả đáp trả lại một câu.

Người đàn ông mở miệng trước bỗng nhiên nghẹn lời, chỉ có thể khô cằn mà nói một câu.

“Tôi cảm thấy cô bé này không giống như bọn họ!”
“Lão Khương à, nhìn chuyện không thể nhìn ngoài mặt đâu!”
“Haiz! Nói cũng đúng!”
——
Bên phía Niệm Mị, bước chân cô nhẹ nhàng đi tới, Nam Phi mệt mỏi ngáp vài cái rồi cuối cùng nhịn không được nữa hỏi ra vấn đề mà bản thân mình thắc mắc bấy lâu.


“Hàn Vận, cô làm sao mà chẳng có chút nào mỏi mệt vậy?”
Lực chú ý của mọi người cũng bị vấn đề của Nam Phi hấp dẫn lại, bọn họ cũng rất hiếu kì vì sao Niệm Mị lại chẳng có bộ dạng mỏi mệt chút nào cả.

Còn Kiển Dịch Vân thì lại trừng lớn mắt nhìn Niệm Mị.

Hàn Vận? Chẳng lẽ là em ấy sao? Không đúng, em ấy sao có thể tới tham gia dự thi triệu tập của Huyền Hoàng được, cho dù là có tham gia đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối không qua nổi khảo hạch, cho nên có lẽ là chỉ là cùng tên ha!
Đối mặt với tầm mắt của mọi người, Niệm Mị ôn hòa tươi cười không đổi, chỉ hơi cười nói: “Bởi vì tôi thông minh!”
Nam Phi cứng họng, mọi người cũng có chút nghẹn lời.

Niệm Mị hơi hơi mỉm cười, đi đến bên cạnh một cô gái, lấy một cái kẹp xước trên đầu cô ta.

“Cô làm gì thế?”
Sắc mặt của cô ta có chút khó chịu.

Niệm Mị không nói gì, trực tiếp đi về phía nơi để xe đạp, cắm kẹp xước vào khóa xe đạp, quay cạy một lúc rồi đầu khóa liền mở ra.

Niệm Mị ngồi lên trên xe đạp rồi đạp xe đến trước mặt cô gái ấy.

“Lên xe đi!”
Bày mưu lập kế tươi cười, giọng điệu ôn hòa làm người ta không tự giác được mà lựa chọn tin cô.

Cô gái kia ngồi phía sau xe đạp, sau đó xe đạp nghênh ngang mà đi.

“Cái… Cái trò gì thế này?” Nam Phi ngơ ngác nhìn xe đạp đã đi xa.


Động tác của Niệm Mị rất nhanh, làm xong hết tất cả cũng chỉ mới có nửa phút, trước khi một đám người còn chưa kịp phản ứng thì Niệm Mị đã biến mất ở trước mắt bọn họ.

Từ office building đến bến tàu chỉ có một con đường, vừa lúc con đường này đã bị kẹt, toàn bộ xe trên đường đều dừng lại, duy nhất có thể sử dụng được chỉ có xe đạp và xe máy mà thôi!
Nhưng mà đi lâu đến như vậy rồi mà bên vỉa hè chẳng có lấy một chiếc xe máy, mà chỉ có xe đạp cách một khoảng sẽ xuất hiện!
Cho nên, đây là phương tiện giao thông duy nhất mà Huyền Hoàng cho bọn họ!
“Quả nhiên, cô rất thông minh!”
Sau khi Nam Phi nghĩ thông suốt liền cúi đầu, hơi hơi mỉm cười.

“Mấy người có ai biết cạy khóa không?”
Giọng nói của Từ Linh vang lên, mọi người lấy lại tinh thần, sau đó đều lắc lắc đầu.

“Tôi không biết!”
“Tôi cũng không biết!”
Kiển Dịch Vân đi ra, bước đến bên cạnh một chiếc xe đạp, cầm lấy khóa xe bẻ một cái!
Xe khóa kêu lên một tiếng đứt gãy!
Mà trên mặt Kiển Dịch Vân cũng chẳng có chút cảm xúc nào, nhanh chóng đem toàn bộ khóa xe gần đó bẻ gãy.

Rồi sau đó ngồi lên một chiếc trong số đó nghênh ngang rời đi.


Hắn trời sinh có sức lực phi thường, tuy nhiên việc này cũng chỉ có người nhà hắn biết mà thôi.

Đây cũng là nguyên nhân người nhà hắn bảo đảm rằng hắn có thể tiến vào Huyền Hoàng!
Bóng dáng Kiển Dịch Vân còn chưa có biến mất, thì Nam Phi cũng ngồi lên một chiếc xe đạp trong đó, theo sát Kiển Dịch Vân rời đi.

Tuy rằng tất cả mọi người trong giờ phút này đều rất mỏi mệt, nhưng mà khi tưởng tượng đến việc tới bến tàu là có thể nghỉ ngơi thì tất cả mọi người đều trở nên có động lực, nhanh chóng ngồi lên xe đạp rời đi.

Trên xe đạp của Niệm Mị tuy rằng chở theo một cô gái, nhưng mà tốc độ xe của cô lại không hề chậm chút nào.

Lý Lan Lan ngồi ở phía sau xe, mắt cũng không dám mở, bên tai là tiếng gió gào thét lướt qua, chóp mũi tràn ngập thanh hương truyền ra từ trên người Niệm Mị, tay cô ta níu lấy áo của Niệm Mị, ẩn ẩn có chút run rẩy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận