Kiển Dịch Vân khó hiểu nhìn Niệm Mị, Niệm Mị ôn hòa cười nói: "Thế nào?"
"Cho tôi? Cô không thích ăn trứng gà à?"
"Tôi chỉ là cho anh nhìn thử mà thôi!" Niệm Mị cười nói xong, xoay người rời đi.
Kiển Dịch Vân sững sờ ở tại chỗ, có chút cạn lời.
Nhìn bóng dáng của Niệm Mị, Kiển Dịch Vân cắn một miếng bánh bao trong tay, cảm giác chẳng muốn ăn tí nào.
Hàn Vận, cô rốt cuộc là người như thế nào?
Kiển Dịch Vân vẫn cảm thấy Niệm Mị chính là vị hôn thê biến mất không tung tích trong bữa tiệc đính hôn kia.
Nhưng mà tính cách, diện mạo của hai người rõ ràng một chút không giống.
Nhưng cố tình lại có loại cảm giác hai người chính là một.
Thời gian nửa tiếng cũng nhanh chóng kết thúc, một trăm người bắt đầu tới huấn luyện thứ hai của trường quân đội: Bắn súng!
Mị Nhược Tâm cầm một cây súng, không hề ngắm mà là trực tiếp giơtay cầm súng.
Trúng thẳng hồng tâm!
"Bắn súng, đầu tiên phải! "
Nói xong điểm chính, Mị Nhược Tâm liền bảo Niệm Mị ra trước làm mẫu.
"Từ từ! Vì sao lại để cô ta làm mẫu?"
"Không lẽ cậu muốn làm mẫu à? Nếu vậy thì mời cậu bước ra khỏi hàng!" Mị Nhược Tâm nhìn lại phía người nói chuyện.
Phương Tuấn Kiệt nâng cằm, từ trong đội ngũ đứng dậy.
Ngạo nghễ đánh giá Niệm Mị, diện mạo bình thường, cao một mét sáu lăm, trên người không có một chút cơ bắp.
Bố hắn ta là quân nhân, nên từ nhỏ hắn ta đã được huấn luyện qua bắn súng, tuy rằng không phải là tay súng thiện xạ, nhưng mà thắng cái kẻ vừa nghèo vừa xấu lùn này thì hắn vẫn rất có tự tin!
Mị Nhược Tâm đem chiếc súng trong tay đưa cho Phương Tuấn Kiệt.
"Mời cậu bắt đầu!"
Phương Tuấn Kiệt nhận lấy súng, nghiêm túc nhắm ngay bia ngắm.
Súng lục đã trải qua xử lý đặc biệt nên lúc sau chỉ phát ra tiếng vang rất nhỏ, người báo bia hô lên thành tích của Phương Tuấn Kiệt.
"Tám điểm bia thứ hai!"
Mị Nhược Tâm gật gật đầu: "Không tệ!"
Người xung quanh sôi nổi vỗ tay.
Phương Tuấn Kiệt khiêu khích nhìn qua Niệm Mị, trên mặt không che giấu được đắc ý.
"Vinh dự chạy nhanh là vô dụng, đồ nghèo xấu lùn!"
Niệm Mị không tỏ ý kiến, chỉ tiến lên vài bước, trước lúc Phương Tuấn Kiệt còn chưa phản ứng lại liền đoạt lấy súng ống.
"Pằng pằng pằng!"
Vài tiếng súng vang lên làm mọi người đang vỗ tay bỗng ngừng lại giữa không trung, ngay cả Phương Tuấn Kiệt cũng ngây ngẩn cả người.
Lúc này giọng nói của người báo bia trở nên đặc biệt rõ ràng.
"Mười điểm bia thứ nhất!"
"Mười điểm bia thứ hai!"
"Mười điểm bia thứ ba!"
!
Liên tiếp mấy âm thanh vang lên làm mọi người cũng không biết nên trưng ra biểu cảm như thế nào.
Phương Tuấn Kiệt chỉ cảm thấy trên mặt mình đau đến nóng rát, cái gì mới gọi là vả mặt? Cái này mới gọi là vả mặt!
"Bốp bốp bốp!"
Tiếng vỗ tay của Mị Nhược Tâm vang lên, làm mọi người đang sửng sốt cũng vỗ tay theo, vỗ tay còn lớn hơn gấp đôi so với Phương Tuấn Kiệt lúc nãy.
"Tuyệt!"
"Tay súng thiện xạ nha!"
"Thật lợi hại!"
Âm thanh khen ngợi không ngừng vang lên, ánh mắt Kiển Dịch Vân nhìn chằm chằm khuôn mặt ôn hòa kia của Niệm Mị.
Trên mặt Niệm Mị không hề có một chút đắc ý, chỉ có dịu dàng ôn hòa giống như bình thường.
Phương Tuấn Kiệt cắn răng, Niệm Mị càng bình tĩnh bao nhiêu thì chứng tỏ lúc trước hắn càng buồn cười bây nhiêu.
Người ta năm phát liền, ngay cả nhắm chuẩn cũng không có nhiều lần mười điểm mà không có chút đắc ý nào như thế, còn hắn ngắm lâu như vậy mới được một cái tám điểm.
Niệm Mị cười đi đến trước mặt Phương Tuấn Kiệt, tuy rằng chỉ cao tới cằm của hắn, nhưng khí thế trên người cô cũng áp đảo tuyệt đối Phương Tuấn Kiệt.
"Cố làm ra vẻ cậy mạnh là vô dụng, cao phú soái à!"
Ba chữ "cao phú soái" bị Niệm Mị tăng thêm ngữ khí, ý vị châm chọc đến mười phần.
Nhưng cố tình giọng nói của cô lại rất ôn hòa, giống như đang nói đùa vui vẻ.
Phương Tuấn Kiệt mặt lúc đỏ lúc xanh, vô cùng đẹp.
Tay bên cạnh người cũng đã nắm chặt thành nắm đấm, hắn nhanh chóng nâng lên, nhào thẳng về ánh mắt của Niệm Mị.